Trùng Sinh Cực Sủng Minh Vương Phi

Editor: Bộ Yến Tử - Diễn Đàn

___________

Đoàn người đi cửa sau vào Tiêu Kim các, đứng ở căn phòng cực lớn trên lầu ba nhìn xuống dưới, màn che đỏ, thảm mềm khảm hoa, chính giữa hình trụ xanh lá đặt rất nhiều bàn, khăn trải bàn trắng lấp lánh dụng cụ kim, ngân, thủy tinh. Trên đài cao có một cái bàn dài, từ đại sảnh tới tận đầu bên kia, ước chừng một trăm thước, còn lại xếp thành từng dãy vuông góc cùng đài cao. Hai ngọn đèn lồng kim bích huy hoàng cực lớn rủ xuống tấm rèm đỏ tươi, trên đèn lồng có vô số thủy tinh mờ phóng đại ánh sáng lên, trên tường còn trang trí đèn Dạ Minh hoa lệ chói mắt.

"Thực là đẹp!" Hoa Mộc Khuynh nhìn ngắm bố trí cùng nữ tử uyển chuyển nhảy múa dưới lầu rồi cảm thán.

"Đáng tiếc là Bạch Liên cô nương đã rời khỏi Tiêu Kim các, nếu không hôm nay có thể nhìn thấy đệ nhất mỹ nhân!" Vũ Lưu Ly thập phần tiếc nuối, chẳng qua lại quay sang nhìn Lam U Niệm: "Nhưng mà khi thấy Niệm Nhi muội muội ta mới biết cái gì là mỹ nhân."

"Vũ Lưu Ly, ngươi thiếu đánh à!" Lam Mặc Huyền bất mãn, nữ tử thanh lâu làm sao có thể sánh với muội muội yêu quý của hắn.

"Được rồi, mau vào thôi! Lưu Ly nếu ngươi muốn ngắm mỹ nhân thì xuống đó xem đi, đảm bảo sẽ có người hợp khẩu vị!” Phong Hạ Kỳ nói xong liền cùng mọi người đi vào phòng.

Bọn họ vào phòng mới phát hiện thực ra những căn phòng khác ở Tiêu Kim các đều trang trí đỏ như lửa, nhưng căn phòng bọn họ ở lại là màu trắng, đây là căn phòng tinh khiết lịch sự tao nhã. Một cái giường bày ở giữa phòng, bên trên phủ khăn trắng thêu hoa nhỏ, bên trái là chiếc bàn tinh xảo, không có ghế nên mọi người phải ngồi trên đất, phủ một tầng chăn bông thật dầy trên giường, trên bàn đặt một bộ tách thủy tinh đẹp mắt. Bức tường giữa phòng, treo một bức tranh thủy mặc…

"Gian phòng này quả thật khác biệt, không giống như thanh lâu!" Kinh Vô An tán dương, vô cùng thích hoàn cảnh như vậy.     

"Đúng là không tệ, ta chưa bao giờ thấy thanh lâu nào có phòng như vậy!" Hà Sơ Dương vốn không muốn đến thanh lâu, nhưng tất cả mọi người đều đến vả lại hắn cũng sợ biểu muội học cái xấu, nên phải kiên trì đi theo, nào ngờ Tiêu Kim các này không chỉ không có mùi vị nồng nặc phấn son, còn tăng thêm vài phần tao nhã, cho dù là kỹ nữ thanh lâu không phải ai cũng bán thân.


"Cảnh vật không tệ, hay là mỹ nhân không tệ!" Hoa Mộc Khuynh trêu ghẹo, nàng lần đầu tiên tới đây, bởi vì vướng bận thân phận vả lại nàng là nữ nhi không nghĩ tới cũng có lúc mình đến thanh lâu, thật quá trâu bò.

"Đúng rồi, hôm nay sinh nhật Mộc Khuynh, bữa này ai mời đây?" Vũ Lưu Ly hét lên, dù sao thì chi phí ở Tiêu Kim các cũng không thấp, huống chi nơi này còn là lầu ba, dù hắn có tiền nhưng hắn vẫn phải biết tiết kiệm.

"Hôm nay để ta mời!" Lam Mặc Huyền lên tiếng.

"Quả nhiên, ta biết Mặc Huyền sẽ trả tiền mà, hôm nay chúng ta thả ga đi!" Kinh Vô An giật giây mọi người.

Mọi người bày tiệc rượu chúc mừng sinh nhật Hoa Mộc Khuynh trong ghế lô, nàng cũng cảm thấy đây là sinh nhật vui vẻ nhất của mình.

Bởi vì đi thanh lâu nên Lam U Niệm và Hoa Mộc Khuynh đều đổi nam trang, Lam U Niệm mặc nam trang biến thành nam tử tuyệt thế tao nhã, mặt mày như ngọc, tóc được búi lên đơn giản, rủ xuống như thác nước, quả thật là một mỹ thiếu niên nhẹ nhàng, vì uống chút rượu nên gương mặt bình thường hơi tái nhợt trở nên hồng nhuận, thấy mọi người nuốt nước bọt, cuối cùng vẫn là Phong Dực Hiên hừ lạnh nên mới phục hồi tinh thần.

"Niệm Nhi muội muội, nếu muội thật sự là nam tử, e là trên thế gian này chỉ có A Hiên có thể sánh cùng muội!" Phong Hạ Kỳ nhìn khuôn mặt tuyệt sắc của Lam U Niệm cảm khái, mặc dù bọn họ đều tuấn tú vô song, nhưng đẹp như thiên nhân chỉ có mình Phong Dực Hiên, hiện tại lại có thêm một người là Lam U Niệm.

"Đúng vậy, may thay Niệm Nhi muội muội không phải nam nhân, nếu không nữ tử trong thiên hạ đều bị mê hoặc!" Hoa Mộc Khuynh mở to mắt nhìn Lam U Niệm, nhìn thế nào cũng đẹp, nàng mặc nam trang pha lẫn tiên khí cùng tà khí, khiến người ta rất dễ cảm thấy nàng chính là nam nhân.     

"Vậy Mộc Khuynh tỷ tỷ có bị mê hoặc không?" Lam U Niệm khẽ chớp hàng mi dày, híp đôi mắt đen láy, khóe miệng cong lên nụ cười nhàn nhạt, vừa xinh đẹp vừa nguy hiểm.

Hoa Mộc Khuynh bị nụ cười mị hoặc của Lam U Niệm làm cho hoảng hốt, khi cảm giác được ánh mắt lạnh lẽo của Phong Dực Hiên mới lấy lại tinh thần, sau đó đỏ mặt hô lớn: “Không nên như vậy, Niệm Nhi muội muội quá hư hỏng!”


Phong Dực Hiên nhìn thấy một Niệm Niệm khác thường, Niệm Niệm dường như uống hơi nhiều nên sắc mặt có chút đỏ, thật đáng yêu, hắn rất muốn tiến lên xoa mặt nàng. Dù hắn rất muốn giấu nàng đi, không cho bất kì ai nhìn thấy, nhưng khi thấy nàng cười vui vẻ cùng bằng hữu hắn lại muốn cưng chiều nàng vô điều kiện, phóng túng nàng, chỉ cần nàng vui bắt hắn làm gì cũng được.

"Cốc cốc..." Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, tất cả mọi người có chút ngoài ý muốn vì lúc bọn họ vào đã căn dặn tiểu nhị đưa rượu cùng thức ăn rằng không cho phép quấy rầy, lần này là ai tới đây?

Lam U Niệm như đã đoán được, đứng dậy mở cửa, quả nhiên thấy Quỷ Tam đứng đó, Tam ca của nàng đến rồi.

Mọi người có biết chút ít về Quỷ Tam, biết hắn là Tam công tử Vô Tình các, nếu Lam U Niệm ở Trân Vị các lên đài biểu diễn việc quen biết Quỷ Tam là hết sức bình thường, hơn nữa lần trước Lam U Niệm ngã bệnh bọn họ cũng thấy Quỷ Tam rất khẩn trương, xem ra hắn cũng là bằng hữu của nàng.

"Mọi người không ngại có thêm người chứ!" Quỷ Tam vui vẻ híp đôi mắt hẹp dài, trường bào đỏ khoác trên người hắn làm cho người ta nhìn đến mê mẩn.

"Không ngại, ngồi đi!" Hoa Mộc Khuynh là nhân vật chính hôm nay cho nên phải nghe theo ý nàng, cũng may Hoa Mộc Khuynh đồng ý, nàng rất hứng thú về bằng hữu của Niệm Nhi muội muội, muốn biết rốt cuộc muội muội có sống tốt hay không.

Tuy có thêm một người nhưng bầu không khí vẫn rất tốt, không bao lâu mọi người đều phát hiện Quỷ Tam là người vui vẻ dễ thân cận, có điều Lam Mặc Huyền là ngoại lệ, chỉ cần hắn lên tiếng Quỷ Tam lại đáp không chút nương tình khiến hắn vô cùng khó hiểu.

Có lẽ thấy Quỷ Tam cứ nhằm vào Lam Mặc Huyền, Hà Sơ Dương lúng túng đứng ra giải vây: "Chi bằng chơi cái khác vậy?"

"Cái khác? Đến Tiêu Kim các của ta còn có thể chơi cái gì, đương nhiên là tìm mỹ nhân!" Quỷ Tam cười nói.


"Đúng vậy, nếu Tam công tử là chủ nhân nơi này thì hãy mau mau tìm vài mỹ nhân đến cho chúng ta nhìn chút đi!” Vũ Lưu Ly đùa bỡn, hắn không phải loại người làm bừa, nhưng đến thanh lâu ngắm mỹ nhân thì vẫn chấp nhận được, hắn không dám nhìn Niệm Nhi muội muội, vì ánh mắt của Phong Dực Hiên quá lạnh.

Quỷ Tam vỗ tay, một lát sau tú bà liền dẫn mấy nữ tử ăn mặc mát mẻ vào, mấy kỹ nữ này tướng mạo đều xinh đẹp, đứng ở đó cũng là cảnh đẹp ý vui, chỉ tiếc là chỉ có Lam U Niệm và Hoa Mộc Khuynh ngắm, những người khác thì không nhìn tới.

"Đứng đó làm gì, hầu hạ đi!" Quỷ Tam nói.

"Dạ, Tam công tử!" Nữ tử nói xong thì đi đến bên cạnh đám người Lam U Niệm, mấy người này không phải là người Vô Tình các mà chỉ là kỹ nữ bình thường, cho nên khi nhìn thấy nhiều mỹ nam tử trong phòng như vậy cũng có chút động tâm, nếu như được một người trong đó nhìn trúng sau này có thể rời khỏi thanh lâu.

Trong đám người này thì Phong Dực Hiên và Lam U Niệm là tuấn tú nhất, khí chất cũng đỉnh nhất, cho nên có nữ tử đánh chủ ý lên hai người.

Một nữ tử mặc y phục tím mỏng tang để lộ bộ ngực từ từ đến cạnh Phong Dực Hiên, lần đầu tiên nhìn thấy hắn đã biết nam nhân này không phú thì quý, chỉ cần có thể bám lấy hắn nhất định sẽ hưởng hết vinh hoa phú quý.     

"Công tử?" Nữ tử thấp giọng kín đáo gọi Phong Dực Hiên, nhưng còn chưa kịp đến gần đã bị hắn đánh một chưởng văng ra ngoài, còn không thèm nhìn nàng ta lần nào.     

Đám người Phong Hạ Kỳ không chút bất ngờ, đây là việc nằm trong dự đoán, nhiều năm qua không phải không có nữ tử nào muốn nắm lấy Phong Dực Hiên, chẳng qua không ai ngoại lệ đều bị hắn đánh bay, kết quả nữ tử đó không chết cũng bị thương, dần dần không có ai dám đến gần hắn nữa.

Các nữ tử khác thấy thủ đoạn dứt khoát của Phong Dực Hiên đều sợ hãi không dám hành động thiếu suy nghĩ, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh rót rượu cho các công tử, riêng Phong Dực Hiên thì không nữ tử nào dám tiến lên, bởi vì họ sợ mình sẽ bị tai ương như người lúc nãy.

Mọi người bắt đầu uống rượu nói chuyện phiếm, lúc này có một nữ tử thấp thỏm đến gần Lam U Niệm, cố ý kéo thấp áo để lộ bộ ngực sữa, Lam U Niệm vừa cúi đầu đã có thể nhìn rõ một mảnh tuyết trắng, nàng ta si mê nhìn nàng: “Công tử, để Lưu Nhi gắp thức ăn cho công tử!”

"Lưu Nhi?" Lam U Niệm cười như không cười nhìn nữ tử, dáng vẻ vô cùng tà khí khiến Lưu Nhi đỏ mặt.

"Lại đây!" Lưu Nhi kia đỏ mặt vui vẻ tiến lên trước, si mê ngắm dung nhan tuyệt sắc của Lam U Niệm.


"Công tử!" Âm thanh ngọt ngán khiến người ta buồn nôn, Lưu Nhi rất vui vẻ muốn dựa sát vào ngực Lam U Niệm, muốn vuốt ve dung nhan đó, muốn quyến rũ nàng, nhưng lúc nàng ta đến gần Lam U Niệm đột nhiên đẩy nàng ta ngã xuống đất, tạo thành bộ dạng Lam U Niệm muốn làm gì đó với Lưu Nhi.

Sắc mặt Phong Dực Hiên đáng sợ dọa người, đang chuẩn bị động thủ, lại phát hiện Lam U Niệm bóp chặt cổ Lưu Nhi, dọa cho mặt mũi nàng ta tái nhợt, run rẩy hỏi: "Công tử, có phải Lưu Nhi đã làm sai điều gì?"

"Đã làm sai điều gì?" Đôi mắt đó vẫn luôn tĩnh mịch, làm cho người ta không đoán được thần sắc trong mắt, sau đó ném nàng ta đi, lấy khăn tay ra cẩn thận lau ngón tay vừa chạm vào người Lưu Nhi.

"Ta nghe nói ngươi đã bắt nạt Bạch Liên?" Lam U Niệm hỏi, nàng vốn không biết nữ nhân này, nhưng khi nghe tên đã nhớ lại chút chuyện cũ, mấy hôm trước khi Bạch Liên đi đột nhiên bị một nữ tử trong thanh lâu đánh một bạt tay, việc này dù cứ thế đi qua, nhưng nàng vẫn nhớ kỹ.

"Công tử! Có phải công tử đã hiểu lầm Lưu Nhi?" Lưu Nhi không xác định hỏi lại, nàng ta rất đẹp có chỗ nào thua kém thanh quan Bạch Liên kia, cho nên khi biết Bạch Liên muốn rời khỏi đây nàng ta liền cố tình đến nhục nhã, không nghĩ tới Bạch Liên không thèm đếm xỉa tới, cho nên nàng ta mới ra tay đánh người, hiện tại vị công tử này nói như vậy, có phải Bạch Liên đã được hắn chuộc ra, nếu như nàng ta hầu hạ tốt, vậy chẳng phải nàng ta cũng có thể…

"Công tử, Bạch Liên có thể Lưu Nhi cũng có thể!" Lưu Nhi nói xong liền chuẩn bị đi vuốt ve Lam U Niệm, lần này hoàn toàn chọc giận Phong Dực Hiên, hắn đem nội lực ép chết Lưu Nhi, đến lúc chết nàng ta cũng không biết tại sao mình chết.

Phong Dực Hiên cực kì mất hứng nhìn Lam U Niệm, hắn không ngờ Niệm Niệm lại có quan hệ cùng một nữ tử tên Bạch Liên, ngẫm lại đã thấy rất nghẹn khuất…

"Ta đã nói mà sức quyến rũ của Niệm Nhi quá lớn, ta cũng là nữ giả nam trang, sao không có nữ tử nào đến quyến rũ ta!” Chờ khi Quỷ Tam cho tất cả kỹ nữ lui ra, Hoa Mộc Khuynh bất mãn nói.

"Niệm Nhi, muội biết Bạch Liên?" Vũ Lưu Ly rất tò mò.

"Đã gặp qua, là nữ tử không tệ!” Lam U Niệm thẳng thắn thừa nhận, mọi người liền không hỏi nữa, mắt nhìn người của nàng bọn họ rất rõ, cho nên e là Bạch Liên này thật sự là một nữ tử không tệ rồi.

Bởi vì hôm nay là sinh nhật Hoa Mộc Khuynh, nàng ở Tiêu Kim các chơi rất vui vẻ, uống hơi nhiều, sau đó phải nhờ Lam Mặc Huyền đưa về, còn Lam U Niệm thì được Phong Dực Hiên hộ tống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận