Trùng Sinh Chi Tô Thần Đích Hạnh Phúc Sinh Hoạt

Sở Hùng ở lại Trung Quốc hai tuần rồi về nước. Tuy không nhiều thời gian nhưng hai tuần này đủ để ông nắm rõ sách lược kinh doanh của Hoàn Vũ hiện nay, đưa ra ý kiến của ông trong vài vấn đề. Đối với những kiến nghị này, Sở Thiên Dương khiêm tốn tiếp thu, đồng thời cũng phân tích một vài vấn đề trong đó, nếu cảm thấy thích hợp với sự phát triển tiếp theo của tập đoàn sẽ bổ sung vào kế hoạch quý tới. Dù sao Sở Hùng cũng là người lăn lộn thương giới cả đời, lượng muối ăn còn nhiều hơn lượng cơm anh từng ăn, cách nhìn vấn đề cũng có bất đồng lớn với Sở Thiên Dương, Hoàn Vũ có ngày hôm nay, công lao của ông tuyệt đối không thể coi thường. Đêm trước khi về nước, hai ông cháu cùng ngồi nói chuyện thật lâu, nội dung bao gồm cả kế hoạch phát triển vài năm tới của Hoàn Vũ quốc tế cùng hiện trạng kinh doanh của công ti con ở Mỹ. Kết thúc đề tài chính, không tránh khỏi nhắc tới Tô Thần.

“Thiên Dương, nếu con thật tâm thích cậu bé kia, ông không phản đối. Dù sao ông cũng không muốn thấy con trở thành một Tyson thứ hai, năm ấy vì gia tộc mà chia tay với người yêu, đến lúc tuổi già, bên cạnh chỉ còn ông lão không thú vị là ta trừng mắt nhìn nhau qua ngày. Nhưng dù sao con cũng là đứa cháu duy nhất của ta, nếu có thể, ta mong con lưu lại cho nhà họ Sở ta một người thừa kế.”

Nghe Sở Hùng nói, Sở Thiên Duong cười tủm tỉm gợi ý, “Ông nội, con rất mừng khi ông hiểu cho sự lựa chọn của con, nhưng nói đến người thừa kế, có phải ông quên mất phụ thân con rồi? Con nghĩ phụ thân không ngại cho con thêm một đứa em, cho ông một thằng cháu nữa đâu. Trước đó không phải ông luôn cằn nhằn, con cháu ở chi chúng ta có vẻ thưa thớt quá đấy thôi.”

“Phụ thân con à?” Sở Hùng trầm ngâm một chút, cảm thấy không phải không có lí, “Nhưng mẫu thân con chẳng phải đã không thể sinh nữa sao, con không ngại phụ thân con tìm người đàn bà khác?

“Ông à” Sở Thiên Dương nở nụ cười, “Phụ thân con là người thế nào ông biết rõ nhất, tình nhân của ông ấy mười đầu ngón tay cũng đếm không hết. Mẫu thân con từ lâu đã không thèm để ý, trước đó bà còn gọi điện cho con, nói ở Ý bà gặp được một anh chàng đẹp trai rất nhiệt tình, hai người đang chuẩn bị đến quần đảo Maldives nghỉ mát, bảo con đừng gọi điện tới làm phiền bà, để bà thoải mái hưởng thụ ánh mặt trời ấm áp trên bãi biển và ngọn lửa tình yêu nóng bỏng nơi đó.”

Sở Hùng chắt lưỡi, “Ta thật không hiểu nổi, hai người như vậy có thể sống cùng nhau bao nhiêu năm qua? Lại càng không hiểu sao bọn họ có thể sinh ra một đứa như con?”

Sở Thiên Dương không nói thêm gì, chỉ đi tới quầy bar bên cạnh, rót cho mình một li rượu đỏ, thẳng thắn mà nói, cha mẹ anh thuần túy là những người mang tư tưởng ích kỉ, có thể nguyên nhân năm xưa họ lấy nhau bao gồm cả yếu tố kinh doanh bên trong, nhưng dù là phụ thân hay mẫu thân đều nói họ yêu nhau, cho dù hiện tại cũng có thể nói họ còn yêu nhau, có điều họ yêu bản thân hơn thôi. Nhưng Sở Thiên Dương không muốn như vậy, anh lớn lên bên ông nội từ nhỏ, dạy dỗ anh là Tyson – xuất thân từ một gia tộc lâu đời ở Anh, lễ nghi và thái độ đối nhân xử thế của anh đều do vị quản gia này giáo dục ra. Cũng vì thế, từ vị quản gia ấy, anh hiểu được tình yêu của ông, thứ tình yêu không được sự chấp nhận của gia tộc và xã hội lúc bấy giờ. So sánh với cha mẹ mình, Sở Thiên Dương càng mong muốn có được thứ tình cảm mà quản gia đã từng trải qua kia. Thế nhưng, anh chưa từng gặp được người nào có thể khiến anh xao động, dù đã từng có vài bạn gái nhưng cũng chỉ là vì buồn chán nên tiêu khiển chút mà thôi. Cho đến lúc gặp Tô Thần, Sở Thiên Dương mới phát hiện, thì ra trái tim mình cũng có lúc đập nhanh đến thế.

Sở Hùng nhìn Sở Thiên Dương im lặng, cũng không nói gì.

Hai ông cháu cứ trầm mặc như vậy qua buổi tối cuối cùng, hôm sau, Sở Hùng leo lên máy bay về nước, đang chờ ông bên kia, là vị quản gia Tyson lèn đầy bụng giận dữ, Sheena nhìn máy bay cất cánh, bắt đầu vì sếp cũ cầu nguyện. Hi vọng lần này cơn tức của Tyson không phát nổ lợi hại như trước, hi vọng sau này sếp còn có cơ hội ra khỏi cửa, Amen.

Từ lần nghe được cuộc nói chuyện giữa Sở Thiên Dương và Sở Hùng, mỗi lần gặp anh, Tô Thần đều cảm thấy mất tự nhiên. Trước đây không cảm thấy gì, nhưng hiện tại để tâm chú ý, Tô Thần luôn cảm thấy ánh mắt Sở Thiên Dương nhìn mình giống như cách con mèo giảo hoạt nhìn con chuột, chờ lúc nó béo lên sẽ nhét ngay vào miệng ấy. Vì vậy, Tô Thần bắt đầu tránh mặt Sở Thiên Dương, không trêu vào được chẳng lẽ còn không tránh nổi?


Có lẽ lần này thái độ của cậu quá lộ liễu, không chỉ Sở Thiên Dương nhận ra mà ngay cả Sheena cũng thấy bất thường.

Một lần, nhân lúc Tô Thần tới Hoàn Vũ nộp báo cáo tài chính xong đang chuẩn bị về, Sheena kéo cậu lại, “Cậu chủ Tô à, gần đây làm sao vậy? Sao cứ luôn tránh mặt ông chủ chúng tôi? Anh ấy mạo phạm cậu à?”

Tô Thần lắc đầu, Sở Thiên Dương không có mạo phạm cậu mà là từng giây từng phút chuẩn bị mạo phạm cậu!

“Vậy sao cậu lại trốn? Ông chủ chúng tôi tuy nhân phẩm không được tốt, nhưng cũng không nát đến mức cậu phải đi đường vòng tránh mặt a?”

Tô Thần đang chuẩn bị mở miệng, ngẩng đầu đã thấy Sở Thiên Dương đứng tựa ở cạnh cửa, nhếch khóe miệng lên khi nghe Sheena nói với cậu, Amanda đứng phía sau lấy tay cắt cổ, còn Alise chắp tay cầu trời phù hộ Sheena, chỉ có mỗi mình April vẫn bình tĩnh sửa sang tài liệu, lách cách gõ bàn phím, nhưng nếu ai cẩn thận liếc nhìn màn hình của cô sẽ biết, hiện tại tâm tư của cô không đặt trên đống tài liệu này, bởi vì cô đang không ngừng gõ một câu: Thượng đế ơi, chị Sheena có thể thấy mặt trời ngày mai không?

Sheena cũng cảm thấy bầu không khí hơi bất thường, quay đầu liền thấy Sở Thiên Dương đang cười tủm tỉm nhìn mình, “Ông, ông chủ …”

“Ừm” Sở Thiên Dương gật gù, “Sheena, vì bài ca ngợi của cô, tôi chuẩn bị thủ tiêu tiền thưởng quí này của cô nhé.”

“Ông chủ! Anh không thể tàn nhẫn như thế!” Cô đang chuẩn bị đến Pari tham gia lễ hội thời trang, không có tiền thưởng thì cô đi shopping kiểu gì?

Sở Thiên Dương nói xong, không để ý đến Sheena đang trình ra bộ mặt ai oán, tóm lấy Tô Thần đang định thừa dịp loạn mà chuồn đi vào phòng làm việc của mình. Ngoài cửa, ba mỹ nữ bận rộn an ủi Sheena đang đau buồn vì vụ chia tay với tiền thưởng và Pari, ai cũng không chú ý tới, cửa phòng tổng giám đốc, lúc đóng lại, liền bị – khóa trái.


Bên trong, Sở Thiên Dương đẩy Tô Thần tựa lên cửa, hai tay chống bên tai Tô Thần, cười cười nhìn vẻ mặt xấu hổ của cậu, “Cậu tránh tôi?”

“Sở tổng nói đùa, mong ngài buông tay ra trước đã.” Tô Thần đẩy Sở Thiên Dương ra, nghĩ tình huống hiện tại rất bất lợi cho mình.

“Không” Sở Thiên Dương lắc đầu, “Hôm đó, tôi và ông tôi nói chuyện, cậu đều nghe được hết?”

“Xin lỗi, tôi không rõ ngài đang nói gì.” Tô Thần nghiêng đầu đi.

“Tôi chắc chắn, cậu nghe được.” Sở Thiên Dương cúi đầu, nhìn vành tai lộ ra của cậu, màu trắng hồng non mềm, nhịn không được, vươn đầu lưỡi liếm liếm, vị đạo rất tuyệt, hơi híp mắt lại, đem cả vành tai ngậm vào miệng.

“Sở tổng.”

Sở Thiên Dương nghe được âm thanh Tô Thần, vừa nghĩ có điều không ổn lắm, đột nhiên thấy bụng đau nhức, cả người bị đánh bay ra ngoài. Sở Thiên Dương lùi lại mấy bước, ổn định thân thể, liếm liếm môi, vẻ an tĩnh của Tô Thần khiến anh quên mất, trước mặt không phải một con mèo nuôi mà là một con báo con, móng vuốt và răng đều đã mài sắc bén.

Tô Thần lạnh lùng nhìn Sở Thiên Dương, “Sở tổng, tôi nhớ từng nói với anh trong gian phòng này, đừng có làm ra loại hành động đó với tôi, bằng không tôi sẽ không khách khí. Hôm nay tôi bỏ qua cho anh lần nữa, hi vọng đây là lần cuối cùng.”


Tô Thần nói xong, quay người định mở cửa, nhưng phát hiện cửa đã bị khóa trái.

“Tô Thần,” Sở Thiên Dương ở phía sau gọi, thấy cậu quay lại nhìn anh, “Vì sao cậu nhất định cự tuyệt tôi, nếu ngày ấy cậu đã nghe thấy, tôi nghĩ, cậu hẳn có thể nhận ra, tôi đang nghiêm túc.”

“Anh nghiêm túc thì lại làm sao? Tôi không có ý định nhận sự nghiêm túc của anh, thế thôi.” Tô Thần nói xong, quay người vặn nắm cửa nhưng không mở được, “Sở tổng, xin hãy mở khóa.”

Sở Thiên Dương lắc đầu, “Vì sao phải từ chối tôi gấp như vậy? Cậu cũng thích đàn ông phải không? Nếu cậu không thích tính tình của tôi, vậy còn cơ thể tôi?” Nói xong, khóe miệng hơi nhếch lên, vươn tay giật cà vạt, ném vào tay Tô Thần, Tô Thần vô ý bắt lấy, Sở Thiên Dương đã bắt đầu cởi cúc áo.

“Sở tổng!”

Tô Thần kêu lên một tiếng, Sở Thiên Dương coi như không nghe thấy, ngón tay đã chậm rãi chuyển tới cúc áo thứ tư, động tác thong thả mà tao nhã, lại tựa hồ mang theo một ma lực, khiến con mắt Tô Thần không tự chủ được mà di chuyển theo, rốt cuộc, chờ Tô Thần tỉnh táo lại, Sở Thiên Dương đã bước tới trước mặt cậu, áo sơ mi mở rộng, làn da nam tính kiên cường mà dẻo dai trơn nhẵn theo từng cử động của anh lúc ẩn lúc hiện, Tô Thần phải thừa nhận, thân thể Sở Thiên Dương, rất hấp dẫn người khác.

“Cậu có thể nói cho tôi biết, cơ thể tôi, có khả năng hấp dẫn cậu không?”

Sở Thiên Dương vừa nói vừa nắm một tay Tô Thần đặt lên ngực mình, sau đó chầm chầm di chuyển nó, hơi thở ấm áp phun vào cổ cậu, hô hấp của Tô Thần bắt đầu dồn dập, cho dù ảo não nhưng Tô Thần không thể không thừa nhận, thân thể của nam giới là nhược điểm trời sinh của mình. Cuộc sống cấm dục lâu ngày khiến cho thân thể cậu nhạy cảm vô cùng, tuy lí trí muốn cậu đẩy ra nhưng xúc cảm nóng rực lại hút chặt lấy bàn tay và ánh mắt cậu, Tô Thần không tự chủ được bắt đầu vuốt ve cơ thể hoàn mỹ trước mặt, Sở Thiên Dương cảm nhận được cậu đã trầm mê, nở nụ cười, nâng cằm Tô Thần, đôi môi gợi cảm đè xuống. Không vội vã chiếm thành đoạt đất mà nhẹ nhàng ngậm môi cậu vào miệng, khẽ liếm nhẹ, cảm giác nhồn nhột khiến Tô Thần vô ý mở miệng, cái lưỡi trơn trượt thừa dịp chui vào, đầu lưỡi đẩy nhẹ lên từng cái răng trắng muốt, sau đó bắt đầu ôn nhu dây dưa. Bàn tay thon dài cũng trượt theo thắt lưng mảnh, nhẹ nhàng xoa nắn, khiến cho thân thể trong vòng tay run lên một trận, mà điều khiến Sở Thiên Dương không ngờ chính là, tay Tô Thần đã bám lên người anh di chuyển, gây cho anh niềm vui vẻ khó nói lên lời. Vốn định qua loa rồi dừng lại, thế nhưng hai người đều phát hiện, mình, không thể dừng tay …

Trong phòng, độ ấm như tăng dần lên, da thịt cọ xát, thỉnh thoảng mơ hồ vài tiếng thở gấp gáp, ‘đinh’ một tiếng vang lên giòn giã, Sở Thiên Dương cởi dây lưng của Tô Thần, rút ra, ném lên mặt đất, Tô Thần cũng giật áo sơ mi còn mắc trên cánh tay anh ra, chuyện đến nước này, cho dù Tô Thần có khôi phục tỉnh táo cũng không cho rằng mình có thể dùng lại, cậu là người đã trưởng thành, có thể chịu trách nhiệm về hành vi của mình.

“Vào phòng nghỉ, nhé?” Sở Thiên Dương vừa cắn lỗ tai Tô Thần vừa thở gấp, anh không biết hiện tại mình có thể tỉnh táo hơn Tô Thần bao nhiêu, nhưng không hi vọng lần đầu của hai người lại là ở trong phòng làm việc vô vị này, chí ít phòng nghỉ cũng có một cái giường.

“Vâng.” Tô Thần gật đầu, nắm tóc Sở Thiên Dương kéo xuống, ngăn miệng anh lại.


Trong lúc ngọn lửa giữa hai người đang cháy bừng bừng, bên ngoài, Sheena bỗng gõ gõ cửa, “Ông chủ, vừa rồi lão tổng giám đốc gọi điện, nói công ti con bên Mỹ có chuyện, xin ngài lập tức gọi điện lại.”

“Damn it!”

Sở Thiên Dương chửi một tiếng, không thể không dừng lại, Tô Thần cũng nỗ lực bình ổn hô hấp, lúc này cậu không rõ lắm, nên cảm tạ cuộc điện thoại tới đúng lúc hay nên học Sở Thiên Dương chửi một tiếng.

Hai người sửa sang lại áo xống, Tô Thần mới phát hiện, áo Sở Thiên Dương đã bị cậu xé rách.

“Ngại quá, lần sau đền cho anh cái khác.”

“Lần sau?” Sở Thiên Dương liếm liếm môi, nở nụ cười, “Anh thật hi vọng lần sau nhanh đến chút.”

Nói xong, ôm lấy Tô Thần, nhìn sườn mặt cậu, “Nói thật, Tô Thần, anh mong em có thể nghiêm túc cân nhắc một chút, anh không hi vọng có kẻ thứ hai làm ảnh hưởng tới suy nghĩ của em, có thể tính cách của anh không tốt, nhân phẩm cũng có chỗ có vấn đề nhưng tình cảm của anh dành cho em là nghiêm túc, chuyện muốn thành hôn với em cũng là sự thật.”

Tô Thần gật đầu, không nói gì thêm, chỉ bảo Sở Thiên Dương mở cửa, bước ra ngoài. Ngoài cửa, Sheena thấy Tô Thần đi ra, gật đầu với cậu, nhưng khi liếc nhìn đến cổ cậu thì hai mắt cô trừng to, vệt hồng hồng trên đó nói cho cô biết bên trong vừa xảy ra chuyện gì. Tô Thần biết cô nhìn thấy gì nhưng không định che đi, cậu thích đàn ông, ông chủ của các cô ấy cũng vậy. Nếu Sở Thiên Dương nói thích cậu là thật, cậu cũng không phản cảm sự gần gũi của anh, Tô Thần nghĩ, mình hẳn là nên nghiêm túc suy xét một chút, dù sao, trốn tránh không thể giải quyết vấn đề.

Tạm biệt Sheena đang rối rắm, Tô Thần bước ra khỏi tòa nhà Hoàn Vũ quốc tế, ngẩng đầu, giơ tay che mắt, đã vào thu, mặt trời vẫn chói mắt như thế.

——— —————————***——— —————————-


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận