Trùng Sinh Cực Sủng Minh Vương Phi

Lam U Niệm nghe bọn cướp hô liền bước xuống xe ngựa, Phong Dực Hiên cũng theo sau, hiện tại nàng không mang mạng che mặt, cho nên khi nàng vừa ra tới đám cướp liền choáng váng, nhìn nàng chằm chằm.

Bọn họ nhìn thấy một người mặc y phục trắng, váy bách hoa buộc eo trắng, tay cầm sa tím, tóc mai phất phới, tóc được bới lên bởi cây trâm hoa ngọc lan. Ánh mắt thật đẹp, chọc người ta trìu mến.

"Đẹp, thật sự quá đẹp!" Tay bọn họ sờ mó lung tung lên mặt nữ tử ngồi trên đất nhưng ánh mặt lại nhìn về phía Lam U Niệm, chảy nước miếng.

Sát khí quanh người Phong Dực Hiên ngày càng trầm trọng, âm trầm như Địa Ngục Tu La, khuôn mặt đẹp trai vô cùng kinh người, còn kinh diễm và nguy hiểm hơn cả Mạn Đà La, hắn chán ghét tất cả nam nhân dùng vẻ mặt si mê dơ bẩn đó nhìn Niệm Niệm, vừa nhìn hắn đã muốn móc mắt bọn chúng, trên thực tế hắn đã làm như vậy.

Phong Dực Hiên khẽ buông bàn tay đang nắm tay nàng, trong nháy mắt đến trước mặt đầu lĩnh, trực tiếp móc mắt hắn ra.     

"A - -" Tên kia đau đớn ngã lăn ra đất, Phong Dực Hiên ghét bỏ ném hai con ngươi trong tay đi, nhận khăn Ám Nhất đưa tới tỉ mỉ lau sạch vết máu trên tay, sau đó bình thản như không quay lại bên cạnh Lam U Niệm, dùng bàn tay khác nắm lấy tay nàng, tay vừa móc mắt người ta thì vắt chéo sau lưng không chạm vào Lam U Niệm.

Đầu lĩnh đau đến hôn mê bất tỉnh, nha hoàn kia vội vàng đỡ tiểu thư nhà mình dậy, co cụm một chỗ nửa muốn lên xe ngựa nửa lại không dám đi.

Những tên khác đều bị hành động đột ngột của Phong Dực Hiên chấn nhiếp, bọn họ vạn vạn không ngờ nam nhân này không nói một câu đã trực tiếp móc mắt đầu lĩnh, thủ đoạn tàn nhẫn khát máu khiến bọn họ vô cùng sợ hãi.

Chúng không ngốc biết hôm nay mình đã đá trúng thiết bản, nếu cầu xin tha thứ cũng sẽ không có cơ hội sống sót cho nên ra tay trước, tất cả đều vọt về phía Lam U Niệm và Phong Dực Hiên, vừa nhìn đã biết địa vị của cả hai trong đám người này.

Bọn cướp động, Trương Lâm cũng động, bọn cướp cậy mạnh căn bản không có võ công gì, chỉ một lát đã bị giết không còn manh giáp, chỉ còn lại thi thể đầy đất và mùi máu tanh nồng.

Phong Dực Hiên thấy đã giải quyết xong chuẩn bị cùng Lam U Niệm quay lại xe ngựa, đột nhiên có tiếng gọi "Vị công tử này..."


Phong Dực Hiên vẫn không ngừng chân, nhưng Lam U Niệm thì ngừng lại nhìn về phía nữ tử được nha hoàn đỡ, nàng ta mặc váy vàng dùng tơ vàng ngũ sắc thêu hoa lài, dưới váy vàng là đuôi váy phượng bách hoa, tay thêu la sa. Tóc búi cao cài một hàng trâm cài, phía sau là đóa hoa hồng mỏng manh. Mặc dù chịu chút kinh hãi, nhưng lại lộ ra phong thái ẻo lả, eo thon lã lướt. Nàng ta si mê nhìn Phong Dực Hiên, không cần nói cũng biết.

Vừa rồi trong lúc nàng ta bất lực nhất là vị công tử này đã cứu giúp, từ nhỏ đến lớn nàng ta chưa từng gặp qua nam tử nào tuấn mỹ như vậy, đẹp tựa như thuyết thư tiên sinh nói, hơn nữa hắn còn rất dịu dàng với nữ tử bên cạnh, dịu dàng làm cho nàng ta ghen tị.

Từ đầu đến cuối Phong Dực Hiên chưa từng nhìn nữ tử kia một cái, hắn chỉ nhìn Lam U Niệm, giống như nhìn thế nào cũng không đủ, đôi mắt lạnh lùng bỗng chốc trở nên nhu hòa.

"Tiểu nữ tử Vũ Tình, đa tạ ân cứu mạng của công tử!" Nữ tử khẽ thi lễ, cố ý hấp dẫn sự chú ý của Phong Dực Hiên, tiếc rằng khiến nàng ta thất vọng rồi, hắn vẫn không có bất cứ động tác gì, làm như không nghe thấy.

Lam U Niệm hứng thú nhìn nữ tử trước mặt, vô cùng hài lòng biểu hiện của Phong Dực Hiên. Lam Vũ và Lam Khúc đã nhận định Minh Vương là vị hôn phu của tiểu thư, hiện tại có người tới đoạt nam nhân của tiểu thư, các nàng cực kỳ giận dữ!

"Công tử cứu ngươi khi nào, tự mình đa tình!" Vì đang ở bên ngoài nên mọi người thống nhất gọi Phong Dực Hiên là công, Lam U Niệm là tiểu thư.

"Ngươi là ai mà dám nói chuyện như vậy? Tiểu thư nhà ta hết sức cảm tạ ân cứu mạng của công tử, ngươi đang nói gì đó! " Nha hoàn của cô ta nhìn Lam Vũ quát.

Vũ Tình giương mắt lên nhìn Phong Dực Hiên, gương mặt lạnh lùng đẹp mắt như thần A Polo trong thần thoại Hy Lạp, ánh mắt thâm thúy mê người lại lạnh như băng, một Phong Dực Hiên như vậy đủ để nữ tử động tâm, chẳng qua trong kinh thành danh tiếng của hắn quá biến thái cho nên rất nhiều nữ tử ấm ức buông bỏ nam sắc lựa chọn tính mạng.

"Ân cứu mạng không có gì cảm tạ, tiểu nữ muốn mời công tử đến tệ xá, phụ thân tiểu nữ nhất định sẽ hậu tạ!" Vũ Tình nũng nịu nói, nàng ta thích nam nhân này, nếu như hắn tới phủ biết rõ thân phận của mình chắc chắn sẽ kính trọng mình vài phần, vậy chẳng phải mình đã có thể ở cùng hắn.

"Sao trên đời này lại có hạng người không biết xấu hổ như ngươi chứ? Ám Nhất, ngươi nói xem tại sao công tử lại móc mắt thổ phỉ?" Lam Vũ cưỡi ngựa, học giọng nói õn ẽn của Vũ Tình nói chuyện cùng Ám Nhất.


"Bởi vì tên kia nhìn chằm chằm Lam cô nương!" Ám Nhất đáp, đó cũng chính là sự thật mọi người đều thấy.

Sắc mặt Vũ Tình có chút khó coi, nàng ta không nghĩ tới từ đầu đến cuối nam tử không phải muốn cứu mình, giết thổ phỉ không phải vì mình, nhưng nếu bắt nàng cứ như vậy rời đi nàng không cam lòng, từ nhỏ đến lớn nàng muốn gì mà không được, nam nhân cũng vậy.

"Dù thế nào cũng là công tử cứu tiểu nữ một mạng, thỉnh công tử..." Vũ Tình tiếp tục nói, giọng điệu vô cùng cảm kích và thẹn thùng.

Đến cả Trương Lâm cũng nhìn không được, mấy ngày nay bọn họ đã nhìn ra quan hệ giữa tiểu thư và Minh Vương, trong mắt bọn họ tiểu thư thông minh xinh đẹp như vậy cũng chỉ có mình Minh Vương mới có thể xứng đôi, cho nên khi thấy nữ tử này nghĩ loạn, liền nhịn không được.

"Ây yo, không phải ngươi muốn lấy thân báo đáp đó chứ?" Gương mặt phơi nắng đen thui khi nghiêm lại của Trương Lâm cứng rắn đến độ dọa người, đám thị vệ ngồi trên lưng ngựa phía sau đều khinh thường cười lớn: "Thật ngại quá, xấu như ngươi công tử nhà ta chướng mắt!"

"Đúng vậy, xấu như vậy cũng dám ra đây dọa người, chúng ta nên mau mau rời khỏi đây!" Lam Khúc cũng gia nhập châm chọc.

Vũ Tình đứng ở đó như tiểu bạch hoa lung lay sắp đổ trong mưa gió, lại không thể đổi lấy một ánh mắt của Phong Dực Hiên, nha hoàn của nàng ta chỉ biết há miệng căn bản không thể nói lại đám người Lam Vũ, chực chờ rơi lệ.

Lam U Niệm bước lên xe, không thèm để ý tới việc mọi người bắt nạt một nữ tử, Phong Dực Hiên thì càng khỏi nói hắn không muốn nhìn nữ tử kia. Dù chưa gặp Lam U Niệm trong mắt Phong Dực Hiên không hề tồn tại hai chữ nữ tử, hiện tại có nàng rồi, cả thế giới của hắn chỉ có một nữ tử chính là Lam U Niệm.

Bọn họ cũng không ngờ, sau này sẽ ngẫu nhiên gặp lại nữ tử này…

Đoàn người lặng lẽ trở lại kinh thành, dù hắn rất muốn cùng nàng vào Lam phủ, nhưng biết hiện tại trong vương phủ còn rất nhiều tấu chương và văn kiện chồng chất cần xử lý, trong thời gian hắn rời khỏi đây chắc chắn trên triều lại có biến hóa, hắn phải xử lý tất cả.


Phong Dực Hiên phái Ám Tam tới U Niệm các làm việc cho Lam U Niệm, còn mình thì trở về vương phủ. Có rất nhiều ám vệ tranh nhau muốn ở lại bên cạnh nàng, nhưng Phong Dực Hiên cảm thấy chỉ có nữ nhân như Ám Tam mới không khiến hắn cảm thấy có uy hiếp.

Lam U Niệm tiến vào U Niệm các liền cảm thấy Lam phủ có chút khác biệt, nàng hỏi Lam Khúc: "Đi hỏi xem, gần đây có phải Lam phủ muốn tổ chức tiệc mừng gì không?"

Lam Khúc rời khỏi U Niệm các, dù sao thì rời đi một thời gian bọn họ cũng cần hỏi thăm xem trong khoảng thời gian này An di nương có chịu thành thật không, lão phu nhân vẫn bị độc hành hạ chứ.

Kiến trúc Lam phủ vẫn chưa thay đổi hết, nhưng rõ ràng có thêm nhiều vật trang trí mới, đại sảnh còn đặt rất nhiều hoa, Lam Kiến Quân là võ tướng cho nên bình thường sẽ không dùng mấy thứ này, toàn bộ Lam phủ trừ U Niệm các đều vô cùng đơn giản thanh lịch, chỉ có điều hiện tại có thêm nhiều đồ trang trí, gã sai vặt không ngừng chuyển lễ phẩm vào bên trong cũng biết có người sắp mở tiệc.

"Tiểu thư." Lam Khúc đi vào phòng, cảm thấy tiểu thư nhà mình làm gì cũng đẹp dù chỉ là nằm ở đó.

"Ừ..." Lam U Niệm vẫn không mở mắt ra, lên tiếng đáp nói rõ nàng không có ngủ.

"Qua tháng là sinh nhật của Lam tướng quân, cho nên trong phủ đặt mua đồ tổ chức sinh nhật!" Lam Khúc nhất nhất kể lại chuyện mình nghe được, trong lòng cực kỳ bất mãn, tiểu thư nhà nàng chưa bao giờ tổ chức sinh nhật, vì ngày sinh của tiểu thư cũng là ngày mẫu thân qua đời, cho nên đã rất nhiều năm nàng không tổ chức, bọn họ cũng không dám nhắc tới sợ chọc nàng không vui.

"Ừ, e là lần này Lam phủ sẽ rất náo nhiệt!" Giọng nói êm ái của nàng vang lên, không biết đang cảm khái cái gì.

"Tiểu thư!" Lam Nhận đột nhiên xuất hiện bên ngoài: "Vài ngày nữa Tứ công tử sẽ đến kinh thành, Nhị công tử ở thành Lạc Nhật đã bắt đầu xuất phát, chắc là nhanh thôi sẽ đến kinh thành!"

Lam U Niệm nâng trán không nói gì, nàng cũng rất nhớ các sư huynh, hiện tại nàng ở trong vòng xoáy kinh thành nên không thể phân thân, nếu các sư huynh đều đến kinh thành không biết sẽ loạn thành cái gì, bình thường bọn họ vẫn luôn tranh đấu, ngày tháng thanh tịnh của nàng chỉ sợ không còn được mấy ngày.

"Lần này tiểu thư sẽ không còn cô đơn nữa!" Lam Vũ vui vẻ nói, vì mỗi lần tiểu thư ở cùng các công tử đều rất vui vẻ.

Lam U Niệm cười rộ lên, thôi thôi, bây giờ mà bắt các sư huynh trở về là điều không thể, bọn họ đến kinh thành nàng sẽ bảo vệ họ, trong lòng nàng bọn họ chính là người nhà.     


"Lam Nhận ngươi và Lam Phong trở về Vô Tình các trước đi, các sư huynh đều đi chỗ đó không có ai trấn giữ!" Lam U Niệm căn dặn.

"Tiểu thư..." Lam Nhận đứng bên ngoài lo lắng nói "Thời gian độc phát của tiểu thư càng ngày càng không đúng hạn, nếu chúng ta đều đi người sẽ không có người bảo vệ, hơn nữa lần trước..."

Làm sao mà nàng không biết lo lắng của họ, lần trước nếu không phải ở Trân Vị các chỉ sợ sẽ thật sự xảy ra chuyện, may là lúc độc phát ở trên địa bàn của mình, nếu không sẽ bại lộ nhược điểm, không cẩn thận sẽ trở thành yếu điểm để kẻ địch đả kích trí mạng.

"Yên tâm, các sư huynh đều ở kinh thành, sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn!" Bản lãnh của các sư huynh không nhỏ, hơn nữa còn rất bảo vệ nàng, cho nên nàng rất an tâm.

"Dạ!" Lam Nhận nghe nàng nói vậy liền cảm thấy an tâm hơn,  tình cảm giữa tiểu thư và các công tử vô cùng tốt, bọn họ luôn chăm sóc yêu thương tiểu thư, bây giờ bọ đến kinh thành nếu độc phát tiểu thư sẽ được an toàn.

"Kinh thành gần đây xảy ra chuyện gì sao?" Lam U Niệm hỏi.

"Gần đây kinh thành không có xảy ra chuyện gì lớn, chuyện Tam vương gia Phong Lâm Triệt giết người bị hoàng thượng biết, bây giờ hắn ta đang bị giam trong phủ!" Lam Nhận hồi đáp.

"Hửm? Tiểu thư, thật là kỳ quái! Vương gia đương triều giết một người là chuyện rất bình thường, như Minh Vương đấy ngài ấy giết không biết bao nhiêu người, sao không thấy bị hoàng thượng giam cầm?" Lam Vũ cảm thấy vô cùng khó hiểu.

"Chuyện này đương nhiên do Phong Hạ Kỳ đào bới thêm thắt, nếu không sao Phong Lâm Triệt có thể rơi vào kết cục này?" Lam U Niệm nhớ tới ca ca của Phong Dực Hiên, rõ ràng là một con hồ ly, bây giờ thời cơ tới hắn có thể bỏ qua ư, quả nhiên, Phong Hạ Kỳ đã không khiến nàng thất vọng, giải quyết đối thủ một cách nhanh gọn.

"A? Nhìn Tứ vương gia nho nhã như vật không ngờ là một tên hồ ly!”

"Ngươi đó, đừng bị vẻ ngoài của hắn đánh lừa!" Lam U Niệm cảm thán.

Bên ngoài liền truyền tới tiếng cười khẽ: "Vậy Niệm Nhi muội muội có bị vẻ ngoài của ta lừa không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận