Yến hội vẫn cử hành như cũ, ca múa liên tục không ngừng, hoàng hậu lại đứng ngồi không yên, nhìn khắp đại điện cũng không thấy Phong Thiếu Sở cùng Nguyệt Bạch Liên, còn có Phong Dực Hiên và Phong Quan Liên, thậm chí ngay cả Lam U Niệm cũng không thấy, hoàng hậu nhìn móng tay đỏ tươi của mình, khoé miệng quyến rũ ra nụ cười vui vẻ.
Đã nhiều năm qua, bất luận bà làm cái gì cũng không thể lay động trái tim hoàng thượng, trong lòng hoàng thượng lúc nào cũng chỉ có ả tiện nhân đã chết kia, còn có hai đứa con trai nàng lưu lại.
Bất luận hoàng nhi của bà ưu tú cỡ nào cố gắng cỡ nào hoàng thượng cũng không thèm nhìn tới, còn hài tử của nữ nhân kia lúc nào hoàng thượng cũng ra sức bảo vệ.
Dung túng Phong Hạ Kỳ cũng thôi đi, hoàng thượng còn cực kỳ dung túng cho tên quái vật Phong Dực Hiên, rõ ràng hắn có đôi mắt của ma quỷ hoàng thượng lại phong toả tin tức không cho bất luận kẻ nào đàm luận, còn cho hắn nắm giữ binh quyền, dễ dàng tha thứ mọi lỗi lầm hắn gây ra.
Nghĩ đến đây, hoàng hậu liền vô cùng phẫn nộ, bà đã từng tiêu tốn biết bao tinh lực muốn diệt trừ Phong Dực Hiên cuối cùng đều là công cóc, lần này dù không giết được hắn cũng phải khiến hắn trở thành ma quỷ người người khinh bỉ.
Đúng lúc này, người mà hoàng hậu cho rằng đã rơi vào bẫy rập lại lọt vào tầm mắt bà, hắn đang cùng Lam U Niệm sóng vai nhau trở lại chỗ ngồi.
Hoàng hậu có chút kinh hoàng nhìn thật kỹ, không phát hiện bóng dáng Phong Quan Liên, tại sao có thể như vậy? Đột nhiên, Lam U Niệm ngẩng đầu nhìn hoàng hậu, nàng cười, nụ cười ấy đẹp như thuỷ tiên mới nở thật thanh linh thuần khiết, đôi mắt thâm thuý loé lên ánh sáng âm lãnh, tựa như một toà băng sơn ngàn năm, khiến người ta không rét mà run.
Hoàng hậu có chút tránh né ánh mắt Lam U Niệm, hiện tại bà ta có thể khẳng định Phong Quan Liên đã thất bại, còn Lam U Niệm này cũng không phải người dễ trêu chọc, ánh mắt này giống hệt ánh mắt Phong Dực Hiên.
Lam U Niệm thấy hoàng hậu không dám nhìn thẳng vào mắt nàng, khẽ cười lạnh.
Hoàng hậu tranh đấu vị trí kia không có sai, cái sai của bọn họ là dám ám hại Hiên, bất luận kẻ nào cũng không thể chia rẽ bọn họ!
“Niệm Niệm, đừng tức giận!” Phong Dực Hiên lặng lẽ bóc vỏ trái cây cho nàng, sủng ái nói: “Bọn họ nhảy nhót không được bao lâu nữa!” Nhiều năm qua hắn vẫn chưa nhổ sạch nanh vuốt của hoàng hậu, vì trước kia hắn chưa đủ mạnh mẽ, cho nên chỉ có thể yên lặng chịu đựng, còn bây giờ hắn đã có đủ năng lực tiêu diệt vây cánh của bà ta.
Lam U Niệm nhận lấy trái cây, gật đầu, trong lòng lại đang suy tư chuyện khác,… Mặc dù võ công của Phong Dực Hiên cao cường, nhưng độc dược trên thế gian lại khiến người ta khó lòng phòng bị, nàng không hy vọng sau này hắn lại bị ngộ hại, sau khi quay về nhất định phải giúp hắn cải thiện thể chất, chỉ có như vậy nàng mới có thể yên tâm.
“Niệm Niệm, làm sao vậy?” Phong Dực Hiên thấy Lam U Niệm nhận lấy trái cây, không ăn mà nhìn hắn chăm chú, kì quái hỏi.
“Không có gì, quay về sẽ nói cho chàng biết!” Nàng bỏ trái cây vào miệng, cười nói.
Lam U Niệm lại nhìn sang Phong Hạ Kỳ đang ngồi bên cạnh, nhỏ giọng gọi: “Hạ Kỳ ca ca, tiếp theo cần ngươi phối hợp một chút?” Nụ cười của nàng có chút hả hê, bởi vì chuyện này người thích hợp ra mặt nhất chỉ có Phong Hạ Kỳ, nàng không muốn để Hiên đi làm mấy chuyện nhàm chán kia.
“Các ngươi lại làm chuyện xấu gì?” Phong Hạ Kỳ có chút hưng phấn hỏi, không nên trách hắn tại sao lại nghĩ vậy, thật sự thì mỗi lần hắn cùng đệ đệ và Niệm Nhi muội muội ở cạnh nhau, chỉ cần có người không có mắt đắc tội bọn họ, đám người kia sẽ bị hại thảm, còn hắn sẽ trở thành người đứng ra biện luận giải vây.
“Sao Hạ Kỳ ca ca lại nghĩ ta và Hiên xấu xa như vậy? Chúng ta không có mưu hại người khác.
Hiên, chàng nói có đúng không?” Lam U Niệm cực kỳ vô sỉ mỉm cười, ai nhìn cũng cảm thấy nàng là nữ tử xinh đẹp thiện lương, ai có thể ngờ nữ tử này lại là người ý xấu đầy bụng.
“Niệm Niệm nói cái gì chính là cái đó.” Phong Dực Hiên ủng hộ tiểu nữ nhân của mình vô điều kiện.
Phong Hạ Kỳ biết đệ đệ mình hoàn toàn đứng về phía Lam U Niệm, nàng nói cái gì hắn cũng sẽ tán đồng, quả thực không thể nhìn ra bộ dáng lạnh lùng không gần nữ sắc.
"Được rồi được rồi, ta biết, xem ra lực ảnh hưởng của ta cũng rất lớn!" Phong Hạ Kỳ tự kỷ nói, rồi uống một ngụm rượu.
Mỗi lần gặp chuyện không may dường như đều là hắn ở phía sau xử lí, ai bảo bọn họ đều là người không giỏi nói chuyện chứ!
Lam U Niệm vừa ăn trái cây Phong Dực Hiên đưa tới vừa nhàm chán đợi Bạch Liên, âm thầm suy tư tại sao Bạch Liên còn chưa đến, nàng có chút mệt nhọc, không còn hứng thú tiếp tục xem diễn.
Trong lúc Lam U Niệm còn đang rối rắm chờ đợi, cuối cùng Bạch Liên cũng xuất hiện, phương thức xuất hiện làm cho Lam U Niệm suýt chút nữa nghẹn quả bồ đào đang ăn trong miệng, may mắn Phong Dực Hiên vẫn luôn chú ý tới nàng, mới có thể kịp thời giúp nàng tránh được tình cảnh luống cuống.
Y phục trên người Bạch Liên có chút hỗn độn, đầu tóc hơi rối, hai mắt đẫm lệ, dáng vẻ mảnh mai bất lực, mọi hành động đều có thể khiến nam tử muốn đứng bảo vệ, không ngoài dự đoán của nàng có rất nhiều công tử đều lo lắng hỏi thăm Nguyệt Bạch Liên.
Lam U Niệm giật giật khóe miệng nói với Phong Dực Hiên: "Ta chỉ muốn nàng dẫn mọi người đến chỗ Phong Thiếu Sở, không nghĩ tới nàng lại làm ra động tĩnh lớn như vậy, quả nhiên là trẻ con dễ dạy!" Kỳ thật kế sách hôm nay của hoàng hậu là không để người khác biết rõ chuyện tình Phong Thiếu Sở cùng Nguyệt Bạch Liên, bởi vì chỉ cần đoạt đi trong sạch của Nguyệt Bạch Liên, bà ta nhất định sẽ cầu hoàng thượng tứ hôn, như vậy sẽ tốt hơn và cũng không ảnh hưởng đến danh tiếng của con trai.
Ngay từ đầu, vây cánh của hoàng hậu đã dẫn người đến sương phòng Phong Quan Liên đang ở, để mọi người nhìn thấy dáng vẻ Phong Dực Hiên mất khống chế, cùng lúc đó Thôi Tình Tán cũng phát huy tác dụng không sai biệt lắm, hắn cũng thanh tỉnh, đến lúc đó dù hắn muốn trốn cũng không thể.
Dù kế sách có khá hơn cũng không ngờ hắn lại bình yên vô sự quay lại đại điện, bà còn chưa kịp nghĩ bản thân đã tính sai điểm nào lại phát hiện Nguyệt Bạch Liên nghiêng ngả chao đảo chạy vào.
Hoàng hậu cả kinh, cho rằng nhi tử đã làm bẩn Nguyệt Bạch Liên, tính tình nàng quá cương liệt cho nên không để ý danh tiếng chạy đến đây cáo trạng, mặc dù lo lắng nhưng hoàng hậu lại đang nghĩ dù thế nào cũng không thể để nhi tử cưới Nguyệt Bạch Liên làm chính phi.
“Ôi… Công chúa Bạch Liên làm sao vậy?” Phong Hạ Kỳ nhìn thấy Nguyệt Bạch Liên lảo đảo chạy đến cũng biết chuyện này do Lam U Niệm cùng đệ đệ làm, hắn biết vị công chúa này chính là bằng hữu của Niệm Nhi muội muội, cho nên người biện luận là hắn lập tức phát huy tác dụng, bước xuống đỡ lấy Nguyệt Bạch Liên.
"Công chúa Bạch Liên không cần sợ, nếu xảy ra chuyện gì có thể nói ra, nhất định Phong Quốc sẽ lấy lại công bằng cho ngươi?" Phong Hạ Kỳ thấy hoàng hậu chuẩn bị mở miệng liền cướp lời, vả lại hắn cũng rất thích xem bộ dạng hoàng hậu ăn quả đắng.
"Bổn công chúa muốn gặp hoàng thượng! Mong Tứ vương gia thành toàn!" Đối với vị Tứ vương gia này nàng cũng có chút hiểu biết, hôm đó nàng đến lều Minh Vương, Tứ vương gia cũng ở đó lại không hề có bất cứ sự khinh bỉ nào về tình cảm của nàng, dựa vào điểm này đã khiến nàng rất hảo cảm với Tứ vương gia.
"Nếu công chúa có chuyện gì chi bằng hãy nói ra, hoàng thượng trăm công nghìn việc chúng ta vẫn không nên kinh động tới người, bản cung là chủ lục cung nếu công chúa có chuyện gì cứ nói với bản cung!" Nếu như Nguyệt Bạch Liên muốn cáo trạng bà cũng có thể thương lượng trước rồi mới tứ hôn.
"Hoàng hậu nói vậy không đúng!" Phong Hạ Kỳ vẫy tay gọi một gã thái giám tổng quản đến: “Bạch Liên công chúa là công chúa Nguyệt Quốc, lần này đến đây đại diện giao lưu đại hội, hiện tại công chúa bị uỷ khuất ở Phong Quốc, đây là chuyện hai nước, hơn nữa…” Phong Hạ Kỳ sắc bén nhìn hoàng hậu, lạnh lùng lên tiếng: “Hậu cung không được can chính!”
Chỉ một câu “Hậu cung không được can chính” đã ngăn chặn lời nói đến miệng của hoàng hậu, Phong Hạ Kỳ đã nói rõ đây là chuyện giữa hai nước, không phải việc ở hậu viện, dù bà ta là hoàng hậu cũng không có quyền hỏi tới.
“Đi thỉnh phụ hoàng tới đây!” Phong Hạ Kỳ nói với thái giám tổng quản, vị thái giám tổng quản này là người của Phong Hạ Kỳ, không thể không nói hắn ở trong cung nhiều năm đã phát triển thế lực rất tốt, Phong Dực Hiên có binh quyền còn hắn lại có được sự ủng hộ của văn thần.
Hoàng hậu ra hiệu cho cung nữ bên cạnh, đến bây giờ còn chưa nhìn thấy nhi tử bà ta cảm thấy sự tình có chút kỳ quái, cho nên muốn cung nữ đi xem thử, hoặc là thông báo với hoàng nhi, vậy cũng có thể sớm chuẩn bị trốn tránh trách nhiệm.
Động tác này lại bị Phong Dực Hiên và Lam U Niệm phát hiện, Phong Dực Hiên lạnh mặt nhìn Kinh Vô An, bất đắc dĩ hắn phải lặng lẽ ra ngoài đánh ngất cung nữ kia, càng ngày hắn càng không nắm được tâm tư Phong Dực Hiên, hai ngày trước Vũ Lưu Ly bị Phong Dực Hiên đánh mấy quyền, khi Vũ Lưu Ly hỏi Phong Dực Hiên tại sao đánh hắn, thế nhưng Phong Dực Hiên lại nói là do Vũ Lưu Ly nói hưu nói vượn, làm cho bọn họ đến bây giờ vẫn không thể hiểu nổi.
Kỳ thật hai người làm sao biết được, bởi vì đêm đó Phong Dực Hiên tán dương vóc dáng Lam U Niệm đã chọc giận nàng, hắn phải tìm người trút giận!
Không đến một lát hoàng đế đã dẫn Lộ công công đến, hoàng đế cảm thấy bản thân đã già thật rồi, tiếp tục bị đám hài tử này lăn qua lăn lại đến một ngày nào đó nói không chừng liền xong đời, bất quá dù thế nào ông cũng muốn nhanh nhanh đem ngôi vị hoàng đế này cho lão Tứ nhà mình.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Hoàng đế trực tiếp hỏi, kỳ thật từ trên đường ông đã nghe qua một chút, lúc này lại muốn giả vờ giả vịt.
"Hoàng thượng?" Nguyệt Bạch Liên trực tiếp quỳ giữa đại điện.
"Công chúa Bạch Liên làm gì vậy? Lộ công công, mau đỡ công chúa đứng lên!" Thật ra ông đã len lén điều tra qua vị công chúa này, cảm thấy nữ tử như vậy cực kì xứng đôi với lão Tứ, ông hy vọng lão Tứ có thể thành gia, công chúa Bạch Liên sẽ là một quốc mẫu tốt.
Nguyệt Bạch Liên được Lộ công công đỡ dậy, sau đó nói: "Thỉnh hoàng thượng chủ trì công đạo cho bản công chúa, vừa rồi bản công chúa có chút mệt mỏi liền dẫn tỳ nữ thân cận của mình đến sương phòng nghỉ ngơi, không nghĩ tới…không nghĩ tới…” Nguyệt Bạch Liên có chút ít nghẹn ngào.
Lam U Niệm cho Nguyệt Bạch Liên một ánh mắt, để nàng đừng diễn quá mức, người không biết rõ còn tưởng là nàng bị gì?
"Không nghĩ tới Nhị vương gia Phong Quốc mượn rượu khinh bạc tỳ nữ thân cận của bản công chúa, bản công chúa cuống quýt trốn thoát, thỉnh hoàng thượng có thể cứu tỳ nữ của bản công chúa, nàng vẫn là một nữ tử thanh bạch!" Nguyệt Bạch Liên thương tâm nói.
"Buồn cười!" Phong Hạ Kỳ giận dữ nói: "Phụ hoàng, không bằng để nhi thần đến đó đưa Nhị vương gia tới đây, cũng nhanh chóng cứu tỳ nữ của công chúa!"
Hoàng đế nhìn lão Tứ, bộ dạng này của hắn nhìn thế nào cũng cảm thấy đang hưng phấn không chờ nổi, xem ra chuyện lần này không thoát khỏi liên quan tới huynh đệ bọn chúng, có lẽ không bao lâu nữa ông có thể diệt trừ vây cánh của hoàng hậu.
"Ừ, đi thôi!" Hoàng đế mở lời, hoàng hậu cũng biết lần này bọn họ sẽ tiền mất tật mang, chỉ có điều bà ta vẫn nghĩ không ra làm sao đám người Phong Dực Hiên lại phát hiện bí mật này.
Lúc Phong Hạ Kỳ dẫn theo thị vệ đến đại điện liền nhìn thấy Phong Thiếu Sở và tỳ nữa kia quần áo không chỉnh tề, mọi người vừa nhìn đã biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, không ngờ Nhị vương gia lại háo sắc đến thế.
“Phụ hoàng!” Phong Thiếu Sở quỳ rạp xuống đại điện, hắn biết bản thân đã bị Nguyệt Bạch Liên cùng đám người trước mắt nắm thóp, ngay cả cơ hội thanh minh cũng không có: “Là do nhi thần say rượu nên mới làm ra chuyện hoàng đường này, kính mong phụ hoàng tha thứ!”
Chỉ là đoạt đi trong sạch của một tỳ nữ mà thôi, chuyện như vậy đối với bọn họ mà nói quá mức bình thường, hiện tại Phong Thiếu Sở hiểu rất rõ lúc này không phải thời điểm thanh minh, nếu không sợ là sẽ chọc giận phụ hoàng đến lúc đó trừng phạt sẽ càng nặng nề.
Hoàng đế bất đắc dĩ nhìn qua Phong Hạ Kỳ và Phong Dực Hiên, mặc dù ông ngầm đồng ý để hai đứa nhỏ chèn ép vây cánh hoàng hậu, nhưng nói như thế nào hiện tại cũng là thời khắc nhạy cảm, sứ thần các nước đang có mặt đầy đủ ở đây, chuyện này không thể điệu thấp một chút sao? Khiến cho người làm hoàng đế như ông mất hết mặt mũi.
Tỳ nữ quỳ dưới đất cũng thập phần sợ hãi, dù sao thì lần này nhiệm vụ của nàng ta khi theo Bạch Liên công chúa đến Phong Quốc chính là để giám thị, hôm nay làm thế nào cũng không ngờ bản thân lại bị Nhị vương gia Phong Quốc chiếm đi trong sạch.
“Hoàng thượng!” Nguyệt Bạch Liên vô cùng đau lòng nói: “Tiểu Thanh là tỳ nữ bên cạnh bản công chúa, bản công chúa xem nàng như muội muội, hiện tại nàng bị Nhị vương gia… Mong hoàng thượng có thể lấy lại công đạo cho bản công chúa!”
Tiểu Thanh đang sợ hãi quỳ ở đó không hiểu tại sao Bạch Liên công chúa lại đột ngột đứng ra giúp mình, nàng cũng là người nhanh nhạy nếu thời điểm này bản thân có thể bấu víu được cây đại thụ là Nhị vương gia đây, sau này nàng không còn là tỳ nữ thấp hèn nữa, có ai mà không hy vọng bản thân được biến thành phượng hoàng?
“Phụ hoàng, Bạch Liên công chúa nói có lý, nói như thế nào cũng là Nhị vương gia đoạt đi trong sạch của người ta, không bằng phụ hoàng đứng ra tứ hôn cho bọn họ!” Phong Hạ Kỳ cực kì chính nghĩa nói, sau đó còn có chút suy tư nói: “Xem ra Nhị vương gia rất thích nữ tử này, nếu không cũng sẽ không thể không kiềm chế mà chiếm lấy nàng, chi bằng để nàng làm Nhị vương phi đi!”
“Ngươi…” Phong Thiếu Sở không ngờ Phong Hạ Kỳ lại ngoan độc đến vậy, vị trí vương phi này hắn phải lưu lại cho nữ tử có thể mang lại lợi ích cho hắn, nhất định người này phải là đại thần nữ, sao có thể để cho một tỳ nữ chiếm lấy? Nếu để tỳ nữ này trở thành vương phi, chắc chắn sau này hắn sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ.
“Hoàng thượng, nữ tử hậu viện của Sở Nhi cũng không nhiều, chi bằng ban nàng làm thiếp cho Sở Nhi!” Kỳ thật bà ta cũng thấy tỳ nữ này chướng mắt.
“Hoàng hậu nói thế là không đúng, đây không phải nữ tử bình thường nàng là tỳ nữ cận thân của Bạch Liên công chúa, tỷ muội thắm thiết, hơn nữa chuyện này do Nhị vương gia quá phận, nếu không phải thật tâm thích nữ tử nhà người ta sao có thể ở tại đây làm ra chuyện như vậy?”
“Tứ đệ, bản vương…” Phong Thiếu Sở còn muốn nói cái gì đó lại bị hoàng đế ngắt lời.
“Được rồi, nếu chuyện đã xảy ra, trẫm sẽ ban nữ tử này cho Nhị vương gia Phong Thiếu Sở làm chính phi, cuối tháng thành hôn!” Hoàng đế vừa dứt lời đã rời đi, chỉ còn lại Phong Thiếu Sở đang tức giận ngập trời.
Phong Thiếu Sở hiểu rất rõ, phụ hoàng muốn hắn không có người trợ lực, không có cơ hội leo lên vị trí kia, nhưng mà hắn sẽ không buông tha, nhất định không!.