Trùng Sinh Cực Sủng Minh Vương Phi

Editor: Bộ Yến Tử - Diễn Đàn

_________

Đoàn người ngơ ngác nhìn nhau, âm thanh khiến người ta đỏ mặt tía tai bên trong vẫn còn tiếp tục, phụ nhân đã lập gia đình ôm lấy nữ nhi mình rồi che lỗ tai lại, nam tử cũng rất lúng túng, còn sắc mặt An thừa tướng đã trở nên cực kỳ khó coi.

Phong Dực Hiên kín đáo liếc mắt nhìn sang Lam U Niệm, thấy lỗ tai nàng được Hoa Mộc Khuynh che lại, ánh mắt nàng rất bình tĩnh, ngay cả chút thẹn thùng cũng không có. Phong Dực Hiên không khỏi cảm khái, Niệm Niệm nhà mình còn quá nhỏ, hiện tại e là chuyện nam nữ bị bỏ thuốc cũng không biết, xem ra sau này hắn phải chậm rãi dạy dỗ thôi.

"Vào trong kéo người ra cho ta, ta muốn nhìn thử ai dám làm chuyện không biết liêm sỉ như thế trong phủ thừa tướng!" Phong Hạ Kỳ quát lớn, bộ dạng kia giống như hắn mới là người trong phủ thừa tướng, nhìn Lam U Niệm không đành lòng nhìn thẳng.

Phong Dực Hiên dùng một ánh mắt, trong mắt rõ ràng viết mấy chữ “Thật giả dối!”.

Phong Hạ Kỳ phớt lờ ánh mắt giật giật của đám bạn tốt, tiếp tục quát: “Còn không mau đi, không ngờ bầu không khí bây giờ ở kinh thành lại vẩn đục đến vậy!" Với dáng vẻ xông xáo của Phong Hạ Kỳ, An thừa tướng muốn ngăn cản cũng không có cách nào ngăn cản, dù sao nếu như ông ta kiên trì không để người khác đi vào mọi người sẽ nghĩ sao?  E rằng danh tiếng phủ thừa tướng góp nhặt bao nhiêu năm sẽ bị hủy hoại trong chốc lát!

Đã có thị vệ tiến lên mở cửa phòng, mùi vị hoan ái nồng đậm bên trong phả vào mũi làm cho mặt mũi tất cả mọi người đỏ bừng, nhưng cái này không phải điều quan trọng nhất, quan trọng nhất là hai người trong chăn đang bị quấy rầy không phải Lam Chi vừa mới được nâng xuống và tôn tử An Bình An thừa tướng yêu thương nhất sao?

"A - -" Tiếng thét chói tai của Lam Chi làm cho ánh mắt Lam U Niệm chợt lóe lên vui vẻ, chỉ chút chuyện như thế đã không chịu nổi sao? Quả nhiên còn quá yếu! Phong Dực Hiên vẫn luôn lặng lẽ nhìn Lam U Niệm lúc thấy dáng vẻ giảo hoạt khi làm chuyện xấu của nàng, chẳng biết tại sao trái tim chợt ngứa ngáy, dường như chỉ cần nàng lộ ra dáng vẻ như vậy muốn hắn làm cái gì cũng được, dù là đúng hay sai, đều không quan trọng.

Sau khi tỉnh táo lại An Bình thấy nhiều người vây quanh dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn mình hắn ta cũng cảm thấy bối rối, hắn ta nhớ lại, biểu muội này gọi hắn ta tới, sau đó biểu muội bắt đầu khiêu khích hắn, vốn dĩ hắn ta cũng không phải chính nhân quân tử, nào có đạo lý thịt đưa tới cửa lại không ăn, hơn nữa tướng mạo biểu muội cũng không tệ, lúc tình trong như đã mặt ngoài còn e hai người liền lăn xả vào nhau, nhưng mà hắn ta không nghĩ tới chuyện này sẽ bị nhiều người như vậy phát hiện.

"Vô liêm sỉ!" An Công Cảnh nổi giận đi tới trước mặt An Bình, hung hăng tát nhi tử một bạt tay, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói vô liêm sỉ. Còn Lam Chi đang co rúm trong chăn cũng bị chuyện này làm cho bối rối, đau đớn trên cơ thể để nàng ta biết đời mình xong rồi, thực sự xong rồi! Thân thể thanh bạch của nàng ta đã bị biểu ca chà đạp, hơn nữa còn bị nhiều người biết được, chưa kết hôn đã tằng tịu với nam tử, danh tiếng như vậy làm thế nào nàng ta có thể thừa nhận?

"Là ngươi, là ngươi, tại sao ngươi lại làm như vậy? Ngươi là tên lưu manh!" Trong lúc hỗn loạn Lam Chi đẩy hết sai lầm lên người biểu ca An Bình, nàng ta chỉ biết mình nghỉ ngơi trong phòng, trong chớp mắt đã bị hủy đi trong sạch trong tay vị biểu ca từ trước đến nay nàng ta cho là kẻ háo sắc. Lam Chi nhìn về phía An Bình đầy căm hận, hai tay không ngừng cấu xé trên người hắn ta.

An Bình vốn không có chuẩn bị gì cả, dù sao thì hắn ta là nam tử gây ra chuyện thế này cũng không có thiệt thòi, nếu đã ngủ với biểu muội vậy thì cưới là được, chỉ là hắn ta không ngờ biểu muội này của mình lại không thức thời đến thế, dụ dỗ mình không nói còn cố ý nói bản thân không có, hơn nữa gãi gãi đánh đánh lên người mình như đàn bà chanh chua khiến chút thương tiếc trong lòng An Bình cũng biến mất.

"Gia gia, phụ thân, là biểu muội mời nhi tử tới đây, vừa bước vào phòng biểu muội đã quyến rũ con, là nhi tử không đúng lại không có chống cự được cám dỗ, nhất thời không không chế nổi nên phạm sai lầm, kính xin gia gia, phụ thân trách phạt!" An Bình không kịp mặc quần áo, quỳ rạp xuống đất cầu An thừa tướng và An Công Cảnh tha thứ.

Lam U Niệm còn chưa có nhìn thấy thân thể trần truồng của An Bình đã bị Hoa Mộc Khuynh đứng bên cạnh che mắt, miệng còn nói không ngừng: "Niệm Nhi muội muội đừng xem, cẩn thận bị dính thứ xấu xa!"

"Vậy Mộc Khuynh tỷ tỷ đang nhìn sao?" Lam U Niệm cười hỏi, cũng không thèm để ý mắt mình có bị che hay không, cảm giác có chị gái thật không tồi.

"Ta, ta, ta đương nhiên cũng không có nhìn!" Hoa Mộc Khuynh nói lắp bắp, vừa nói xong mắt đã được một bàn tay lớn che kín.

"Quận chúa ngươi cũng là nữ tử, sao lại không biết xấu hổ chứ? Ta nói ngươi sẽ dạy hư Niệm Nhi muội muội là đúng mà, rõ ràng nhìn thấy còn dám nói dối!" Lam Mặc Huyền cũng che kín mắt Hoa Mộc Khuynh, nhưng trong miệng lại nói ra lời không thể nào xuôi tai.

"Nè, Lam Mặc Huyền, ngươi có thù oán với ta à, ít làm hỏng hình tượng của ta trươc mặt Niệm Nhi muội muội đi!" Hoa Mộc Khuynh thu hồi bàn tay che mắt cho Lam U Niệm, hung hăng đánh rớt bàn tay của Lam Mặc Huyền, xù lông nói.

"Quận chúa còn có hình tượng sao? Sao ta lại không biết nhỉ?" Lam Mặc Huyền nói rất tự nhiên.

"Xem như ngươi lợi hại!" Hoa Mộc Khuynh bị bức ép nói không ra lời, bản thân nàng là nữ tử làm bạn cùng đám nam tử bọn họ, bình thường làm rất nhiều chuyện mất mặt, thật sự là không có hình tượng.

Lam U Niệm nhìn hai người không ai chịu nhường ai, cảm giác nhìn thế nào cũng thấy là đang yêu? Hơn nữa còn thích thú nhìn oan gia trước mặt, chuyện gì thế này? Nếu như Lam Mặc Huyền và Hoa Mộc Khuynh ở cùng một chỗ, ừm, Lam U Niệm gật đầu, cảm thấy cực kỳ tốt đẹp.

Nha hoàn cầm quần áo thay cho An Bình và Lam Chi, hai người đều quỳ gối bên chân An thừa tướng, Lam Chi kinh hồn bạt vía nhìn người xung quanh xì xào bàn tán, ngay cả mẫu thân và tỷ tỷ cũng không mở miệng giúp nàng ta, còn phụ thân thì không thèm nhìn nàng ta một cái, trong lòng Lam Chi tràn ngập sự thù hận, hận không thể giết tất cả người ở đây!

"Ngươi nói xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" An thừa tướng chỉ một gã sai vặt đi theo bên cạnh An Bình hỏi, nhưng uy hiếp trong giọng nói làm cho gã sai vặt hiểu được, nhất định là thừa tướng muốn bảo vệ công tử, vậy chuyện này chỉ có thể để nhị tiểu thư gánh.

"Lam nhị tiểu thư phái người đến tìm thiếu gia, sau khi tới đây Lam nhị tiểu thư bắt đầu quyến rũ thiếu gia, sau đó nô tài đi ra ngoài, việc phía sau cũng không biết rõ." Gã sai vặt quỳ trên mặt đất nói.

"Ngươi nói láo!" Lam Chi còn muốn đánh gã sai vặt nhưng lại bị thị vệ bên cạnh đè xuống: "Hắn đang nói dối! Con không có! Ông ngoại, con không có! Là do biểu ca ép con!"

Thấy Lam Chi không thức thời, An thừa tướng và An Công Cảnh đều nghiêm mặt, mất đi một tiểu thư An gia cũng không có việc gì, nhưng lại không thể mất đi thiếu gia An gia, vả lại từ hôm nay trở đi Lam Chi đã là đứa con bị vứt bỏ, đối với con bỏ xưa nay An gia đều không thương tiếc, huống chi còn là đứa con bị bỏ rơi không tự hiểu lấy mình.

An di nương thấy nhị nữ nhi khóc than, trong lòng rất khổ sở, nhưng bà ta không chỉ là mẫu thân Lam Chi mà còn là nữ nhi An gia. An gia là chỗ dựa vững chắc của bà ta, không có An gia bà ta không là gì cả, sau này không chỉ bà ta mà ngay cả con của bà ta cũng không có đường để đi, cho nên lúc này An di nương chỉ biết siết chặt tay Lam Nhã, im lặng không nói một lời. 

"Không có, lời biểu muội thật là kỳ quái, đây rõ ràng là phòng ngươi nghỉ ngơi, ở trong tiệc rượu có người đến báo với ta nói ngươi tìm ta có việc, cũng có người nghe được, biểu muội có ý gì?" An Bình nhìn thấy gia gia và phụ thân như thế cũng biết hôm nay hắn ta không có chuyện gì, lá gan càng lúc càng lớn.

"Ta..." Lam Chi còn muốn phủ nhận, nhưng nàng ta không biết nên phủ nhận như thế nào, đầu óc có phần không rõ.

"Ngươi đã cùng Bình Nhi làm chuyện phu thê, chọn ngày hoàng đạo gả cho Bình Nhi đi, vốn định để ngươi gả cho Bình Nhi, chỉ có điều nha đầu ngươi quá gấp gáp." An thừa tướng chỉ nói một câu đã định việc này xuống, dù sao nếu như Lam Chi gả cho An Bình thì chuyện này coi như trôi qua, giữa phu thê xảy ra những chuyện này cũng rất bình thường dù là làm trước khi cưới, mọi người cũng chỉ trách cứ Lam Chi không biết liêm sỉ mà thôi.

"Chúc mừng ông ngoại, Lam nhị tiểu thư và An đại thiếu gia vốn rất xứng đôi, đây cũng là một mối nhân duyên tốt đẹp!" Nhị vương gia Phong Thiếu Sở đứng dậy giải quyết hoàn cảnh xấu hổ này.

Sau khi nghe Phong Thiếu Sở nói như vậy, mọi người cũng bắt đầu vuốt mông ngựa chúc mừng, rõ ràng là đến mừng thọ hiện tại lại trở thành tiệc hỉ, nhưng không có ai đi vạch trần chuyện này ra, ngay cả Phong Hạ Kỳ cũng chân thật chúc mừng An thừa tướng, thế nhưng khi mở miệng, chậc chậc, lại làm cho nét mặt già nua của An thừa tướng đỏ lên, có thể tưởng tượng miệng con hồ ly này độc cỡ nào.

Bữa tiệc mừng thọ biến thành như vậy, mọi người cũng tìm được lý do cáo từ, khi Lam U Niệm đi ngang qua trước mặt Lam Chi, khẽ cúi người kề sát vào tay nàng ta hỏi: “Có vui không? Chuyện các ngươi đã từng làm với Lam U Niệm, ta cũng sẽ trả lại từng cái một!” Rõ ràng là âm điệu rất mềm mại nhưng nghe vào tai Lam Chi lại giống như âm thanh của ma quỷ.

Thấy Lam U Niệm hoàn hảo như cũ, Lam Chi biết mình bị tính kế, mở miệng chuẩn bị mắng lại bị An Bình ở bên cạnh ngăn lại, ánh mắt vô lại âm độc rơi trên người nàng ta, khé rít lên: “Ngươi căm miệng cho ta!” Sau đó nhìn Lam U Niệm, ánh mắt giống như rắn độc.

An thừa tướng cũng nhìn theo bóng lưng Lam U Niệm mà suy tư, sự tình hôm nay vốn nhằm vào Lam U Niệm và Lam Mặc Huyền, chỉ là bây giờ lại rơi trên đầu ông ta, nữ hài này đúng là không đơn giản, nếu đã không đơn giản, vậy thì...

An di nương thấy phu quân mình nhìn cũng không thèm nhìn mình và nữ nhi một cái, cứ như vậy rời đi, bà ta cảm thấy vô cùng đau lòng, tại sao nam nhân này có thể máu lạnh đến vậy? 

Lam U Niệm lặng im không nói, mỉm cười theo đám người Lam Kiến Quân rời khỏi phủ An thừa tướng, để lại phẫn nộ cho đám người ở An phủ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui