Trùng Sinh Cực Sủng Minh Vương Phi

Editor: Bộ Yến Tử - Diễn Đàn

_____________

"Phụ thân, nhi tử đã lớn, hy vọng có thể cùng phụ thân lên chiến trường giết địch, mong phụ thân ưng thuận!" Lam Ngân đứng trước mặt Lam Kiến Quân khẩn cầu, nhưng trong mắt lại không có kiên định.

Lam Ngân thấy phụ thân mình không chút nôn nóng, hiện tại hắn đã trưởng thành nhưng lại chỉ có thể qua lại cùng một đám bạn xấu, căn bản không thể tiếp xúc đến quyền lợi Lam phủ, còn không được vào quân doanh như Lam Mặc Huyền, nếu như hắn ta lại không chịu cố gắng, chỉ sợ sau này ở Lam phủ hắn không còn chút địa vị nào.

"Nếu Nhị ca đã thích quân doanh, ta thấy chi bằng cứ đưa ca ca vào doanh trướng làm một tên lính quèn trước, coi như đáp ứng nguyện vọng của hắn!" Lam U Niệm đi vào đại sảnh nhìn Lam Ngân cười nói, muốn cướp thân phận trưởng tử Lam phủ của ca ca ư, sao không tự nhìn lại bản thân mình là thứ gì.

"Niệm Nhi nói đúng lắm, Ngân Nhi, ngày mai ngươi đến doanh trướng của Mặc Huyền đi!" Lam Kiến Quân cũng gật đầu đáp ứng.

"Phụ thân!" Lam Ngân bối rối kêu lên, sau đó làm như phát hiện mình quá mức kích động nên hơi cúi đầu: "Phụ thân, nhi tử cảm thấy ngài là Đại tướng quân một nước, nếu như nhi tử làm tiểu binh không ai biết đến, chẳng phải là làm mất mặt ngài sao?"

"Vậy ý của Nhị ca là muốn làm gì? Làm tướng quân sao? Từ khi nào Nhị ca trở nên ngây thơ như vậy ngây thơ, không có chiến công không bỏ ra công sức lại muốn một bước lên trời?" Lam U Niệm giễu cợt, làm cho Lam Ngân lúng túng không thôi.

"Ta không có ý kia, ta chỉ không muốn làm mất mặt phụ thân, hơn nữa coi như ngay từ đầu đảm nhiệm chức vị tương đối cao, sau này ta nhất định sẽ làm tốt!" Lam Ngân càng ngày càng chán ghét Lam U Niệm, rõ ràng đây là cơ hội tốt để nói chuyện nhưng nàng vừa can thiệp phụ thân liền không đồng ý.

Lam U Niệm nhìn Lam Ngân một hồi, trong lòng khó chịu vô cùng, hoàn toàn xem hắn thành nơi trút giận. Kể từ đêm đó Phong Dực Hiên hôn mình, hắn biến thành kẹo mè xửng không cách nào ném đi được, thường xuyên xuất hiện trước mắt nàng không nói, còn một hai bắt nàng chịu trách nhiệm, làm hại nàng cáu kỉnh muốn chết. Nghe nói Lam Ngân lại đang có ý đồ, nên thong thả đi tới, sau đó phát hỏa.

"Chức vị tương đối cao? Ngân Nhi, vậy ngươi muốn làm gì?" Lam Kiến Quân rất không hài lòng nhưng vẫn hỏi, đối với đứa bé này ông vẫn cho rằng hắn không thể nào thành nhân tài, nhưng cũng không coi là công tử bột, hiện tại Lam Ngân chỉ nói vài câu đã khiến ông biết rõ đứa bé này tham vọng quá cao, không thể thành tài.


"Nếu Đại ca đã là Xa Kỵ tướng quân, chi bằng cũng cho nhi tử làm Xa Kỵ tướng quân, vậy sẽ không làm phụ thân mất mặt!" Lam Ngân tự cho rằng lời mình nói hết sức thấu tình đạt lí, lại không hề hay biết mình đã chọc Lam Kiến Quân phát bực, còn Lam U Niệm nghe xong lại thấy rất buồn cười.     

"Xa Kỵ tướng quân?" Tiếng cười khanh khách từ ngoài đại sảnh vọng đến, sau đó Lam Mặc Huyền và Hoa Mộc Khuynh cùng nhau đi vào.

"Lam tướng quân!" Hoa Mộc Khuynh khéo léo thi lễ, thu liễm tất cả hơi thở càn quấy trên người.

"Phụ thân!" Lam Mặc Huyền cũng lên tiếng.

Hôm nay ai cũng biết Hoa Mộc Khuynh sẽ đến Lam phủ chơi, vì thế không có gì bất ngờ. Hơn nữa Lam Kiến Quân có ấn tượng rất tốt với Hoa Mộc Khuynh, cô nương này không phải loại người thích làm bộ làm tịch, ngay thẳng phóng khoáng như nam tử sa trường, ông rất coi trọng nhi tử cùng Hoa Mộc Khuynh, nhìn hai người bay giờ chỉ sợ không lâu nữa Lam phủ sẽ có chuyện vui.

"Quận chúa đến rồi, mau ngồi!" Lam Kiến Quân còn hòa nhã với Hoa Mộc Khuynh hơn Lam Ngân vài phần.

"Niệm Nhi muội muội, vừa rồi có phải Nhị công tử Lam phủ nói muốn làm Xa Kỵ tướng quân!" Quả nhiên, Hoa Mộc Khuynh nhã nhặn thục nữ không bao lâu đã lộ ra nguyên hình, nhanh nhẹn đi tới trước mặt Lam U Niệm, làm cho Lam Mặc Huyền sợ hãi nhìn phụ thân mình, rất sợ phụ thân sẽ có ấn tượng không tốt với Hoa Mộc Khuynh.

"Phải, nhĩ lực của Mộc Khuynh tỷ tỷ thật không tệ, Nhị ca thẳng thắn thừa nhận muốn làm Xa Kỵ tướng quân đấy?" Lam U Niệm châm chọc, nàng biết có Hoa Mộc Khuynh ở bên cạnh kẻ dở hơi Lam Mặc Huyền này nhất định sẽ không thiệt thòi, quả nhiên...

"Không phải bản quận chúa nói ngươi, Lam nhị công tử, làm người phải biết nhìn vào hiện thực, Lam Mặc Huyền bắt đầu sự nghiệp từ một tên lính quèn lập vô số chiến công mới có thể trở thành Xa Kỵ tướng quân, hơn nữa danh hiệu này do đích thân hoàng thượng phong, ngươi cho rằng mình đi mua cải trắng sao?" Hoa Mộc Khuynh đả kích Lam Ngân.

Lam Mặc Huyền nháy mắt mấy lần với Hoa Mộc Khuynh, nhưng vì nàng thấy bất bình thay cho hắn nên không có nhìn thấy, nàng nói đến mức Lam Ngân mặt đỏ tía tai mới kịp phản ứng, ở đây còn có trưởng bối! Nàng xấu hổ nhìn Lam Kiến Quân, phát hiện ông cũng không có vì mình lỗ mãng mà tỏ vẻ không thích thì thở phào nhẹ nhõm.


Từ lần trước sau khi Niệm Nhi muội muội rơi xuống núi nàng cùng Lam Mặc Huyền qua lại thân thiết hơn rất nhiều, bọn họ đã từng tranh đấu mọi lúc mọi nơi nhưng cũng rất quan tâm đối phương, tình cảm bằng hữu kia không biết từ lúc nào đã từ từ biến thành ái tình mờ mịt, tuy lúc bắt đầu làm cho nàng hết sức bất ngờ và bối rối, nhưng khi nghĩ thông suốt cứ dũng cảm tiếp nhận. Lam Mặc Huyền tốt thế nào nàng là người rõ nhất, cho nên sinh nhật đêm đó Lam Mặc Huyền theo đuổi mình, nàng đã đồng ý.

"Phụ thân, nhi tử thật tâm muốn giúp phụ thân gánh vác một phần trách nhiệm!" Lam Ngân vẫn chưa từ bỏ ý định, nhưng trong nội tâm lại cực kì chán ghét Hoa Mộc Khuynh không thua kém gì Lam U Niệm, cảm thấy chỉ cần người có chút dính dáng cùng hai người bọn họ đều khiến người ta thống hận.

"Vậy thì tới doanh trướng của Mặc Huyền doanh trướng rèn luyện đi, coi như là chia sẻ cùng vi phụ!" Lam Kiến Quân vừa lên tiếng đã hạ quyết định, sau đó khoát tay với hắn: “Thời gian không còn sớm, ngươi đến bồi di nương ngươi đi!"

Dù trong lòng cực kì bất mãn nhưng Lam Ngân không dám làm càn bởi vì Lam Kiến Quân là chủ gia đình, nhưng nội tâm lại thầm hận ông thiên vị. Rõ ràng đều là con, chỉ dựa vào một đứa con không có huyết thống như Lam Mặc Huyền cũng có thể dìu dắt, còn mình lại chẳng mảy may quan tâm, phụ thân như vậy…

Chờ Lam Ngân đi rồi, Lam U Niệm cảm giác bầu không khí tốt hơn rất nhiều, trong nháy mắt đại sảnh chỉ còn lại bốn người mắt lớn nhìn mắt nhỏ.

"Quận chúa ở lại dùng bữa đi!" Tuy sắc mặt vẫn rất nghiêm khắc nhưng đối với Hoa Mộc Khuynh vậy là đã khá hơn rất nhiều, còn những lúc nói chuyện cùng Lam U Niệm thì lại khác.

"Đa tạ tướng quân!" Hoa Mộc Khuynh cười nói, nàng vẫn luôn cảm thấy Lam phủ rất tốt, nhưng điều kiện tiên quyết là không có đám người An di nương.

"Đa tạ cái gì, Mộc Khuynh tỷ tỷ, nói không chừng không lâu nữa mọi người chính là người một nhà?" Lam U Niệm bị Phong Dực Hiên làm cho phiền muộn, cho nên tìm Lam Ngân trút giận, bây giờ hắn ta đi rồi nên quay sang trêu chọc Hoa Mộc Khuynh.

"Nói bậy bạ gì đó? Niệm Nhi muội muội lại nói lung tung rồi!" Hoa Mộc Khuynh nhìn Lam Kiến Quân, sau đó nhanh tay đi che miệng Lam U Niệm, có điều dù Lam U Niệm mang mạng che mặt thân thủ lại tốt, nàng căn bản không bắt được muội ấy.

Thật ra Lam Mặc Huyền vẫn luôn muốn nói cho phụ thân biết muội muội không có bị hủy dung, nhưng sau khi Hoa Mộc Khuynh biết chuyện thì nghiêm khắc phê bình, khi đó nàng cảm thấy Lam Kiến Quân đúng là quá bạc đãi Lam U Niệm, trừng phạt một chút cũng là chuyện tốt, cho nên đến bây giờ Lam Kiến Quân vẫn chưa biết gương mặt của nữ nhi bảo bối không hề có chút tì vết nào.


"Là nói bậy sao? Ca ca nói thử xem?" Lam U Niệm chớp mắt nhìn Lam Mặc Huyền, là nàng cố ý tiết lộ quan hệ của hai người trước mặt Lam Kiến Quân, ở thời đại này hai bên tình nguyện rất trọng yếu, cha mẹ nói cũng rất trọng yếu, vả lại nếu hai người thật sự có tình cảm không nói đến kết hôn chí ít cũng muốn đính hôn, nếu không ngày nào đó hoàng thượng tứ hôn lung tung, đến lúc đó lại có vô số đôi uyên ương số khổ.

Lam Mặc Huyền cũng biết dự định của muội muội, trong lòng có chút cảm động. Muội muội sống khổ cực từ nhỏ, bây giờ đến phiên hắn bảo vệ nàng, nào ai biết được rất nhiều lúc đều là muội muội cân nhắc cho hắn, làm hắn rất đau lòng.

"Niệm Nhi muội muội nói phải!" Lam Mặc Huyền không hề phủ nhận, kéo tay Hoa Mộc Khuynh quỳ gối trước mặt Lam Kiến Quân: "Phụ thân, nhi tử vô cùng yêu thích quận chúa, mong phụ thân có thể thành toàn!"

Hoa Mộc Khuynh cũng rất khẩn trương, mặc dù nàng biết quan hệ của hai người nhất định phải để Lam tướng quân biết, có điều thật sự xảy ra nàng vẫn thấy sợ hãi, sợ Lam tướng quân không đồng ý, chỉ là khi thấy Lam Mặc Huyền kiên định kéo tay mình, nàng lại thấy không còn sợ nữa.

"Con trai ta đã trưởng thành, Mộc Khuynh quận chúa là cô nương tốt, sao vi phụ có thể không thành toàn!" Lam Kiến Quân kéo hai người lên: "Các ngươi đã ái mộ lẫn nhau vậy thì định hôn sớm đi, chuyện này cứ để vi phụ đi bẩm báo thánh thượng!"

"Tạ phụ thân!". "Tạ tướng quân!"

Bốn người ngồi vào bàn dùng bữa

vui vẻ hòa thuận, cho dù trên bàn cơm có thể thỉnh thoảng trông thấy Lam Kiến Quân gắp thức ăn cho ái nữ nhưng nàng rất thờ ơ, chỉ có Lam Mặc Huyền cùng Hoa Mộc Khuynh là vô cùng phấn khởi, thi thoảng sẽ nhìn nhau cười hạnh phúc.

Sau khi dùng bữa xong thì Lam Kiến Quân còn có việc nên rời đi, Lam U Niệm dẫn hai người tới U Niệm các của mình ngồi một lát, sau đó liền nghe...

"Wao! Tiểu viện của Niệm Nhi muội muội thật xinh đẹp!" Ba người ngồi xuống bàn đá trong đình uống trà, Hoa Mộc Khuynh hết nhìn cái này lại nhìn cái kia.

"Wao, đây là hồng bảo thạch hiếm thấy đó, muội lại dùng nó để khảm tường?" Hoa Mộc Khuynh than thở, nàng vẫn luôn cảm thấy muội ấy rất nghèo, nhưng bây giờ lại biết hóa ra người nghèo chính là mình.

Khóe miệng Lam U Niệm giật giật, căn bản là những thứ không phải của nàng, do Phong Dực Hiên cho người tới trang trí, nàng thấy cũng thích nên không tháo xuống, hiện tại nghe Hoa Mộc Khuynh nói, chẳng phải nàng đang khoe khoang giàu có trần trịu lắm sao.


"Hai người nghĩ kỹ chưa?" Lam U Niệm hỏi một câu không đầu không đuôi.

"Chuyện gì?" Hai người khó hiểu đồng thanh hỏi.     

"Nghĩ kỹ muốn ở cùng nhau? Nghĩ muốn thành thân? Nghĩ sau này vẫn luôn ở cạnh nhau?" Lam U Niệm nghiêm túc hỏi.

"Ừ! Nghĩ kỹ rồi!" Hai người không chút chần chờ hồi đáp, mặc dù bọn họ không phải người thập phần thông minh, nhưng tính cách đều như nhau rất cương trực.

"Ca ca." Lam U Niệm nhìn Lam Mặc Huyền: "Nếu như ngươi thực sự muốn kết hôn với Mộc Khuynh tỷ tỷ, vậy sau này ngươi chỉ có thể cưới một mình nàng, nói cách khác, không được làm tổn thương Mộc Khuynh tỷ tỷ!"

Tuy rằng nàng thấy tình cảm hai người rất tốt, cũng hy vọng hai người có thể đến với nhau, nhưng thế gian này có bao nhiêu nam tử tam thê tứ thiếp, còn bao nhiêu nữ tử kết thúc trong đáng thương, Hoa Mộc Khuynh cũng coi như bạn tốt của nàng nên khó tránh khỏi việc hy vọng nàng ấy có thể hạnh phúc mà không phải chờ đợi mòn mỏi trong tiểu viện chờ nam nhân sủng hạnh, làm vậy chẳng khác nào vùi dập một nữ tử hào sảng trong đau khổ, cho nên nói ngay bây giờ là tốt nhất.

Hoa Mộc Khuynh nghe xong vô cùng cảm động, nàng không ngờ tiểu muội muội này lại có thể nghĩ cho mình như vậy, còn người muội ấy đả kích là ca ca, bằng hữu thế này khiến nàng muốn rơi lệ.

"Không đâu, ta chỉ cần một mình Mộc Khuynh là đủ rồi!" Lam Mặc Huyền không phải người hoa tâm, hắn cảm thấy yêu nhau không nên có người thứ ba nhúng tay vào.

Lam Mặc Huyền nhìn Hoa Mộc Khuynh nói thấy nàng nước mắt lưng tròng còn tưởng rằng nàng bị mình cảm động, nào ngờ Hoa Mộc Khuynh lại ôm chằm muội muội, nghẹn ngào: “Niệm Nhi muội muội, muội thật tốt! Quả nhiên vẫn là muội tốt nhất!”

"Vậy còn ta thì sao?" Lam Mặc Huyền bị bỏ rơi một bên không cam lòng hỏi.

“Chàng cái gì mà chàng! Nếu chàng dám thú người khác, xem xem bản quận chúa có cắt đứt chân chàng không!” Hoa Mộc Khuynh hăm dọa, sau đó ôm Lam U Niệm: "Niệm Nhi muội muội sẽ giúp ta chứ?"

"Đương nhiên!" Lam U Niệm cười đáp ứng, hoàn toàn không thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của Lam Mặc Huyền.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận