Trùng Sinh Cực Sủng Minh Vương Phi

Editor: Mèo_Moon

Đám người ăn no sau đó liền bắt đầu ở trong đất tuyết này vây quanh đống lửa tâm sự, nam nữ trẻ tuổi đều hưởng thụ sự mỹ lệ của ban đêm. 

"Này, Lam Mặc Huyền, các huynh vừa mới đi đánh con mồi sao đi lâu như vậy!" Hoa Mộc Khuynh oán trách nói, hại nàng lo lắng rất lâu sợ các nam nhân không hợp nhau này có phải đã xảy ra chuyện gì hay không. 

"Ngạch..." Lam Mặc Huyền nhìn Vũ Lưu Ly ấp a ấp úng, lần này càng làm cho Hoa Mộc Khuynh tò mò. 

"Các huynh không phải là tìm cái gì tốt để chơi chứ, quá không có suy nghĩ rồi!" Hoa Mộc Khuynh bất mãn kêu la, liền ngầm đập Lam Mặc Huyền một phen, bất mãn hết sức không chia sẻ hành động. 

"Không phải, là chúng ta vừa vặn đi săn thú vật chơi đùa vui vẻ nên có trễ nải chút thời gian, mặt khác chúng ta ở bên kia tiếp cận núi khác phát hiện cây cam, tràn đầy đều là quả cảm,ta cùng Lam Mặc Huyền chuẩn bị hái chút cho Niệm Nhi muội muội và quận chúa ăn, nhưng đi săn thú làm trễ nải thời gian không có đi hái, chỉ sợ đến bây giờ Lam Mặc Huyền vẫn còn cảm thấy đáng tiếc!" Vũ Lưu Ly cũng coi như là đang giải thích nguyên nhân vì sao bọn họ đi lâu như vậy, thân phận như bọn hắn có các gì mà chưa ăn qua, chẳng qua vì cảm giác mới mẻ chơi vui cho nên muốn hái một chút. 

"Thật? Địa phương lạnh như vậy mà lại có cây cam? Ngay cả cây cam ta đều chưa nhìn qua!" Hoa Mộc Khuynh giống như hài tử tò mò dắt Lam Mặc Huyền hỏi, thân phận của nàng cao bình thường có rất nhiều chuyện đều do tỳ nữ xử lý, đâu có trực tiếp đi hái đồ vật. 

"Ừ, từ xa nhìn lại rất là mới mẻ ngon miệng, Nệm Nhi muội muội rất thích ăn hoa quả vốn đang nghĩ hái một chút!" Lam Mặc Huyền cũng có chút ngượng ngùng nói, hắn nhìn muội muội của mình ở trong lều trại trong lòng khó tránh khỏi có chút đau lòng, sợ hãi tại mình không biết nhiều năm như vậy muội muội quá kham khổ, lúc đầu nhìn thấy cây cam còn muốn hái chút nhưng bởi vì thời gian không còn sớm sợ mọi người lo lắng liền trở về, trong lòng nhớ tới vẫn là không cam lòng, vốn định sáng mai dậy sớm chút vụng trộm đi hái nhưng không nghĩ tới Hoa Mộc Khuynh lại hỏi. 

"Cái gì thôi, bây giờ chúng ta liền đi hái đi!" Hoa Mộc Khuynh hưng phấn nói, bản thân nàng liền như vậy tích cách nói gió thì có mưa, mọi người cũng không nói quá nhiều, mà ần này chính là đi chơi đùa, nếu có quá nhiều trói buộc còn không bằng ngây ngốc ở kinh thành. 

"Nếu không như vậy đi, ta cùng Mặc Huyền cùng đi, các huynh ở chỗ này chờ!" Vũ Lưu Ly nói xong, dù sao nơi này cũng là núi hoang dã ngoại vẫn tồn tại nguy hiềm. 

"Cùng đi chứ, dù sao ở lại đây cũng không có việc gì, cùng đi thôi! Niệm Nhi muội muội có chịu không?" Hoa Mộc Khuynh làm nũng với mọi người, nàng bây giờ đã đến đây rời đi sự trói buộc của kinh thành, bản tính bản thân thì thích chơi đùa, nghe nói đi hái trái cây đương nhiên sẽ cùng đi rồi. 

Lam U Niệm suy nghĩ, ban đêm núi tuyết chưa hẳn an toàn nếu để cho ca ca bọn hắn đi kỳ thật nàng cũng không yên lòng, nhưng...

Phong Dực Hiên nhìn Lam U Niệm cau mày suy nghĩ, nhẹ giọng nói "Nếu như muốn đi thì đi, mọi thứ đã có ta!", hắn biết Lam U Niệm lo lắng, nhưng trong lòng Phong Dực Hiên Niệm Niệm muốn cái gì liền làm, hắn sẽ canh giữ bên người nàng, Niệm Niệm muốn bảo hộ hắn sẽ hỗ trợ, mặc dù trong lòng hắn sinh tử của người khác hắn cũng không thèm để ý. 

"Niệm Nhi muội muội, đi mà đi mà, ngủ sớm cũng không ngủ được không bằng đi chơi!" Hoa Mộc Khuynh chuẩn bị kéo tay U Niệm, nhưng Phong Dực Hiên đột nhiên nắm tay Lam U Niệm rời đi, Hoa Mộc Khuynh xấu hổ lướt mắt nhìn Phong Dực Hiên, tính cách vậy nàng phải tiếp tục cùng Lam U Niệm bàn bạc. 

"Ngươi là một người nữ tử đi xem náo nhiệt gì, chúng ta hái về cho ngươi ăn không tốt hơn sao, đừng mang theo Niệm Nhi muội muội cùng điên với ngươi!" Lam Mặc Huyền không đồng ý nói. 

"Ngươi ít xem thường nữ tử, sao chúng ta không thể đi, võ công Ám Tam lại rất cao, hừ!" Hoa Mộc Khuynh ngầm kéo Ám Tam vào trong cuộc, tâm tư muốn đi chơi đùa hết sức rõ ràng, Lam Mặc Huyền cũng biết nhiều năm như vậy sinh hoạt trong kinh thành khiến Hoa Mộc Khuynh áp lực rất lâu, mặc dù tính cách Hoa Mộc Khuynh cởi ở nhưng một nữ tử độc thân cũng không dễ dàng, trong lòng khó tránh khỏi có chút đau lòng luôn cười nháo nữ tử.

"Vậy thì đi thôi, nhưng ngươi nên nhã nhặn một chút, nếu không ta sẽ không giúp ngươi!" Lam Mặc Huyền hung tợn uy hiếp nói nhưng kết quả chính là Hoa Mộc Khuynh cao giọng hoan hô, vội vàng chạy về sơn phong bên kia, làm hại Lam Mặc Huyền vội vàng đuổi theo. 

Lam U Niệm cũng chuẩn bị đuổi theo lại phát hiện tay mình còn bị Phong Dực Hiên nắm, Phong Dực Hiên lôi kéo Lam U Niệm vào trong lều trại, vừa rồi hắn mới thu xếp cái bao bọc xuất hiện một kiện áo khoác mao hồ ly màu trắng đưa cho Lam U Niệm, "Ban đên tuyết sơn rét lạnh, nàng nên mặc nhiều chút!" Nói xong liền rời đi canh giữ ở bên ngoài lều trại. 

Lam U Niệm nhìn áo khoác nặng nề ấm áp, trong dự liệu quần áo đều là kích thước của mình vạy áo có Mạn Châu Sa Hoa nở rộ mỹ dị, mặc quần áo tử tế liền đi ra phát hiện Phong Dực Hiên giống như kỵ sĩ vững chắc đứng lẳng lặng nới đó. 

"Lạnh không?" Phong Dực Hiên nhìn Lam U Niệm mặc áo khoác, áo khoác thật dày đem cơ thể nho nhỏ của Lam U Niệm bọc lại, càng nhìn càng làm người ta thương tiếc. 

"Không tồi!" Lam U Niệm khó có được mỉm cười trả lời, kỳ thật thân thể của nàng rất sợ lạnh, mặc dù có nội lực hộ thân nhưng thân thể mình vốn không tốt, khó tránh khỏi cảm giác lạnh.

"Niệm Nhi muội muội, nhanh lên!" Đã chạy một khoảng cách Hoa Mộc Khuynh nhìn Lam U Niệm chưa đến lại trở về, ồn ào không ngừng. Mà Lam U Niệm không nhúc nhích, Phong Dực Hiên chắc chắn sẽ không động, mà Ám Nhất và Ám Tam sẽ không động. 

Lam U Niệm lên tiếng liền đi nhanh hơn, tuyết nơi này thật ra cũng không phải rất sâu, nhưng ở mùa này có thể trông thấy tuyết rất hiếm có, ban đêm một mảnh tuyết trắng mờ mịt càng nhìn càng thấy cảnh đẹp ý vui, đoàn người vừa đi vừa nghỉ cũng không vội vàng đi hái quả cam, đi gần cả canh giờ mới nhìn thấy sau lựng ngọn núi có một cây cam, cành lá tươi tốt cây cam phủ đầy quả cam, màu vàng xanh lá giao nhau cực kỳ mỹ lệ. 

Mấy người Hoa Mộc Khuynh đi đến dưới tàng cây nhìn xem khắp cây trái cây, chẳng biết tại sao đều đã nuốt lên nước bọt, thật sự quả nhìn thấy quả cam rất ngon miệng, mà tất cả mọi người đi lâu như vậy cũng có chút khát nước, cây cam tản ra chua say sưa hương vị lại càng kích thích vị giác mọi người. 

Vũ Lưu Ly vận khí công bay lên ngọn cây mà bắt đầu hái quả cảm, hái xong liền ném ttên mặt đất cho mấy người, Hoa Mộc Khuynh

Mặt mấy người ném đi, Hoa Mộc Khuynh rãnh rỗi không chịu ngồi yên, Vũ Lưu Ly ném hướng nào là bọn họ muốn cướp, mấy người còn lại vẫn chơi đùa quên cả trời đất. 

Lam U Niệm đứng ở bên cạnh, sợ quấy rầy bọn họ chơi đùa, thế nhưng Vũ Lưu Ly vì trêu chọc Hoa Mộc Khuynh nên ném quả cam ra xa chút, đúng nơi Lam U Niệm đang đứng, Hoa Mộc Khuynh cũng có chút võ công lập tức chạy về phái Lam U Niệm bên này để tiếp nhận quả cam, thế nhưng phát sinh biến cố. 

Bởi vì bên trên nơi nơi đều bao trùm đất tuyết nên tất cả mọi người không có chú ý, cho nên Hoa Mộc Khuynh đứng ở nơi căn bản là không có, Hoa Mộc Khuynh vừa mới tiếp nhận quả cam liền phát hiện không thích hợp cả người đã bắt đầu hướng xuống mặt đi vòng quanh, Lam U Niệm đứng gần Hoa Mộc Khuynh nhất nên kéo nàng lại, lúc này võ công căn bản là vô dụng không thi triển được, trong tích tắt Lam U Niệm kéo Hoa Mộc Khuynh lên trên mình bởi vì dùng sức dẫn đến dưới thân đất tuyết trống rỗng té xuống dưới. 

"Niệm Nhi muội muội!" Lúc đầu chạy tới chuẩn bị cứu Hoa Mộc Khuynh Lam Mặc Huyền nhìn thấy muội muội mình vì cứu Hoa Mộc Khuynh mà rớt xuống trong tuyết, lăn xuống vách núi, tức giận hô lên! Nhưng người khác cũng thần tốc bay về phía Lam U Niệm, thế nhưng trong chớp nhoáng này làm sao có thể đến, mà lúc này Phong Dực Hiên cũng đi theo Lam U Niệm nhảy xuống, đám người cũng nhìn thấy Lam U Niệm không cẩn thận rơi xuống vách núi mà tốc độc Phong Dực Hiên cực nhanh nhảy xuống theo. 

Lam U Niệm rớt xuống núi này trong nháy mắt trong lòng kêu rên, đúng là con mẹ nó xui xẻo, như vậy cũng có thể ngã xuống! Thế nhưng đang lúc Lam U Niệm châm chọc lại phát hiện một người kéo tay mình lại đem cả người vào trong một ngực rộng lớn, tại thời điểm nguy cấp nàng nghe ra bộ ngực tuyền đến hơi thở cùng nhịp tim đập dồn dập, một tiếng lại một tiếng khiến tâm hồn mình cạn kiệt. 

Lam U Niệm ở trong lòng Phong Dực Hiên nhìn kỹ tình cảnh của bọn họ, bọn họ té xuống không phải vách núi, mà à một khe hở vách núi cực hẹp, Phong Dực Hiên ôm đầu nàng vào ngực hắn, cánh tay mạnh mẽ đanh thép ôm chặt mình giống như cái gì cũng không thể khiến hắn buông tay, bọn họ lăn xuống từ khe hở vách núi chật hẹp thỉnh thoảng có vài tảng đá sắc nhọn cắt vỡ lưng Phong Dực Hiên, Lam U Niệm có thể cảm giác được cái ôm của hắn bởi vì đau đớn mà trong nháy mắt cứng ngắc, nhưng qua đi lại càng ôm mình hết sức khẩn căng, khiến mình hiện lên một tia tổn thương nhưng không có chịu. 

Vạch núi không quá cao nên thời điểm hai người lăn xuống ngừng tại bụi cỏ, Lam U Niệm từ trong lòng Phong Dực Hiên thoát ra vội vàng kiểm tra thân thể Phong Dực Hiên, mà lúc này Phong Dực Hiên chỉ sững sờ nhìn Lam U Niệm, giống như đang choáng váng. 

Trong mắt Lam U Niệm ngập tràn lo lắng, không thể phủ nhận người nam nhân này che chở cho nàng khiến nàng cảm động, bây giờ thay Phong Dực Hiên bắt mạch kiểm tra phát hiện cũng không có gì lo ngại chỉ có chút bị thương ngoài da nhất thời nhẹ nhàng thở ra, an tâm lại mới phát hiện Phong Dực Hiên vẫn không nói gì ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy Minh Vương đại nhân oai hùng sững sờ nhìn Lam U Niệm, ánh mắt không nháy, dáng vẻ ngơ ngác khiến Lam U Niệm tưởng rằng có phải ngã hư đầu óc rồi không. 

"Ngươi làm sao vậy? Có phải bị thương chỗ nào rồi hay không?" Trong lời nói của Lam U Niệm hàm chứa sự lo lắng mà chính nàng không phát hiện, thế nhưng Lam U Niệm hỏi nửa ngày phát hiện Phong Dực Hiên vẫn không trả lời, chính là đang lo lắng không biết phải thế nào. 

"Mặt của nàng..." Phong Dực Hiên vươn ra ngón tay thon dài khẽ vuốt đôi má Lam U Niệm, đạn có thể phá da thịt như ngọc không tỳ vết, một đôi mắt lưu ly thật đẹp phảng phất đánh nát trăng sao, óng ánh rực rỡ, mũi ngọc tinh xảo, môi trái tim kiều diễm ướt át, khí chất như lan nhã nhặn, lại như mẫu đơn cao quý, lại gống như hoa hồng tươi đẹp, trong cuộc sống các loài hoa tươi trước mặt nàng đều mất đi tất cả nhan sắc, ở giữa thiên địa, chỉ còn lại bóng hình khuynh thế mỹ lệ này, thì ra lúc ngã xuống vách núi cái khăn che mặt đã rơi xuống, mà bây giờ diện mạo thật sự của mình đã bị Phong Dực Hiện nhìn thấy. 

"Thật tốt!" Phong Dực Hiên thì thầm, trong lòng Lam U Niệm có chút thất vọng không nghĩ tới Phong Dực Hiên cũng là người trọng bề ngoài, cho nên mới may mắn sao? Lam U Niệm cảm thấy trong lòng có chút khó chịu, cảm giác rất kỳ quái. 

"Nàng không gặp những thống khổ kia thật tốt!" Phong Dực Hiên lại thở dài một tiếng, trong mắt hàm chứa không phải đối với thân thể mỹ mạo tán thưởng mà là đối với chuyện Lam U niệm không bị hủy dung đau sót may mắn cùng đau lòng, Lam U Niệm hiểu được ý của Phong Dực Hiên, cho nên trong lòng đột nhiên cảm thấy tốt hơn nhiều. 

Phong Dực Hiên thật may mắn, kỳ thật cho dù khuôn mặt của Niệm Niệm như thế nào hắn không thèm để ý, nhưng hắn để ý Niệm Niệm có bị thương hay không có khổ sở hay không, bây giờ khuôn mặt Niệm Niệm không tổn hao gì đã nói lên nàng không gặp loại thống khổ này, đây mới là chuyện hắn cảm thấy may mắn nhất, nhưng Phong Dực Hiên thật không nghĩ đến Niệm Niệm của hắn lại đẹp đến vậy. 

"Ta thay huynh xử lý miệng vết thương!" Lam U Niệm mang theo thuốc bên mình vì sau lưng Phong Dực Hiên có vết sẹo, nàng vốn là đệ tử Y cốc trên người mang theo thuốc đều có giá trị nhìn vàng, cho nên sau lưng Phong Dực Hiên có vết thương ít ngày nữa sẽ khá hơn. 

Phong Dực Hiên tham lan nhìn nữ hài trước mắt, không phải bởi vì dung mạo tuyệt mỹ kia mà bởi vì trong mắt nữ hài kia hiếm khi có sự quan tâm. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui