Trùng Sinh Cực Sủng Minh Vương Phi

Editor: Bộ Yến Tử - Diễn Đàn

¬¬______________

"Không biết Lam Tướng quân đến là có chuyện gì?" Lam U Niệm thi lễ sau đó ngồi đối diện Lam Kiến Quân, Lam Vũ đứng ở sau lưng lấy áo choàng trên lưng tiểu thư xuống, yên tĩnh lui ra ngoài.

"Niệm Nhi!" Lam Kiến Quân nhíu mày, sau đó suy nghĩ một lát rồi giãn lông mày ra: "Không có gì, vốn muốn đến chỗ này dùng bữa tối với con, không nghĩ tới con không có ở đây." Lam Kiến Quân nói xong nhìn Lam U Niệm thăm dò, rất sợ nàng sẽ chán ghét người cha không mời mà tới này.

Lam U Niệm nhìn cơ thể của cha ruột ngồi thấp thỏm phía đối diện, nước trà trong ấm đã sớm nguội lạnh, nhìn chén trà đặt trước mặt Lam Kiến Quân xem ra ông đã chờ thật lâu, sốt ruột đến uống rất nhiều trà lạnh, nàng khẽ nhíu mày, nói: "Hừm, Lam Khúc, đi làm chút thức ăn khuya đi!"

Lam Khúc ở phòng ngoài đáp một tiếng, nghĩ tới biểu hiện gần đây của Lam Tướng quân, thật ra không giống mọi thứ trước kia, Lam Tướng quân là một phụ thân rất tốt. Nhưng chung quy vẫn do Lam Tướng quân chẳng quan tâm mới khiến tiểu thư chịu khổ nhiều như vậy, còn trúng nhiều loại độc, những thứ này khó mà không có phần trách nhiệm của Lam Tướng quân?

Sau khi Lam Kiến Quân nghe được lời của Lam U Niệm, cả người đều có chút kích động, thầm nghĩ có phải nữ nhi đã tha thứ cho mình rồi không? Đây chẳng phải là một khởi đầu tốt đẹp?

"Không cần phiền như vậy, vi phụ chỉ đến xem con một lát." Lam Kiến Quân khoát khoát tay, mặc dù ông rất cao hứng biết nữ nhi quan tâm mình, nhưng nghĩ tới thời gian đã không còn sớm, nếu như ở chỗ này ăn cơm không biết lại phải kéo dài tới khi nào, thân thể con gái không tốt lắm, vẫn không nên quấy rầy nàng nghỉ ngơi.

"Ồ, An di nương đã chờ ở bên ngoài U Niệm các, nếu như biết Lam Tướng quân ngây người ở chỗ tiểu nữ lâu như vậy, thậm chí ngay cả bữa tối cũng không dùng, không biết An di nương lại gán cho tiểu nữ cái tội gì đây?" Lam U Niệm giễu cợt nói.

Trong lúc Lam U Niệm dụng khinh công bay trở về U Niệm các thì nhìn thấy An di nương chờ ở bên ngoài, mặc đơn bạc không nói còn cầm một hộp đựng thức ăn, xem ra bà ta chắc chắc nàng sẽ không dùng bữa cùng Lam Kiến Quân, sau đó bà ta lại dùng tư thái từ mẫu đến trước mặt Lam Kiến Quân, lần nữa được sủng, tạo nên thân phận của mình lần nữa, sau đó...

Lam Kiến Quân vừa nghe làm sao không biết ý của Lam U Niệm, lòng đầy chua xót nói: "Niệm Nhi, ta biết con không thích An di nương, con muốn làm cái gì vi phụ sẽ không hỏi tới, chỉ là mọi chuyện đều cần có lý do mới có thể ra tay, nếu không sẽ không dẽ dàng xử lý thế lực sau lưng An di nương."

Lần này Lam U Niệm thật sự bị giật mình, ý của Lam Kiến Quân là gì? Ông nghĩ mình sẽ đối phó với An di nương? Hơn nữa ông cũng không ngăn cản? Xem ra nam nhân này thực sự không hề thích An di nương, chỉ có điều, thật không ngờ nam nhân này lại nghe theo mình, đúng là khiến người ta thấy ngoài ý muốn. Chẳng qua người nàng muốn đối phó không chỉ riêng An di nương, còn có tất cả những thứ bà ta có, kể cả con của bà ta, không biết khi đó nam nhân này còn nói được như vậy không?

"Lam Tướng quân đúng là vô tình." Giọng Lam U Niệm trong trẻo nhưng lạnh lùng dường như thay đổi ý tứ với hàm xúc không rõ, nghe không ra là đang cảm khái hay là khen ngợi.

"Niệm Nhi..." Lam Kiến Quân mở miệng chuẩn bị giải thích, nhưng lúc này Lam Vũ và Lam Khúc bưng thức ăn khuya vừa mới làm đến, một bàn điểm tâm ấm áp được đặt lên bàn, cắt đứt lời giải thích chuẩn bị nói ra của Lam Kiến Quân.

Lam Kiến Quân cũng nhìn ra Lam U Niệm không muốn nghe ông giải thích, mặc dù ông ao ước nữ nhi có thể tha thứ cho mình nhưng cũng biết rõ mọi chuyện nên có chừng mực, nếu như làm cho nữ nhi càng thêm chán ghét chính mình vậy thì quả thật là được một mất mười.

"Con không ăn sao?" Lam Kiến Quân nhìn thấy Lam U Niệm ngồi đối diện pha trà cho mình, hỏi.

"Không cần, Lam Tướng quân dùng nhanh đi, nếu không An di nương chờ ở bên ngoài lâu ngã bệnh sẽ không tốt." Lam U Niệm lắc lư chén trà trong tay, nhìn gợn sóng trong nước.

Lam Kiến Quân cũng biết nhiều lời vô dụng, trên đời này chỉ sợ cũng chỉ có ông là phụ thân bất lực nhất, Lam Kiến Quân cầm lấy đũa nếm thử điểm tâm, nhưng mà khi ăn mới phát hiện những điểm tâm này đều là những món ông chưa từng gặp qua, hơn nữa hương vị cực kỳ mới mẻ độc đáo, ngẫm đến lời nhi tử nói, nữ nhi pha trà lài rất thơm, hương thơm bay tứ phía, xem ra không biết từ lúc nào nữ nhi của ông đã học được nhiều như vậy.

"Tiểu thư." Trương Lâm đứng ở ngoài lầu các, cung kính nói: "An di nương té xỉu!"

Nếu như không phải bởi vì Tướng quân ở chỗ này, nhất định Trương Lâm sẽ trực tiếp ném An di nương trở về, sao những nữ nhân này cả ngày chỉ biết nghĩ những thứ rác rưởi này, bọn họ cho rằng thị vệ ở đây không nhìn ra bà ta giả bộ bất tỉnh sao? Ngươi có thấy qua người nào trước khi té xỉu còn cẩn thận ngồi xuống xong sau đó mới ngã chưa?

"Hả?" Lam U Niệm đặt chén trà trong tay xuống, cười đầy ý vị: "Lam Khúc, dìu An di nương vào, đêm khuya rất lạnh, nếu như An di nương bị cảm lạnh e là không tốt lắm!"

Lam Kiến Quân không biết nữ nhi muốn làm cái gì, nhưng nghĩ đến nữ nhân kia liền buông điểm tâm trong tay xuống, rõ ràng khó khăn lắm mới có cơ hội tốt ở một chỗ bù đắp tình cảm cha con, như thế rất tốt, thế nhưng đều bị nữ nhân này quấy nhiễu.

"Vi phụ cũng phải trở về thôi, thời gian không còn sớm con nghỉ ngơi sớm một chút, cho người đưa An di nương về là được." Lam Kiến Quân đứng dậy chuẩn bị trở về, nhưng lúc này Lam Khúc đã đỡ An di nương đang hôn mê đi vào trong lầu các.

Lam Khúc đặt An di nương trên thảm lông dầy trên đất, đừng trách Lam Khúc cổ quái, nàng ta biết Lam U Niệm cũng có bệnh sạch sẽ, nếu như hạng người như An di nương đụng phải gian phòng của Lam U Niệm, khẳng định nàng một đêm khó mà ngủ yên.

"Tiểu thư, nghe nói khi người ta bị hôn mê, có thể dùng nước tiểu ngựa rót vào miệng, làm vậy người đó có thể tỉnh táo lại, không biết có thể dùng phương pháp này với An di nương hay không?" Lam Vũ cố ý vỗ nhẹ lớp trang điểm tinh xảo trên gò má An di nương, thế nhưng hạ thủ nặng nhẹ thì khó mà nói.

"Không biết Lam Tướng quân cảm thấy phương pháp này thế nào?" Hai mắt Lam U Niệm ẩn chứa nụ cười hỏi, cũng chỉ có Lam Vũ mới nghịch ngợm như vậy.

Lam Kiến Quân làm thế nào mà không nhìn ra nữ nhi cố ý, nhưng ông cũng biết do An di nương làm bộ hôn mê, võ công của ông vốn không tầm thường, một người hôn mê hay không ông nhìn còn không biết sao?" Lam Kiến Quân vẫy tay nhường Lam Bá đi làm.

An di nương cả kinh, nước tiểu ngựa sao? Nếu như dùng vật kia rót vào miệng bà ta, bà ta còn thể diện gì gặp mặt lão gia? An di nương cố ý chậm rãi mở mắt, suy yếu hỏi: "Đây là nơi nào? Ta làm sao vậy?"

"Lam Bá, đưa An di nương trở về, muộn như vậy không nghỉ ngơi lại ở bên ngoài đi loạn làm gì!" Lam Kiến Quân nhìn An di nương giả vờ giả vịt trong lòng cảm thấy rất buồn nôn, quả thật không muốn tiếp tục nhìn thêm.

Trong lòng An di nương trở nên đau xót, hiếm khi bà ta té xỉu trước mặt ông vậy mà ông không thèm liếc mắt, không muốn nhìn thấy bà ta sao? Con tiện nhân Hà Tiếu Nhiên kia đã từng chiếm cứ tất cả ánh mắt của lão gia, hiện tại nữ nhi của nàng cũng giống như nàng, chiếm lấy ánh mắt của lão gia, vì cái gì lúc nào trong mắt lão gia cũng không nhìn thấy bà ta?

An di nương đi đến trước mặt Lam Kiến Quân đang chuẩn bị đỡ ông, nhưng ông lại tránh đi, ngay cả y phục của ông An di nương cũng không chạm được, bà ta thu hồi cánh tay lúng túng của mình, nói: "Lão gia, thiếp thân đợi bên ngoài đã lâu chỉ muốn nhìn lão gia một chút, chẳng lẽ chút nguyện vọng này lão gia cũng không thể thoả mãn thiếp thân sao?"

Giọng điệu của An di nương tràn ngập khổ sở, Lam U Niệm có thể thấy được An di nương thật thích Lam Kiến Quân, chỉ có điều Lam Kiến Quân lại không có bất kỳ tình ý nào với An di nương, đột nhiên, trong mắt Lam U Niệm chợt lóe lên ánh sáng sắc bén, khóe miệng cũng càng ngày càng tà tứ.

Thấy Lam Kiến Quân không thèm nhìn mình, An di nương biết bản thân cầu khẩn thế nào cũng không hữu dụng, ngược lại nhìn về phía Lam U Niệm:  "Tam tiểu thư mới vừa hồi phủ, ở có quen không? Nếu như có nơi nào không vừa ý có thể tới tìm ta."

Nhìn một chút, nhìn một chút xem, gương mặt này giả nhân giả nghĩa từ mẫu biết bao nhiêu! Lam U Niệm còn muốn vỗ tay vì An di nương, vừa bị Lam Kiến Quân chọc tức đảo mắt đã có thể ân cần hỏi han mình, bà ta đánh chủ ý thật không tệ chút nào, cho rằng dùng mình thì có thể khiến Lam Kiến Quân liếc mắt nhìn bà ta nhiều một cái sao? Thật là người si nói mộng!

"An di nương nên quan tâm mình nhiều hơn mới được, nếu không cũng đừng động một chút là té xỉu, cũng còn may Lam Tướng quân biết, không biết còn tưởng rằng An di nương té xỉu ở ngoài U Niệm các là chuyện xấu ta làm ra cơ đấy?" Lam U Niệm cười nhạo.

"Tam tiểu thư nghĩ nhiều, ta cũng chỉ muốn đến xem Tam tiểu thư một chút, nghe nói gần đây Tam tiểu thư không nhận đồ ăn của phòng bếp trong phủ mà là tự mình làm trong phòng bếp nhỏ, đây không phải sợ Tam tiểu thư ăn không tốt sao?" An di nương vừa nói vừa lấy đồ ăn trong hộp từ tay Thu Nhi ra.

"An di nương thật là tử tế, nhưng ta là một người kiêng ăn, không còn sớm nữa, Lam Tướng quân, An di nương vẫn nên về nghỉ ngơi sớm đi!" Lam U Niệm thi lễ với Lam Kiến Quân, Lam Khúc và Lam Vũ bắt đầu tiễn khách.

Chờ sau khi Lam Kiến Quân và An di nương rời đi, âm thanh của Lam U Niệm hàm chứa ý lạnh nói: "Lam Khúc, mang tấm thảm đó đi đốt đi. Lam Vũ, đem thức ăn An di nương đưa tới xử lý cẩn thận cho ta."

"Tiểu thư, có vấn đề sao?" Lam Khúc vừa nghe Lam U Niệm nói cũng biết có vấn đề.

"Trong thảm có độc dược làm thối rữa da người, còn thức ăn An di nương đưa tới chính là thuốc dẫn loại độc này!" Lam U Niệm không quan tâm nói, chính xác là An di nương đã dùng độc dược lợi hại với nàng, nhưng bà ta làm sao biết được nàng lại là đồ đệ của Quỷ Y Tử? Mặc dù y thuật độc thuật của nàng kém hơn Đại ca, nhưng đối với mấy thứ đồ chơi trẻ con này vẫn dư sức.

"Cái gì? An di nương thật ác độc, biết tiểu thư bị hủy dung cũng không buông tha, còn muốn hủy đi làn da mịn màng của tiểu thư, thật là đáng chết!" Lam Vũ lập tức thu đồ ăn trên bàn vào, Lam Khúc cũng nhanh chóng đổi thảm.

Lam U Niệm lặng im không nói, lúc nãy khi An di nương giả vờ giả vịt, đột nhiên nàng ngửi thấy hương vị thuốc độc, nàng đã biết ý định của bà ta, bà ta muốn từng bước phá hủy nàng sao? Cho dù biết rõ nàng bị hủy dung vẫn không yên tâm, nếu như toàn thân nàng thối rữa vậy có ai dám đến gần nàng đây? Ý định của An di nương thật tuyệt vời, chỉ là, ý định có tuyệt vời hơn nữa gặp được nàng sẽ biến thành ác mộng, làm thế nào An di nương lại học không ngoan rồi?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui