Trùng Sinh Cực Sủng Minh Vương Phi

Editor: Bộ Yến Tử - Diễn Đàn

Lam Kiến Quân đã về nghỉ, mặc dù ông rất muốn ở lại trò chuyện cùng nữ nhi, nhưng khi nhìn dáng vẻ lạnh nhạt của nàng, ông muốn nói cũng nói không nên lời, chỉ có thể đi trở về.

"Niệm Nhi muội muội." Lam Mặc Huyền vươn tay ra chuẩn bị giống như trước đây xoa đầu nhỏ của Lam U Niệm, nhưng thân thể Lam U Niệm đột nhiên cứng ngắc, trong nháy mắt tránh đi. Lam Mặc Huyền lúng túng thu hồi cánh tay còn dừng lại giữa không trung.

Lam U Niệm thấy ánh mắt ảm đạm của Lam Mặc Huyền, nàng biết nhất định động tác đề phòng của mình làm cho ca ca như ánh mặt trời này khổ sở, nhưng thật ra không phải nàng cố ý. Nàng vốn không thích người khác tới gần hoặc đụng chạm, hơn nữa cho dù là kiếp trước hay kiếp này địa vị của nàng đều tồn tại rất nhiều nguy hiểm, cho nên lúc nào nàng cũng hết sức nhạy cảm, đây cũng là phản xạ có điều kiện của thân thể mà thôi. Hiện tại có thể đụng vào nàng chỉ có sư phụ, các sư huynh và bốn thủ hạ.

"Ca ca, chỉ là quá lâu Niệm Nhi không có cùng ca ca ở chung, không quen mà thôi." Lam U Niệm giải thích, cũng làm cho Lam Mặc Huyền hiểu rõ, giống như các sư huynh, đối với người được mình công nhận Lam U Niệm sẽ thật lòng đối đãi.

"Có thực không?" Lam Mặc Huyền lại tìm lại được ấm áp như ánh mặt trời: "Niệm Nhi, muội có từng trách ca ca?"

"Ca ca sao lại nói vậy?" Lam U Niệm không hiểu nhìn Lam Mặc Huyền, trách? Nàng sẽ làm vậy sao? Nàng chưa bao giờ trách người khác.

"Ca ca đã từng nói với muội, sẽ bảo vệ muội. Nhưng khi đó năng lực ca ca quá nhỏ, cho nên theo phụ thân đến biên cương, vốn tưởng rằng..." Lam Mặc Huyền nhìn muội muội nhỏ bé trước mắt, trong lòng càng ngày càng khổ sở: "Vốn tưởng rằng chờ ca ca trở về là có thể bảo vệ muội tốt hơn, nhưng không nghĩ tới muội lại trải qua nhiều lận đận như vậy, nếu như, nếu như biết chuyện sẽ thành như vậy, ca ca thà rằng làm người vô năng, cũng không rời khỏi." 

Lam U Niệm thấy Lam Mặc Huyền tự trách, trong lòng khẽ thở dài, không nghĩ tới nam tử sáng sủa như ánh mặt trời này lại suy nghĩ nhiều như vậy.

Lam U Niệm cầm lấy trù cụ Lam Khúc chuẩn bị, khoan thai pha một chén trà lài thơm ngát cho Lam Mặc Huyền. Lam Mặc Huyền muốn nói mình chưa bao giờ uống trà lài, nhưng nghĩ đến đây là do chính tay muội muội pha cho hắn, nên vui vẻ nâng chung trà lên thưởng thức. Vừa nếm thử một ngụm, Lam Mặc Huyền liền trợn to hai mắt, bởi vì uống rất ngon.

"Ca ca, huynh cũng không sai, không cần đau lòng, chuyện đã đi qua, hiện tại Niệm Nhi rất tốt, không phải đủ rồi sao?" Giọng nói của Lam U Niệm không chút gợn sóng.

"Ôi! Muội không muốn nói chuyện cũ cũng tốt, nhưng sau này ca ca nhất định sẽ bảo vệ muội chu toàn." Lam Mặc Huyền bảo đảm, nói.

Lam Vũ và Lam Khúc vừa quét dọn phòng vừa buồn cười nhìn Lam Mặc Huyền đang say sưa thưởng thức trà lài tiểu thư pha. Bộ dạng này rất giống bọn họ lúc trước, ngày đó bốn người bọn họ uống trà lài tiểu thư tự mình pha cũng say sưa như thế, cảm giác không giống với cùng một loại trà đã uống qua.

Lam U Niệm thấy bộ dáng đó của Lam Mặc Huyền, trong lòng nghĩ đến lúc sư phụ cùng các sư huynh uống trà do nàng pha cùng ăn món nàng làm cũng là như vậy. Hơn nữa sư phụ thường chơi xấu, lần nào cũng làm nũng muốn nàng nấu cơm cho ông ấy. Có lúc nàng xuất cốc ông ấy còn có thể đến tìm, quả thực chính là một lão ngoan đồng. Lam U Niệm nhớ đến sư phụ khiến người ta vui vẻ, trong mắt đầy tràn vui vẻ.

Lam Mặc Huyền uống xong một ly trà lài, ngẩng đầu lên thì thấy trong mắt muội muội tràn ngập ý cười cùng ấm áp, loại ấm áp đó quá ấm, ý cười quá đẹp, làm cho người ta kích động muốn dốc hết tất cả chỉ vì đối lấy một nụ cười của nàng.

"Khụ, có phải ca ca uống quá thảm hay không, để Niệm Nhi muội muội chê cười rồi." Lam Mặc Huyền nghĩ tới dáng vẻ tham uống của mình, hơn nữa còn bị muội muội nhìn thấy, làm cho hắn có chút xấu hổ.

"Nếu như ca ca thích uống, có thể đến chỗ Niệm Nhi, nơi này của Niệm Nhi có rất nhiều loại trà khác nhau, Niệm Nhi pha trà cho ca ca." Lam U Niệm cũng có hảo cảm với người ca ca này, cho nên cũng nhiều thêm vài phần kiên nhẫn.

"Có thật không?" Đôi mắt Lam Mặc Huyền tỏa sáng nhìn Lam U Niệm, Lam U Niệm gật gật đầu, loại ánh mắt này quá quen thuộc, bởi vì các sư huynh nghe được nàng sẽ pha trà cho bọn họ cũng là vẻ mặt đó.

"Phụ thân cũng cực thích uống trà..." Lam Mặc Huyền mở miệng thăm dò, phụ thân và muội muội xa lạ với nhau hắn cũng thấy bất đắc dĩ. Dù sao cũng là huyết mạch chí thân, hắn hi vọng muội muội có thể tha thứ cho phụ thân, sau này muội muội ở Lam phủ cũng có chỗ dựa.

"Không còn sớm nữa, chúng ta tuy là huynh muội nhưng dù sao nam nữ khác biệt, ca ca vẫn nên sớm trở về nghỉ ngơi đi!" Lam U Niệm cắt đứt lời thăm dò của Lam Mặc Huyền, người phụ thân này nàng cũng không có gì bất mãn, trái lại mang theo vài phần kính nể, nhưng đối với các chết của nguyên chủ nàng lại cảm động lây.

"Ách, được rồi, vậy Niệm Nhi muội muội nghỉ ngơi sớm đi." Lam Mặc Huyền dặn dò xong liền rời đi, từ nhỏ hắn ở quân doanh lớn lên đúng là không có nghĩ tới nam nữ khác biệt.

Sau khi Lam Khúc tiễn Lam Mặc Huyền rời viện trở lại, ngồi xuống, không biết nghĩ gì đó lại nói với tiểu như nhà mình: "Tiểu thư, Lam công tử này dường như rất tốt với người đó." 

"Đúng là rất tốt." Lam U Niệm chẳng nói đúng sai.

- -

Lam Mặc Huyền trở lại "Mặc Huyền viên" của mình, vừa mới vào nhà liền nhìn thấy phụ thân ngồi cạnh bàn, tựa hồ già đi rất nhiều.

"Phụ thân." Lam Mặc Huyền cúi đầu chào, sau đó ngồi cạnh Lam Kiến Quân: "Sao giờ này phụ thân còn chưa nghỉ ngơi?"

"Haiz, ngủ không được." Lam Kiến Quân uống một ly trà đặc: "Nán lại chỗ Niệm Nhi rất lâu, làm gì vậy?"

"Phụ thân không biết đâu, Niệm Nhi muội muội biết pha trà, hơn nữa kỹ thuật pha trà có thể nói là tuyệt vị thế gian. Lần đầu tiên con uống được nước trà thơm ngon như thế." Lúc Lam Mặc Huyền nói đến muội muội trên mặt mang theo ý cười như ánh mặt trời.

"Hóa ra Niệm Nhi còn biết trà đạo!" Lam Kiến Quân thở dài, ông đã thiếu mất những năm tháng trưởng thành cùng nữ nhi, căn bản bây giờ không biết gì về nàng.

"Phụ thân, những năm qua khẳng định Niệm Nhi muội muội sống rất vất vả, cho nên tính tình có chút lạnh nhạt." Lam Mặc Huyền thấy phụ thân khổ sở nên vội vàng an ủi: "Phụ thân, mọi việc nên chậm rãi, con nghĩ một ngày nào đó Niệm Nhi muội muội sẽ tha thứ cho phụ thân." 

"Là do cha sai." Lam Kiến Quân nhìn phương hướng U Niệm các, hóa ra chưa từng phát hiện, bây giờ mới phát hiện khoảng cách quá mức xa xôi.

"Phụ thân, liên quan tới chuyện Niệm Nhi muội muội mất tích năm năm trước, e là có cổ quái, còn có dung mạo của Niệm Nhi muội muội..." Lam Mặc Huyền lo lắng nói: "Sau này nếu muốn tìm hôn sự tốt..."

"Cha đã phái người điều tra, Niệm Nhi tốt như vậy, là những người kia không xứng với Niệm Nhi." Lam Kiến Quân bao che khuyết điểm nói: "Hơn nữa. Cha có thể nuôi Niệm Nhi cả đời, không phải là không thể, vậy cũng không cần gả đến phủ người khác chịu khổ." 

"Đúng vậy, Niệm Nhi muội muội vô cùng tốt." Lam Mặc Huyền đồng ý nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui