Trùng Sinh Cùng Nhau Sống Lại


Một lời hai nghĩa của Kiệt vương, ngang trái làm sao nàng lại hiểu nghĩa thứ hai.

Lăng Ngữ Yên chau mày thanh tú, đôi môi chúm chím mấp máy lên tiếng: “Chẳng phải thiếp đây vui mừng cho điện hạ sao? Đích thân thiếp đón như thế này, người không thích sao?”
Trạch Hạo Hiên bị câu trả lời của nàng làm cho ngây người, sau đó nở nụ cười bất đắc dĩ: “Không phải ta không thích mà sợ nàng bị nhiễm phong hàn thì không hay đâu”
Nữ nhân này rốt cuộc giả vờ không hiểu hay là không hiểu thật đây?
Bước vào trong lều trại, Lăng Ngữ Yên ngẩn đầu lên nhìn người trước mặt, nhíu mày hỏi: “Điện hạ, người không ăn mừng cùng huynh đệ à? Sao lại đến chỗ của thiếp”
“Nàng đúng là ngốc thật”
Kiệt vương buồn bực gõ lên trán nàng: “Nếu ta không đến vậy nàng đứng chờ đến bao giờ?”
Lăng Ngữ Yên lẩm bẩm: “Nếu điện hạ không đến cũng sẽ có người báo cho thần thiếp.

Vậy liền thiếp sẽ trở lại trong lều, sẽ không để bản thân bị bệnh đâu”
“Được rồi, ta không nói lý lại nàng.

Đêm nay bọn họ sẽ mở tiệc ăn mừng, có lẽ ta cũng sẽ ở đó vui chơi cùng bọn họ”
Điện hạ đang giải thích với ta sao? Trong lòng Ngữ Yên lúc này vô vàng cảm xúc lạ lẫm.


Có ngạc nhiên, có vui, có buồn lẫn lộn.

Điện hạ tốt với ta như vậy, nếu có một ngày điện hạ biết ta lợi dụng người thì người có tức giận mà giết ta không?
Bỗng bàn tay truyền đến hơi ấm, Lăng Ngữ Yên hoàn tỉnh thì đã thấy bản thân ngồi trên đùi người kia, bàn tay đang được người kia bao bọc.

Nàng e ngại muốn rụt tay trở về: “Điện hạ”
Trạch Hạo Hiên tựa lưng vào ghế, lười nhác lên tiếng: “Có chuyện gì?”
Nàng muốn đứng dậy nhưng eo bị người kia ghì chặt, bên tai vang lên giọng nói trầm trầm: “Ngồi yên cho bổn vương”
“Vài ngày nữa chúng ta sẽ quay về kinh thành Thương Dương.

Vậy nên… nàng còn chuyện gì muốn làm bên ngoài không?”
“Thiếp sao?”
Lăng Ngữ Yên có hơi ngạc nhiên, kiếp trước điện hạ chưa từng nói chuyện dịu dàng với nàng, càng không trưng cầu ý kiến của nàng.

Đối với chuyện này, nàng suy nghĩ một lúc lâu rồi mới e dè lên tiếng: “Điện hạ, Hương Sơn cách thành Nghi Xuân bao xa?”
“Nàng muốn đến Nghi Xuân sao?”
“Phải, ngoại công của thiếp ở Nghi Xuân.

Đã vài năm thiếp chưa đến thăm người, sẵn dịp lần này có thể ra khỏi kinh thành Thương Dương nên muốn đến đó”
*Ngoại công là ông ngoại nha.
Trạch Hạo Hiên nghe lời của nàng liền trầm ngâm một lúc lâu, sau đó mới nói: “Ngoại công của nàng là Hầu Gia sao?”
Chưa để thời gian cho nàng trả lời, Kiệt vương đã lên tiếng thay: “Được thôi, ta cũng muốn đến thăm ngoại công của nàng”
[…]
2 ngày sau.
Từ sáng sớm tinh mơ, Lăng Ngữ Yên đang ngồi trước gương chải chuốc đầu tóc.

Nguyệt Ánh đứng bên cạnh cũng nhìn ra được vui vẻ từ trong mắt nàng.
“Vương phi, có chuyện gì vui sao? Từ sáng đến giờ người chảy tóc hơn mười lần rồi”
“Tất nhiên là có chuyện vui rồi.


Ta sắp được gặp một người quan trọng nên phải cẩn trọng”
Nghe giọng nói vui vẻ thiếu chút nữa muốn hét lên vì sung sướng của chủ tử, Nguyệt Ánh không nhịn được cảm thán.

Nàng theo vương phi đến nay cũng gần mười năm, số lần vương phi vui vẻ như vậy quả thật không nhiều.
Nàng không hiểu giữ chốn khỉ ho cò gáy vừa mới dẹp loạn xong như nơi này có gì để vương phi vui vẻ chứ? Bất chợt trong đầu nàng nghĩ đến một chuyện.
“Vương phi, chẳng lẽ người có thai rồi hả?”
Nguyệt Ánh mở to đôi mắt tràn đầy ngạc nhiên.

Đây cũng không phải chuyện lạ, tình cảm phu thê của điện hạ và vương phi thắm thiết như vậy.

Mang thai cũng là bình thường thôi, nhưng đây là tiểu chủ tử đầu tiên của vương phủ, rất đáng để vui vẻ.
Nước trà vừa vào tới miệng nhưng lại bị lời nói của Nguyệt Ánh làm cho phun ra.

Lăng Ngữ Yên vỗ ngực trợn mắt: “Nguyệt Ánh, ngươi nói cái gì vậy?”
“Vương phi, chuyện tốt như vậy sao người không chịu nói sớm? Điện hạ đã biết hay chưa?”
“Ta biết cái gì?”
Giọng nói trầm trầm phát ra từ phía sau làm hai chủ- nô người này giật bắn mình.

Lăng Ngữ Yên cười cười xua tay: “Không có chuyện gì đâu, là Nguyệt Ánh đang nói bậy thôi.

Điện hạ không cần để ý”

Nguyệt Ánh không tin cho lắm, nhép miệng ra hiệu: Không có thật sao?
Lăng Ngữ Yên: Không có.
Sau khi Nguyệt Ánh rời đi, Kiệt vương vẫn nhìn nàng bằng ánh mắt khó hiểu.

Mãi một lúc sau chàng mới từ từ lên tiếng: “Sinh cho bổn vương một đứa con, có được không?”
“Hả?”
Lăng Ngữ Yên nhất thời không hiểu được câu nói của người trước mặt, hai mắt nàng tràn đầy ngạc nhiên, hai tai ong ong không nghe thấy gì cả.

Có lẽ là bất ngờ quá chăng?
Vậy mà Trạch Hạo Hiên kiên nhẫn lặp lại lời nói của mình một lần nữa: “Bổn vương muốn cùng nàng sinh con”
“Điện hạ, sao lại nói với thiếp chuyện này chứ?”
Nàng ngượng ngùng đến đỏ cả mặt, a a a ngại chết ta rồi.

Cái gì mà cùng nàng sinh con, điện hạ nếu muốn có con cũng không cần nói trắng ra như thế đâu.

Chẳng phải chuyện đó đều do chàng quyết định hay sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận