Edit: Witch _ Fair Play Team
Hứa Đình Sinh gặp mặt Hạng Ngưng lần đầu tiên sớm hơn tám năm, nên chuyện gì cũng không xảy ra, nhưng đây mới là trạng thái hợp lý nhất, cũng là trạng thái tốt nhất.
"Em liếc nhìn anh, không nói gì, anh là người xa lạ."
"Em nhất dịnh không hiểu vì sao người này lại khóc. Hắn ta là vì em mà vượt qua sống chết. Em đã từng là người cuối cùng nhìn thấy hắn ta. Hắn ta đã chết rồi. Bây giờ em lại liếc mắt nhìn, hắn sống lại rồi. Sống lại để nhìn ngắm em, nhìn cả đời."
Cô nhìn anh một cái, liền cách kiếp trước, kiếp này.
Bởi vì một thoáng liếc mắt này, Hứa Đình Sinh mới thật sự sống lại rồi.
Suốt một đêm Hứa Đình Sinh không ngủ.
"Có lẽ can thiệp sớm vào cuộc sống của em là đúng. Vốn dĩ lúc em trưởng thành chính là Hạng Ngưng mà mình yêu mà."
"Nhưng em nói hồi cấp ba em từng yêu đương... Hình như là bắt đầu từ cấp hai đấy. Làm sao bây giờ?"
Về phương diện này, người đàn ông nào cũng hẹp hòi cả. Kiếp trước Hứa Đình Sinh không cách nào thay đổi thì không tính, nhưng lúc này thì sao? Trơ mắt nhìn cô và Vương Lực Hoành yêu đương hai năm sao? Chuyện này không thể nhẫn nhịn được.
Ở kiếp này, hầu như tất cả vận mệnh của Hứa Đình Sinh đều thay đổi.
"Như vậy thì mình với Hạng Ngưng thì sao? Liệu em có còn yêu mến mình? Dù sao em vẫn là em, mà mình đã không còn là mình nữa?"
"Em trưởng thành, mình có thể tham dự bao nhiêu?"
Ở kiếp trước, bởi vì hai người chênh lệch tuổi nhau, nên Hạng Ngưng thường hay nói giỡn rằng.
Lúc em còn tết bím tóc nhảy dây thun thì anh đã bắt đầu yêu rồi nhỉ?
Khi em còn bị người ta khi dễ, trốn đến một nơi hẻo lánh ngồi xổm mà khóc anh cũng không đến bảo vệ cho em.
Khi em hờn dỗi với bố mẹ, bỏ nhà đi rồi lại phát hiện không có nơi nào để ý, anh sao không nói cho em biết anh đang ở đâu?
Lúc em sinh bệnh, lúc em đau bụng, khẳng định là anh đang dạo phố với cô gái khác.
Lúc em do dự không biết nên nói yêu thương hay không, sao anh không nhảy ra ngăn cản em, nói cho em biết anh mới là bạn trai của em?
Lúc em lo lắng thi vào cấp ba, thi tốt nghiệp trung học sao anh không nhảy ra giúp em học bổ túc chứ? Hứa Đình Sinh, thầy giáo Hứa? Chỉ biết quan tâm cô gái nhỏ khác, hừ.
........
Đại đa số những cặp đôi yêu nhau đều có đoạn chưa từng tham dự vào cuộc sống của nhau. Lúc cô gái bi thương nhất có lẽ đường làm quan của chàng trai đang rộng mở. Lúc cô gái bất lực nhất, chàng trai cũng không ở bên cạnh cô. Bây giờ, bi thương của cô gái là ưu sầu của chàng trai, niềm vui của cô gái là hạnh phúc của chàng trai, cùng vui cùng buồn.
"Vậy lúc này thì sao? Mình có cơ hội nhúng tay vào hết thảy, nhưng lại không biết có nên hay là không."
********
Sau khi gặp được Hạng Ngưng, ngày hôm sau Hứa Đình Sinh lại ghé qua những nơi ở thành phố Nham Châu mà Hạng Ngưng đã từng dắt anh đi. Có một vài quán cơm còn chưa được mở, công viên mà bọn họ nắm tay nhau đi qua còn chưa xây dựng xong. Lá rụng đầy đường, ngô đồng thì vừa mới gieo xuống không lâu. Mà người từng nắm tay anh đi qua nơi này còn đang tết đuôi sao bị cô giáo Lưu giữ lại lớp học.
Kiếp trước, lúc Hứa Đình Sinh và Hạng Ngưng đang yêu đương nồng nhiệt thì cô đã dẫn anh đến tiệm mì lâu đời này. Cũng ngồi ở vị trí ấy, trước mắt cũng là món ăn ấy. Nếu như mọi chuyện phát triển theo quỹ đạo bình thường thì tám năm sau Hạng Ngưng sẽ dẫn anh đến tiệm vị này ăn mì hải sản, thao thao bất tuyệt giới thiệu cho anh hải sản ở nơi này phong phú bao nhiêu, mùi vị tuyệt thế nào.
Như vậy thì đến lúc đó anh có nên nói là: "Ồ, anh đã từng nếm qua" không?
Ngày thứ ba. Hứa Đình Sinh lên ô tô về nhà.
Sau năm giờ đồng hồ, Hứa Đình Sinh cũng về đến thành phố Tiệm Nam, vội vàng ăn cơm trưa sau đó lại bắt một chuyến xe, mất thêm ba giờ đồng hồ, rốt cuộc anh mới quay về nhà của mình, huyện Lệ Bắc.
Bởi vì lúc đặt chân xuống đã hơi muộn, nên Hứa Đình Sinh dùng điện thoại công cộng gọi báo cho gia đình là mình vẫn bình an, sau đó trực tiếp chạy đến trường học, liền bắt gặp tiếng chuông tự học buổi tối.
Lúc trước, anh rời đi là vào hôm chử nhật, đã để lại giấy xin phép có chữ ký của gia đình trong văn phòng của thầy giáo, xem như là xin nghỉ.
Thế nên, đây là lần đầu tiên anh quay về phòng học này.
Ánh mắt Hứa Đình Sinh sáng ngời, những gương mặt ngây ngô trong phòng học kia, có một vài người sau khi tốt nghiệp anh còn chưa có cơ hội gặp lại, thoáng một cái đã mười năm rồi.
Thanh xuân gặp lại, là hoài niệm những năm tháng còn trẻ.
Mấy bạn học này dù cho là quan hệ khá tốt hay đã từng phát sinh mâu thuẫn thì ở kiếp trước, lúc gia đình Hứa Đình Sinh xảy ra biến cố, cha anh ngoài ý muốn qua đời, tất cả đều cho anh rất nhiều ấm áp và cảm động.
Bây giờ cảm lại, nội tâm Hứa Đình Sinh vô cùng cảm kích.
Hoàng Á Minh và Phó Thành dẫn đầu đập tay ồn ào:
- Trâu bò, thế giới lớn như vậy, mình muốn đi nhìn... Thật quá quyết đoán, nói đi liền đi.
Hai người kia là bạn tốt nhất thời trung học của anh, tình bạn với họ một mực giữ vững mãi cho đến cuối cùng.
Những người bạn học khác cũng bắt đầu hùa theo cười vang, những nụ cười kia hồn nhiên vô cùng.
Lúc này Hứa Đình Sinh mới nhớ đến, lúc ấy bản thân chỉ vì muốn nhìn thấy Hạng Ngưng mà xúc động vội vàng rời đi, căn bản chỉ lấy cái cớ để xin nghỉ mà thôi. Trong lòng nóng vội thế nên mới ghi ra dòng lý do hùng hồn lưu truyền rộng rãi cho đời sau: Thế giới lớn như vậy, em muốn đi nhìn xem.
Chuyến đi này của anh vừa tròn một tuần. Trong một tuần này, câu nói này đã truyền ra rất rộng rãi, trở thành chủ đề bàn tán xôn xao khắp cả trường.
Chủ nhiệm lớp Chu Học Ngân xuất hiện ở cửa phòng học, vẫy vẫy tay:
- Hứa Đình Sinh, em đến văn phòng tôi một lúc.
Cho dù là kiếp trước, thì số lần Hứa Đình Sinh bị gọi đến văn phòng cũng không cũng không nhiều. Anh không phải là học sinh hay pha trò gây chuyện, là một dạng học sinh không có lý tưởng chẳng lẫn vào đâu được, nên rất ít khi bị để mắt đến.
Bây giờ bị thầy giáo Chu gọi lên văn phòng, anh không hề khẩn trương sợ hãi, ngược lại còn có chút hưng phấn.
Thầy giáo Chu là một người khá bình thản, kiếp trước, lần cuối cùng Hứa Đình Sinh gặp thầy là trong hôn lễ của Hoàng Á Minh. Khi đó ông ấy đã sắp về hưu, tóc bạc trắng, bước đi khá chậm chạp.
Mà bây giờ, người xuất hiện trước mắt Hứa Đình Sinh lại là một vị trung niên anh tuấn, dáng người cao ngất.
Chu Học Ngân được trời ban cho một thân hình Lỗ Trí Thâm, nhưng tính tình lại cực kỳ ôn thuận. Hứa Đình Sinh nhớ lại lúc giai đoạn tự học buổi tối khi anh còn học cấp ba, mỗi đêm thầy giáo Chu đều mang giày đế vải, mang theo một chiếc ấm điện chứa nước nóng, lặng lẽ chêm thêm nước cho chén trà của từng bạn học một. Nhiều khi các học sinh đột nhiên ngẩng đầu, mới phát hiện chén nước của mình chẳng biết đã đầy từ lúc nào.
Trong phòng học còn không có nổi mấy máy đun nước cũ kỷ, nước của thầy Chu chẳng khác gì gió xuân mưa móc.
Hứa Đình Sinh cố tình muốn nhìn bộ dạng nổi giận của thầy giáo Chu một chút. Bởi vì trong ấn tượng của anh ở kiếp trước thì anh chưa từng thấy thầy giáo Chu nổi giận bao giờ.
Đáng tiếc, anh không được như nguyện.
- Trước tiên, thế giới lớn như vậy, em muốn đi nhìn xem. Những lời này rất có ý cảnh, thân là chủ nhiệm lớp kiêm giáo viên dạy Văn của em, tôi rất vui mừng.
Thầy Chu nói.
- Tiếp theo, tôi luôn đi chêm nước cho học sinh, em trước tiên muốn nghĩ tại sao lại nói rõ với tôi. Dù sao bên phía trường học tôi cũng đã thay em đỡ đòn rồi, nói là tôi cho phép rồi nên em mới đi. Trong nhà em cũng không hề gọi đến... Em nói muốn đi xem, tất cả đều bằng nghĩa khí... Chậc.
Khoảng chừng một khắc đồng hồ sau, thầy Chu lại mang cái ấm nước, nhẹ nhàng nhìn Hứa Đình Sinh cười cười.
- Tháng sau thi thử, thành tích của em nhất định sẽ tăng, lọt vào vị trí hai mươi.
Hứa Đình Sinh mỉm cười nhàn nhạt, giọng nói không lớn nhưng ánh mắt trong phòng đều bị hấp dẫn về phía anh. Anh nói những lời này, giọng điệu có chút kỳ quái, làm cho người ta cảm thấy mơ hồ. Lúc mới nghe giống như là lơ đãng vui đùa, nhưng sau khi hiểu rõ rồi thì lại cảm thấy như là anh thật sự quyết tâm như vậy. Sở dĩ bình thản là vì chắc chắn, không cần cường điệu thêm.
Đột ngột đưa ra con số hai mươi này, nhất thời làm cho các giáo viên ở đây đều cảm thấy khá khoác lác. Lúc này, thành tích Hứa Đình Sinh không tốt lắm. Cấp ba có mười ban phổ thông, đại khái chừng hai mươi ba mươi lớp. Tính tổng toàn bộ thì có bốn lớp khoa Văn, trong đó có một lớp trọng điểm, mà thành tích của Hứa Đình Sinh thì nằm ngoài một trăm bốn mươi.
Dù sao thì trong kiếp trước, thầy giáo Chu Học Ngân cũng rất yêu quý học trò truyền kỳ của mình. Mà học sinh truyền kỳ kia, trong một tháng cuối cùng ôn thi tốt nghiệp trung học đã từ vị trí hơn một trăm bốn mươi vươn lên vị trí thứ ba mươi bảy. Người đó chính là Hứa Đình Sinh.
Bây giờ truyền kỳ quay về, ưu thế tự nhiên còn lớn hơn một chút.
Ban đầu, thành tích Hứa Đình Sinh xếp thứ hai toàn huyện. Về sau do ham chơi lại thêm tính cuồng si bóng đá nên thành tích của anh mới rơi xuống. Kiếp trước anh có trí nhớ rất tốt, khi cha qua đời Hứa Đình Sinh hăng hái rốt cuộc cũng hiểu chuyện. Trong một tháng ngắn ngủi, anh đã đưa văn phong của mình lên đến một trình độ rất cao, sau đó trong kỳ thi thử Đại Học thành tích văn của anh luôn nằm trong tốp đầu thành phố. Văn học chính là thế mạnh của anh, ban đầu anh còn có mấy bài phát biểu văn chương được in trên báo thanh niên Tiệm hải.
Kiếp trước, toán học của anh ở mức độ trung bình, mà điểm yếu của anh chính là tiếng Anh.
Bây giờ Văn học cũng không phải là vấn đề của Hứa Đình Sinh nữa, chỉ cần học thuộc lòng một tập đề thi thử là được.
Về phần văn tống tam khoa, lúc đầu anh trở thành giáo viên dạy sử bốn năm ở trường cấp ba. Trong thời gian đại học, anh còn làm gia sư kiếm tiền trang trải cuộc sống, đều chọn một loại văn tống tam khoa bao thầu hình thức gia giáo. Cho dù là sau khi nghỉ việc, anh vẫn có thói quen đến lớp bổ túc chính trị giúp các học sinh. Nói cách khác thì, khả năng tam khoa của anh rất tốt, có thể nói là được thiên phú.
Anh văn đã từng là điểm yếu của anh, nhưng năm thứ hai đại học, anh kết giao được một ban gái khoa Anh ngữ. Bị ép buộc phải cùng cô ấy ba ngày hai buổi đến lớp anh văn, cùng cô ấy luyện tập phát âm, lại học từ đơn. Đại học năm hai năm đó trình độ anh ngữ của anh đã đạt đến cấp bốn. Ba năm sau, lại tiếp tục đạt đến cấp sáu. Về sau làm nhập khẩu vật liệu xây dựng, phát âm lại được đẩy mạnh thêm một bước. Bây giờ chỉ cần củng cố lại ngữ pháp mà một ít từ vựng nữa thôi, thì trình độ anh văn của anh có thể áp đảo những bạn học kia rồi.
Mấy khoa này Hứa Đình Sinh tin chắc trong vòng một tháng anh có thể tăng lên thành tích. Bây giờ điểm yếu duy nhất của anh là toán học. Đây cũng là lý do luôn khiến thành tích học tập của Hứa Đình Sinh luôn ở mức trung bình, muốn bổ túc thêm cũng không được.
Bởi vì yếu thế về toán, nên anh mới đề ra mục tiêu lọt vào tốp hai mươi. Trình độ dạy học ở Lệ Bắc trung học cũng không tính là cao. Hàng năm chỉ có mấy người thi đậu vào trường trọng điểm, vì vậy dù cho bị toán học cản trở nhưng Hứa Đình Sinh vẫn có niềm tin lọt vào tốp hai mươi.
Nếu như là kỳ thi đại học thì Hứa Đình Sinh đã nói số lớn hơn một chú. Tuy rằng đã cách nhiều năm nhưng thi đại học dù sao cũng là một chuyện trọng đại nhất trong đời, đến nay Hứa Đình Sinh vẫn nhớ khá rõ đề thi đại học.
Thầy Chu nhướng mày mỉm cười nói:
- Năm mươi là tốt rồi, đạt được vị trí năm mươi tôi sẽ pha trà cho em.
Hứa Đình Sinh hiểu ý thầy Chu nên chỉ cười cười, anh biết rõ, đang ở trước mặt các giáo viên chủ nhiệm lớn khác, đây là thầy Chu đang giúp anh giải vây.
Từ văn phong trở về, Hứa Đình Sinh liên tục cúi đầu học như điên, lục xem tất cả khoa giáo khoa thư, đồng thời còn cầm một cái laptop ghi chép lại, tập viết ngữ văn, nối thơ, viết đoạn văn anh ngữ, còn có rất nhiều vấn đề chưa giải đáp được. Một đề chính trị lớn tổng hợp từ tam khoa, một cuốn đề cương địa lý, còn có mấy đề cương tự chọn. Còn có mấy quyển sách lịch sử mà lúc trước, khi Hứa Đình Sinh trở thành giáo viên lịch sử cấp ba đã nghiên cứu qua rất nhiều.
Những điều này đã đủ để giúp anh lập lại thế cân bằng trong kỳ thi đại học rồi.
Về phần toán học thì Hứa Đình Sinh có chút không nhớ rõ.
Kiếp trước lúc tốt nghiệp trung học, ngồi trước mặt anh chính là một nữ sinh được mệnh danh là công chúa toán học. Bởi vì lúc ấy cô học sinh này thầm mến truyền thuyết quật khởi của Hứa Đình Sinh thế nên ngay cả một câu trong đề anh cũng không cần tự làm. Tất cả đã có "tham khảo" rồi. Đáng tiếc, nữ sinh năm đó thi đại học không tốt, lúc đầu thi tử thì thi được 84 điểm, về sau Hứa Đình Sinh tra được thì chỉ có 73 điểm thôi, cùng cuối đỗ vào một trường hạng hai.
Kiếp này lặp lại, bởi vì ưu thế trên ngành học khác, Hứa Đình Sinh cảm thấy 73 điểm là tốt rồi, anh không có ý định tiêu phí thêm tinh lực vào toán học nữa.
Hoàng Á Minh và Phó Thành nhìn Hứa Đình Sinh học hành điên cuồng, cho rằng mới vừa rồi ở văn phòng anh đã chịu phải ủy khuất thế nên cũng không dám quấy rầy. Trong lúc nghỉ ngơi giữa giờ hai người mới đứng dậy tiến đến vỗ vai anh, tặng cho anh một ánh mắt an ủi.
- Làm gì thế? Học tập cho tốt đi, cách kỳ thi đại học không lâu nữa đâu. Đọc sách, thi thử một chuyện đã làm mấy chục năm rồi. Mặc kệ điểm số ra sao, chúng mày có mặt mũi sao?
Hứa Đình Sinh nói, đây là lời nói mà kiếp trước lúc anh làm giáo viên thường khiển trách học sinh của mình.
Hai người bọn họ nhìn Hứa Đình Sinh, người luôn lười nhác vô vị nhất trong ba người nghẹn họng trân trối. Thằng nhãi này mới ra ngoài có một chuyến mà hành động đã điên rồ rồi.