Trùng Sinh Cực Sủng Minh Vương Phi

Edit: Bộ Yến Tử 

Phong Dực Hiên nhìn nữ hài chậm rãi tới gần mình, đúng vậy, nàng vẫn còn là một đứa bé, nhìn dáng dấp cũng chỉ mới mười tuổi, gương mặt đeo khăn che căn bản không thấy rõ dung mạo, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt tinh khiết như bầu trời.

Nữ hài vừa xuất hiện trước mặt, Phong Dực Hiên có cảm giác thế giới đều lu mờ ảm đạm, nơi đi qua, phảng phất như đóa hoa cũng sẽ xấu hổ khép cánh hoa lại, trên người mang theo hơi thở khiến người ta thấy vô cùng yên bình thoải mái, mọi cử động giống như được nghệ thuật gia cao cấp nhất tỉ mỉ sắp đặt, cảnh đẹp ưu nhã vui tai vui mắt, làm cho Phong Dực Hiên không cách nào dời mắt.

Phong Dực Hiên cũng cảm thấy mình hết sức kỳ quái, hắn có bao nhiêu quái gở và vắng lạnh, đừng nói là nữ hài ngay cả một đứa bé hắn cũng luôn cảnh giác, nhưng mà bây giờ ở một nơi hoang dã quỷ dị lại xuất hiện một tiểu nữ hài không rõ mặt, vậy mà hắn lại không có chút bài xích nữ hài, có lẽ bởi vì cặp mắt quá mức tinh khiết đó.


Phong Dực Hiên nhìn Lam U Niệm, đột nhiên hắn nhớ tới đôi mắt của mình đã khôi phục màu tím, thiên hạ này chỉ cần có người nhìn thấy màu sắc đôi mắt hắn đều sẽ bị hắn giết chết, nhưng khi nữ hài nhìn thấy màu sắc đôi mắt của hắn lại không chút giật mình hay sợ hãi, giống như hắn giống với người khác, cho tới nay đây là lần đầu tiên có người dùng ánh mắt bình thường nhất đến nhìn mắt hắn.

Lam U Niệm thấy mặc dù người kia ngồi dưới đất, nhưng lại không chút tổn hại khí phách vương giả của hắn, có lẽ nam tử này chỉ khoảng mười sáu mười bảy tuổi, vừa rồi đứng rất xa đã có thể thấy xuất thân của hắn rất cao, ít nhất là một mét tám lăm, nam tử mặc trường bào hoa văn đám mây màu xanh nhạt đẹp đẽ quý giá mà thoải mái.

Hắn có một mái tóc đen thật dài, ngũ quan tuấn mỹ như đao gọt, dưới cặp mày kiếm rậm là một đôi mắt màu tím thâm thúy, sống mũi vừa cao vừa thẳng, môi mỏng hồng hồng khẽ giương lên, ánh mặt trời chiếu vào trên da thịt của hắn, cả người tà tứ dị thường.

Lam U Niệm không thể phủ nhận, nam tử này lớn lên tao nhã vô song, nhưng nàng không phải nữ hài hồ đồ, trái tim nàng là một vùng nước chết, cho nên sau khi Lam U Niệm đánh giá một chút, thì đến bên cạnh Phong Dực Hiên, ngồi xổm người xuống nhìn hắn.


Thân thể Phong Dực Hiên cứng đờ, từ khi hiểu chuyện cho đến nay chưa từng có ai có thể dựa vào hắn gần như vậy, cho dù là nam hay nữ, hắn có bệnh thích sạch sẽ rất nghiêm trọng, nhưng giờ phút này hắn lại không có ra tay đánh bay nữ hài, thậm chí hắn có thể ngửi được mùi hương thơm ngát từ trên thân thể nàng, không phải bất luận hương liệu và son phấn gì, mà là một loại hơi thở ngọt ngào tự nhiên.

Lam U Niệm nhìn chỗ nam tử bị trúng độc, biết đây là một loại độc dược kịch độc, vừa khéo trên tay nàng có thuốc giải của loại độc này. Lam U Niệm mở ra bao quần áo cõng trên lưng, lấy một viên thuốc đưa cho nam tử trước mặt, có tin hay không là chuyện của hắn, có ăn hay không cũng là chuyện của hắn, Lam U Niệm nàng chẳng có bao nhiêu thiện tâm.

Phong Dực Hiên thấy mười ngón tay nhỏ bé thon dài như măng non, ma xui quỷ khiến cầm lấy viên thuốc, cứ như vậy nuốt vào, quên mất mình có bệnh thích sạch sẽ, cũng quên mất tính cách cẩn thận của mình.

Viên thuốc tiến vào cơ thể, Phong Dực Hiên có thể rõ ràng cảm giác độc trong người đang dần dần biến mất, nội lực cũng bắt đầu khôi phục.

Lam U Niệm nhìn nam tử trước mặt nhận thuốc, không hỏi gì mà nuốt vào, hết sức kỳ quái, dù sao nàng có thể thấy được nam tử có tính cách rất đa nghi, chỉ sợ căn bản sẽ không tin tưởng người khác, nhưng vấn đề này không có liên quan đến nàng, Lam U Niệm đứng dậy chuẩn bị rời đi đầu cũng không có quay lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận