Trùng Sinh Cực Sủng Minh Vương Phi

Editor: Bộ Yến Tử - Diễn Đàn

___________

Có lẽ vì quá vui, nên Lam U Niệm có chút say, hai má phiếm hồng, đôi mắt long lanh ngập nước nhìn đặc biệt động lòng người.

Phong Dực Hiên rất sợ người khác sẽ nhìn thấy dáng vẻ mị hoặc đó của nàng, lập tức ôm nàng vận khinh công bay về phủ Minh Vương, đừng hỏi hắn vì sao không về Lam phủ, bởi vì hắn cảm thấy nếu đưa nàng về đó, chắc chắn tỳ nữ kia cũng sẽ thấy bộ dạng mê người này của nàng, vừa nghĩ vậy hắn lại muốn giết người.

Có lẽ Lam U Niệm bắt đầu tín nhiệm Phong Dực Hiên, cho nên lúc hắn ôm mình đi nàng không có cự tuyệt, còn dựa vào ngực hắn, thích thú nghe tiếng tim đập trầm ổn của hắn.     

Vì sợ ban đêm gió quá lạnh nên Phong Dực Hiên bọc cả người Lam U Niệm vào ngực mình, thuần thục ôm nàng về phòng, ám vệ ẩn trong tối lúc trước còn thấy kinh ngạc bây giờ đã tập mãi thành quen, bất quá các ám vệ đều hết sức đồng tình chủ tử nhà mình, Lam cô nương đẹp như thiên tiên lại còn rất nhỏ, không biết chủ tử phải nghẹn tới bao lâu.

Uống say nên nàng có chút mơ hồ, ngã vào giường lớn tràn ngập hương vị đặc biệt của hắn ngủ, nàng khẽ cong môi, mắt to đầy sương mù nhìn chằm chằm Phong Dực Hiên lau tay lau mặt cho mình, cảm thấy nam nhân này thật đẹp trai, đẹp hơn tất cả nam nhân ngoài kia.

Phong Dực Hiên lau sạch mặt nàng thì thấy nữ tử mở mắt thật to ngơ ngác nhìn mình, rút đi sự lạnh lùng nàng trở nên cực kỳ điềm tĩnh, bàn tay tinh xảo không chút tỳ vết, lông mi thật dài yếu ớt như cánh bướm, mũi ngọc khéo léo, môi đẹp mềm mại dày vừa phải, mày lá liễu, xinh đẹp như tiên nữ trong tranh.


Phong Dực Hiên xoa nhẹ lên làn môi phấn hồng, đôi môi khéo léo như một đóa hồng xinh đẹp, ngón tay truyền đến cảm giác mềm mại cùng chút ấm áp khiến đôi mắt Phong Dực Hiên sâu hơn, không ngừng vuốt ve môi nàng, mắt hắn cũng đã bắt đầu khôi phục màu tím.

Lam U Niệm bị hắn vuốt ve đến ngứa, mở cái miệng nhỏ cắn một cái, sau đó cảm thấy ăn không ngon nên phun ra, nhưng mà nàng không có nhìn thấy bộ dạng khiếp sợ của Phong Dực Hiên, đôi mắt tím kia càng thêm sáng lạn.

Hắn chỉ cảm thấy rất thích cảm giác trên ngón tay nên không thu lại, ai ngờ khi say nàng lại mở cái miệng nho nhỏ ra cắn tay hắn, ngón tay không đau nhưng lại ngưa ngứa, giống như có dòng điện truyền vào lòng hắn.

Nhìn cái miệng nhỏ đó, Phong Dực Hiên vô cùng khát vọng muốn biết mùi vị của nàng, nghĩ sao làm vậy. Hắn từ từ cúi người chạm trán nàng, mũi đối mũi, sau đó hôn lên đôi môi mà hắn luôn khát vọng.

Sau khi hắn hôn lên đôi môi ấy, hai người đều như bị sét đánh trúng, Lam U Niệm mở to đôi mắt ngập nước, còn Phong Dực Hiên thì chuyên tâm ngắm nữ tử dưới thân, đôi mắt tím hoàn toàn lọt vào tầm mắt nàng     

Môi kề môi khiến hắn cảm thấy nóng rang không thôi, hắn từ từ miêu tả phấn môi của nàng, vẫn không thỏa mãn, đầu lưỡi xâm nhập vào miệng nàng, động tác của hắn không có quy luật gì, không có bất kỳ kĩ xảo nào đáng nói, chỉ dốc hết toàn lực dịu dàng hôn, trăn trở cọ xát.

Lúc này căn bản Lam U Niệm cũng không biết xảy ra chuyện gì, sững sờ ngây ngốc, đầu lưỡi không ngừng né tránh, nhưng Phong Dực Hiên nào chịu buông tha đuổi theo cái lưỡi thơm tho của nàng dây dưa, hấp thụ hương vị ngọt ngào trong miệng nàng, tham luyến như một kẻ bị nhiễm độc dược.

Cho đến khi Lam U Niệm cảm giác mình khó thở mới đưa tay nhỏ đánh vào ngực Phong Dực Hiên, hắn tỉnh lại từ trong mỹ vị, lưu luyến rời khỏi đôi môi mềm khiến hắn không tự kiềm chế được sự nhớ thương, nhưng khi hắn thấy nữ tử trong ngực mình hai má đỏ bừng, thở dốc từng ngụm, đôi môi sưng đỏ, cặp mắt kia dường như sắp rơi lệ, hắn lập tức hoảng hồn, sợ mình ngốc làm cho Niệm Niệm thấy không thoải mái.     


Vừa bị Phong Dực Hiên hôn sâu nên hiện tại Lam U Niệm đã tỉnh táo hoàn toàn, bản thân nàng cũng cảm thấy là lạ không biết nên nói gì, khó mà trách hắn, không, kỳ thực vừa rồi khi hắn hôn nàng đã tỉnh lại, nhưng nàng không có ngăn cản, thậm chí sa lầy vào nụ hôn nóng bỏng không lưu loát đó, nàng có thể cảm nhận được hắn dịu dàng dè dặt cùng kịch liệt dây dưa, thậm chí lúc hắn hôn nàng nàng nghe được âm thanh hoa nở.     

Phong Dực Hiên thấy Lam U Niệm sững sờ không biết nên giải thích thế nào, quả thực hắn thừa dịp Niệm Niệm say rượu hôn trộm, có lẽ không tính là hôn trộm chỉ là hắn muốn hôn nên hôn thôi, nếu như cho hắn cơ hội hắn vẫn làm vậy, chỉ có điều hắn sợ nàng sẽ chán ghét rồi rời xa hắn, hiện tại thấy nàng lặng thinh không nói tiếng nào, trực giác cho hắn biết Niệm Niệm rất tức giận, cho nên càng thêm thấp thỏm.

"Niệm Niệm." Phong Dực Hiên thân thiết ôm lấy mặt nàng thì thầm: “Niệm Niệm, ta yêu nàng, cho nên… Nàng đừng giận!”

Ai có thể ngờ người âm ngoan tà tứ không coi ai ra gì như Minh Vương cũng có lúc luống cuống khẩn trương, sẽ cẩn thận từng li từng tí, bởi vì người đó là Lam U Niệm, cho nên hắn mới sợ hãi như thế thay đổi cả bản thân mình.

Lam U Niệm không trách Phong Dực Hiên, nàng chỉ tự thấy mâu thuẫn, mâu thuẫn đến mức muốn phát hỏa. Từ khi sống lại tới nay trái tim nàng luôn thấy lạnh lẽo, bởi vì không quan tâm cho nên mới tiêu sái, nhưng mà sau khi gặp được Phong Dực Hiên, dù không muốn nàng vẫn phải thừa nhận nàng đã bị hắn hấp dẫn, nàng tham luyến nhiệt độ và hương vị của hắn, khi có hắn ở đây nàng có thể ngủ rất bình thản mà không cần phòng bị, đây vốn không phải là nàng.

Lam U Niệm không có hoài nghi sự chân thành của hắn, hắn quan tâm nàng khác với tất cả mọi người, hắn chăm sóc và cưng chiều nàng, nàng cũng có thể cảm nhận được, nhưng mà nàng thực sự có thể tin tưởng người khác lần nữa sao? Có thể mở rộng trái tim đón nhận người khác sao?

Có người từng nói vì không còn gì nữa nên mới dám đánh cuộc, dù sao thì cũng không còn gì để mất. Nàng thì khác, nàng không có thứ gì chỉ còn lại trái tim tàn này, nếu như ngay cả nó cũng mấy, vậy nàng còn lại cái gì? Có lẽ nàng rất kiên cường rất vững chắc không gì địch nổi, nhưng nàng cũng rất yếu ớt, giống như đau thương kiếp trước dù đã qua lâu rồi, cho dù đã đến thời không này, dù nàng không hận, nhưng quả thật ở trong lòng của nàng vẫn lưu lại vết sẹo thật sâu, dù qua bao lâu vết sẹo đó vẫn còn, chỉ cần chạm vào nó thì vẫn cảm thấy đau đớn, cái loại đau đớn như cứa vào tim đó vẫn vô cùng rõ ràng.


Phong Dực Hiên phát hiện Niệm Niệm vẫn không nói một lời, hơn nữa không biết vì nguyên nhân gì còn để lộ ra hơi thở thống khổ, Phong Dực Hiên luống cuống, cánh tay ôm lấy nàng càng ngày càng gấp, hắn chỉ biết mình không được buông nàng ra, không cho phép nàng rời khỏi.

Phong Dực Hiên dùng sức ôm chặt đánh thức Lam U Niệm từ trong thế giới của bản thân, phát hiện tay hắn siết chặc làm nàng rất khó chịu, giãy giụa muốn tránh thoát cái ôm của hắn nhưng nào ngờ nàng vừa động đậy hắn lại ôm chặt hơn, tựa hồ muốn siết nàng vào trong thân thể hắn vậy.

Dường như Niệm Niệm muốn rời xa mình, lúc nàng vừa giãy giụa, cả người hắn liền run khẽ, trong đầu chỉ còn một ý niệm, không thể buông tay, không được buông tay, cho dù có chết cũng không cho phép nàng rời khỏi.

"Hiên?" Hơi thở trên người hắn trở nên không ổn định, cái chén ở khoảng cách gần cũng bắt đầu vỡ vụn, còn nàng thì bị hắn ôm chặt đến sắp không thể nổi, Lam U Niệm dịu dàng gọi tên hắn, Phong Dực Hiên như vậy khiến nàng đau lòng.

"Đừng rời xa ta, Niệm Niệm, Niệm Niệm!" Phong Dực Hiên lấy lại tinh thần sau tiếng gọi của Lam U Niệm, mặc dù khẽ buông lỏng một chút nhưng hai tay vẫn không buông nàng ra.

"Ngươi làm ta đau!" Lam U Niệm cũng không trả lời vấn đề của hắn, bởi vì nàng không biết mình nên trả lời thế nào, độc trên người chưa biết chắc có thể giải hay không, ngay cả tính mạng của mình còn không bảo đảm thì sao có thể đồng ý yêu cầu của hắn.

Lam U Niệm vừa lên tiếng làm cho Phong Dực Hiên lập tức khẩn trương, không còn rối rắm như vừa rồi, cẩn thận ôm nàng dậy phát hiện cánh tay nàng bị mình siết đến tím xanh, đau lòng vô cùng, vội vàng đi tìm thuốc mỡ đến bôi.

Chờ khi bôi xong, Phong Dực Hiên liền trơ mắt nhìn Lam U Niệm, giống như một con trung khuyển khổng lồ, làm cho nàng vô cùng vui vẻ.     

"Niệm Niệm, nàng đang tức giận sao?" Phong Dực Hiên đứng ở đó nhìn chằm chằm nàng.


Vốn dĩ nàng còn muốn trêu chọc hắn, nhưng khi nhìn thấy nam nhân như vương giả kia đang căng thẳng nhìn mình, nàng lại không có cách nào đùa bỡn.

"Không tức giận!" Lam U Niệm nghiêm túc nói, đôi mắt sâu thẳm tràn ngập dịu dàng, ý cười ấm áp như thái dương, ấm đến tận đáy lòng, sưởi ấm trái tim hắn.

"Có thật không?" Phong Dực Hiên không dám tin, nhưng trong lòng đã sớm phập phòng, Niệm Niệm của hắn thật tốt.

"Thật!" Lam U Niệm gật đầu.

"Vậy nàng phải chịu trách nhiệm với ta!" Phong Dực Hiên nói, bộ dáng kia bá đạo ghê gớm.     

"Cái gì chứ?" Lam U Niệm thét to, rõ ràng là hắn được lời, tại sao bây giờ lại bắt nàng chịu trách nhiệm!

"Niệm Niệm..." Phong Dực Hiên còn muốn nói, nhưng Lam U Niệm đã trực tiếp đắp chăn đi ngủ, nếu không nàng không thể bảo đảm mình có đánh nhau với tên vô lại này hay không.

Có Phong Dực Hiên ở đây nên rất nhanh nàng đã ngủ say, khóe miệng còn cong lên như muốn chứng minh nữ tử có một giấc mộng đẹp.     

Đêm này Phong Dực Hiên cứ đứng yên ở đó bảo vệ nàng, rất sợ nàng sẽ chạy mất, sợ đây chỉ là giấc mộng. Nhìn nàng ngủ say, hắn cảm thấy hắn đã không thể nào buông tay.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận