Trùng Sinh Cùng Ngày Định Mệnh Không Nhịn Được Mà Hôn Thanh Niên Trí Thức


Cậu có bệnh đâu, nếu ăn mà hỏng người rồi còn phải tốn tiền đi khám đấy.



Nhưng mùi canh trứng quá quyến rũ khiến Đường Tiểu Điềm bỏ ngoài tai mọi lời cảnh báo, cô há miệng "A"

một tiếng, nuốt luôn một thìa canh trứng.

Nhắm mắt lại để thưởng thức vị ngọt mềm của canh, Đường Tiểu Điềm hạnh phúc đến mức như muốn nuốt luôn cả lưỡi mình.

"Ngon quá đi mất!"

Cô thốt lên.

Thẩm Giai Nhạc lại múc thêm một muỗng nữa đưa cho Đường Tiểu Điềm, nhưng cô vội ngăn lại: "Mình không ăn nữa đâu, canh này cậu để bồi bổ cơ thể mà, ăn ít thì mới có tác dụng.

"

Những lời của Đường Tiểu Điềm làm mọi người khác trong phòng cũng đành ngậm ngùi bỏ qua ý định xin một ngụm thử.

Sau đó, Đường Tiểu Điềm quay về nấu cơm, còn Thẩm Giai Nhạc ăn xong thì rửa nồi bát rồi trở về giường nằm nghỉ.

Những người khác tranh thủ thời gian này giặt quần áo, chỉ có Vương Diễm Hồng là vẫn ở lại trong phòng.

Vương Diễm Hồng ngồi xuống cạnh Thẩm Giai Nhạc, với vẻ mặt chân thành, cô hỏi: "Giai Nhạc, dạo này tớ có làm gì sai khiến cậu không vui không?"

Thẩm Giai Nhạc chỉ trở mình, không đáp lời.

“Giai Nhạc, chúng mình từng là bạn tốt nhất mà, nếu tớ làm gì sai, tớ xin lỗi, nhưng cậu đừng phớt lờ tớ mãi như vậy được không?”

Vương Diễm Hồng hạ giọng xuống, nhưng giọng cô không nhỏ lắm, bên ngoài mọi người đều có thể nghe thấy.

Mọi người trong phòng tò mò, vì thường ngày hai người rất thân, sao giờ lại trở nên xa cách thế này.

Ai nấy đều căng tai lên nghe lén.

Thẩm Giai Nhạc thấy Vương Diễm Hồng cứ đeo bám mình như cái kẹo dính, cô bực mình ngồi dậy, mặt lạnh lùng nói: "Tôi không coi cậu là bạn thân nữa đâu.

Nếu cậu còn làm phiền tôi, tôi sẽ kể chuyện lương thực của cậu cho mọi người nghe!"

Vương Diễm Hồng làm vẻ mặt oan ức, nói: "Giai Nhạc, tớ đã bảo rồi, tớ không cố ý mà.

Tớ còn giúp cậu nấu cơm nữa mà!"

Thẩm Giai Nhạc hừ lạnh: “Hồi mới đến, lương thực của mọi người trong thôn đều như nhau.

Vậy mà chưa hết tháng, lương thực của tôi đã hết sạch.

Cậu giải thích thử xem, vì sao cùng là lương thực giống nhau, người khác thì đủ dùng còn tôi thì không?”

Vương Diễm Hồng lúng túng đáp: “Chuyện đó!

làm sao tớ biết được? Trước giờ cậu có khóa hòm đồ đâu, ai mà biết bị ai trộm mất chứ.



Nghe thấy thế, mấy nữ thanh niên trí thức bên ngoài không vui, họ liền ùa vào phòng.

Đường Tiểu Điềm đứng đầu, chỉ thẳng vào mặt Vương Diễm Hồng, chất vấn: "Vương Diễm Hồng, cậu nói rõ ràng đi, ý cậu là ai trong chúng tớ đã trộm lương thực của Thẩm Giai Nhạc?"

Vương Diễm Hồng cuống quýt giải thích: "Tớ chỉ nói bâng quơ thế thôi, không có nói là ai trộm cả.

"

Lý Mai nói thêm: "Trong phòng chỉ có sáu người, ý cậu là một trong bốn người chúng tôi đã trộm lương thực hả?"

Ngay cả Ngô Lệ, người thân với Vương Diễm Hồng nhất, cũng lên tiếng: "Mỗi lần tớ nấu cơm, lương thực cậu lấy ra vừa đủ chia cho hai người.

"

Tôn Tiểu Cầm cũng phụ họa: "Đúng vậy, lần nào tớ nấu, lương thực cậu đưa ra cũng chỉ đủ cho hai người ăn.

"

Đường Tiểu Điềm nói: "Thật kỳ lạ nhỉ, lương thực của mọi người đều như nhau, lấy ra cũng giống nhau, mà lương thực của Thẩm Giai Nhạc lại hết trước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui