Trùng Sinh Cùng Nhau Sống Lại


Bàn tay bôi thuốc của Lăng Ngữ Yên căng thẳng đến mức đổ mồ hôi.

Nàng cứ như đang nghịch râu trên miệng hổ, loạn quạng là bị ăn tươi nuốt sống.

Chỉ một vết thương nhỏ mà hơn nửa canh giờ vẫn chưa xong, Kiệt vương điện hạ suýt chút đã mất kiên nhẫn.
Cũng may, chàng là một người biết nhẫn nại, nếu không e là người khác thì nàng đã bị quăng ra ngoài.
“Xong rồi, điện hạ người mặc áo vào được rồi”
Lăng Ngữ Yên bày ra vẻ mặt tươi tắn, thật là ngưỡng mộ nàng quá đi thôi.

Ngày thường những việc này không đến phiên nàng làm nhưng hôm nay làm lại cảm thấy quá là xuất sắc.

Nhìn cái nơ kia xem, nàng khéo tay quá đi mất.
Lời này của nàng may mắn là không để Kiệt vương nghe thấy.

Hắn nhìn chiếc nơ trước ngực không nhịn được cười bất lực.

Sao mà… à mà thôi đi, có làm cho là tốt lắm rồi.
“Điện hạ, ngoài chiến trường có gì vui không?”

Lăng Ngữ Yên nằm xuống giường, trong lòng vẫn không kìm được tò mò bấy lâu này liền lên tiếng.

Trạch Hạo Hiên đắp chăn, ném cho nàng một ánh mắt lạnh: “Muốn đến đó?”
Đối diện với đôi mắt to tròn của nàng, chàng ho khẽ: “Không phải nhạc phụ đại nhân là thống lĩnh sao?”
“Thiếp có hỏi rồi, phụ thân nói thiếp là nữ nhi, tò mò những thứ đó làm gì.

Người chính là không muốn trả lời thần thiếp”
“Vậy nên bây giờ ta là mục tiêu tiếp theo để nàng hỏi?”
Lăng Ngữ Yên cười cười xua nịnh: “Điện hạ đừng nói như vậy chứ.

Thiếp chỉ là tò mò một chút thôi”
“Không vui”
“Hả?”
Trạch Hạo Hiên nhắm mắt: “Ta nói nơi đó không vui”
“Vậy nếu lần sau điện hạ có ra chiến trường, có thể…”
Không đợi nàng nói hết câu, chàng đã sớm ngắt ngang: “Không thể”
“Tại sao chứ? Thần thiếp còn chưa nói hết câu mà”
Trạch Hạo Hiên liếc mắt nhìn cái đầu đen bên cạnh, hừ một tiếng: “Chiến trường không phải chỗ để chơi.

Với lại khu vực biên giới rất loạn, nàng đến đó sẽ rất nguy hiểm”
“Thần thiếp có võ”
“Cuối cùng ta có thể tại sao nhạc phụ đại nhân lại không thèm trả lời những câu hỏi của nàng.

Đáng lẽ ta nên học hỏi theo người, là ta ngu ngốc rồi”
Lăng Ngữ Yên nghe vậy liền trợn tròn mắt: “Điện hạ…”
“Ngủ đi”
Trong lòng nàng dù muốn dù không nhưng khi nghe câu nói kia liền nằm xuống ngay ngắn mà nhắn mắt.

Trạch Hạo Hiên liếc mắt sang người bên cạnh, khóe môi trong phút chốc lại cong lên đầy hàm ý.
[…]
Hoàng Cung.
“Hoàng thượng, người nên nghỉ ngơi rồi”

Nghe lời của thái giám bên cạnh, Hoàng Thượng nâng mí mắt nhìn lên, tay day day thái dương: “Kiệt vương trở về rồi chứ?”
“Bẩm Hoàng Thượng, sáng hôm nay đã vào kinh thành”
Hoàng Thượng cụp mắt nhìn những tấu chương trên tay thở dài một hơi: “Ngày mai ngươi đến Kiệt vương phủ, gọi hắn đến đây”
“Điện hạ vừa đi đường dài trở về, thần nghe thoáng qua là điện hạ bị thương rất nặng.”
“Hửm? Bị thương sao”
Thái giám cúi đầu: “Thần chỉ nghe người trong cung nói như vậy.”
“Đoàn Chính, ngươi đừng tưởng ta không nhìn ra suy nghĩ của ngươi.

Việc ta làm không cần ngươi phải nhắc nhở”
Trước câu cảnh cáo của Hoàng Thượng, thái giám cúi người thấp hơn: “Thần không dám, ngày mai sẽ đến Kiệt vương phủ”
Hoàng Thượng lại nói: “Ngươi lui ra ngoài đi”
“Hoàng Thượng, trời đã khuya…”
“Ra ngoài”
Thái giám không nhiều lời, cúi người bước ra ngoài cũng không quên đóng cửa đại điện lại.

Sau khi bóng dáng của hắn rời đi, Hoàng Thượng ngả lưng ra ghế, ánh mắt một lúc càng tối đi, bỗng dưng cánh cửa sổ bị người nào đó mở tung ra, gió lùa vào lạnh đến thấu xương.
Hoàng Thượng híp mắt nhìn người đang đi đến, gương mặt có phần hững hờ: “Bao nhiêu năm người cũng không có gì thay đổi”
“Thất lễ rồi, làm phiền đến Hoàng Thượng nghỉ ngơi”
“Nói đi, hôm nay người đến đây là có việc gì?”
Người kia không chần chừ mà vào thẳng vấn đề: “Dù sao cũng có quan hệ máu mủ, Hoàng Thượng đâu cần phải tuyệt tình như vậy?”
“Người đang nói đến bản thân mình sao?”
“Ta chỉ nói như vậy, còn lại Hoàng Thượng tự mình định đoạt.


Dù sao thì…”, Người kia cười khổ: “Bỏ đi, thời gian qua lâu như vậy rồi”
Khi nghe lời này, ánh mắt Hoàng Thượng liền tối xuống, hắn trầm giọng: “Không phải ta vô tình, tất cả không phải là do vở kịch của người hay sao? Hay ta hơn chục năm nay đều sống trong ân hận”
“Hoàng Thượng đừng mãi trách lão thần, đó là do người chọn.

Rõ ràng lúc đó ta đã đưa ra hai sự chọn lựa, người không cần cách thứ hai kia mà.

Hoàng Thượng, ta không tuyệt tình, chỉ là nếu ta không làm như vậy, cháu của ta sẽ sống yên với những con hồ ly tinh trong hậu cung của người sao?”
Hoàng Thượng ngả lưng ra ghế, tay bóp bóp thái dương: “Người còn chuyện gì muốn nói nữa không? Ta cảm thấy mục đích hôm nay người đến đây là để trách móc ta”
“Cháu trai ta trưởng thành rồi, ta cũng nhẫn nhịn đám người kia nữa.

Nếu bọn họ còn dám đụng đến nó, ta sẽ xuất binh”
“Người đang đe dọa ta?”
“Lão thần không dám, ta chỉ muốn nhắc nhở một chút thôi.

Đừng chạm đến giới hạn cuối cùng của ta, nếu không cả gốc lẫn lãi ta đều đòi từng thứ một”
Nghe lời này, Hoàng Thượng nhếch môi cười lạnh: “Ta chỉ đợi câu nói này của người”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận