Trùng Sinh Cùng Nhau Sống Lại


Nước trà vừa vào tới miệng chưa kịp nuốt xuống đã bị phun ra.

Kiệt vương vỗ ngực, trừng mắt nhìn nàng mà cạn lời không biết nói gì.
“Điện hạ, người cẩn thận một chút.

Không bị phỏng đấy chứ?”
Lăng Ngữ Yên giật mình, dùng khăn tay lau người cho chàng.

Trong lúc hoảng loạn, cánh tay nàng bị chụp lại, giọng nói trầm trầm vang lên bên tai: “Vương phi, đầu nàng rốt cuộc chứa thứ gì trong đó vậy hả? Nàng không nhìn ra tấm lòng của ta hay sao?"
"Hȧ?"
Nàng ngây người, ánh mắt dừng lại ngay mặt đối phương: “Thần thiếp không
hiểu”
“Nàng”
Trạch Hạo Hiên cạn lời, kéo nàng ngồi lên đùi mình.

Bàn tay to lớn bao lấy tay nàng, khế hừ lạnh một tiếng: “Uổng công bổn vương đối xử hết lòng với nàng.

Nàng chẳng những không cảm động còn trách ta kì lạ?”

“Không phải điện hạ...
“Nàng còn muốn chối?”
Chàng ép nàng nhìn thẳng vào mình, từ tốn lên tiếng: “Ngữ Yên nàng nhớ cho kĩ lời nói hôm nay của ta nhé.

Trạch Hạo Hiên ta là một lòng với nàng, yêu chiều nàng, lo lắng cho nàng, không vì công danh lợi lộc hay bất kỳ thứ gì cả, chỉ đơn giản là nàng”
“Yên Yên, ta yêu nàng”
Trước lời tỏ tình của Kiệt vương, nàng ngây người đến thở cũng không dám thở mạnh.

Bàn tay siết chặt chiếc khăn làm nó nhăn nhúm.

Một lúc sau, Lăng Ngữ Yên mới hoàn hồn, ý thức được lời nói kia.
Nàng mấp máy môi, nhỏ giọng nói: “Ngữ Yên không có gì để có thể đền đáp lại điện hạ cả”
Trạch Hạo Hiên nghe vậy liền bật cười, tay nâng lên vân về mặt nàng: “Nàng có, đó cũng là thứ ta muốn.”
“Là thứ gì? Thần thiếp không tài sản gì đâu”
“Nói nàng ngốc đúng là ngốc thật.

Ngữ Yên, ta yêu nàng, cũng mong nàng sẽ thật lòng với ta”
Yêu hắn sao? Điều này nàng từng nghĩ qua.

Kiếp trước lần kiếp này đều nghĩ qua, nàng muốn có một gia đình với chàng, sinh cho chàng những đứa trẻ ngoan.

Nhưng kiếp trước vẫn chưa thực hiện được, kiếp này nàng cũng muốn cùng điện hạ xây dựng một gia đình nhỏ.
Điều nàng không ngờ chính là điện hạ lại là người ngỏ lời trước như vậy.
Lăng Ngữ Yên choàng tay qua cổ người bên cạnh, giọng nói nhẹ nhàng cất lên: “Chuyện này có hơi đường đột.

Tình cảm nói có liền chính là không thể nào hay cứ để thuận theo tự nhiên đi”
“Bổn vương không ép buộc nàng, chỉ cần nàng không rời khỏi Kiệt vương phủ này, rời khỏi ta là được."“Điện hạ, người thật tốt”
Bây giờ nàng mới biết ta tốt sao? Ngữ Yên à, ta tốt lắm đó.

(1
[...]
Kiệt vương dẹp loạn phản quân ở Hương Sơn.

Chẳng những thế còn cứu được ngũ hoàng tử- Định vương đang bị quân giặc giam cầm thành công.


Nhưng tiếc hay, khi cứu ra, chân của Định vương đã hoàn toàn bị phế.
Nhìn Định vương được đẩy gần đến, nam nhân tuấn tú tràn đầy sức sống lúc đi chẳng còn.

Thay vào đó là người đang ngồi trên xe lăn, gương mặt nhợt nhạt, xanh xao không còn sức sống.

Thanh Phi không nhịn được mà chạy lao về phía con trai của mình.
Nàng mở to mắt như không tin vào sự thật trước mắt: “Định Nhi, Định Nhi của ta...!Chân...!chân của con..”
Lúc này Định vương mới ngẩn đầu lên nhìn nàng, ánh mắt hoàn toàn xa lạ: “Phế rồi”
Một câu lạnh nhạt của hắn làm nàng không kìm được nước mắt: “Là lỗi của ta, Định Nhi...!là lỗi của mẫu thân...!là ta đã hại con.”
“Mẫu thân không cần tự trách.

Tất cả là do nhi thần vô dụng”
Định vương bỏ lại một câu rồi ra lên cho người hầu tiếp tục đẩy mình về chỗ Hoàng Thượng.
Từ trên cao nhìn xuống cảnh đau lòng trước mắt, Hoàng Hậu nhìn con trai mình trong lòng không nhịn được mà cười đắc ý.

Cuối cùng cũng loại được một người.Phụ thân ngươi là thừa tướng thì đã sao? Ngươi được Hoàng Thượng sủng ái thì đã sao? Dám gả nữ nhi của ta đến nơi xa xôi sao? Thanh Phi, ngươi từ từ mà trả giá đi.
“Nhi thần bái kiến phụ hoàng, mẫu hậu”
Hoàng Thượng nhìn người trên xe lăn lạnh nhạt miễn lễ rồi lên tiếng: “Định vương bị thương nặng như vậy.

Một năm này nên nghĩ ngơi ở phủ đệ dưỡng thương đi”
Đây chẳng phải là đang cấm túc ta hay sao? Định vương tức đến bật cười nhưng nhanh chóng thu đi: “Nhi thần tạ ơn phụ hoàng”
“Định Nhi à, con đó nên dưỡng thương cho tốt đi.


Đừng làm cho mẫu thân con và Khương thừa tướng lo lắng nữa.

Khi tin tức con bị bắt truyền về kinh thành, mẫu thân con đã đau lòng mà đóng cửa cung đến hôm nay đó”
Hoàng Hậu mỉm cười hiền hậu lên tiếng.

Ý tốt chẳng thấy đâu nhưng đang cố tình khích tình cảm giữa gia đình bọn họ.
Định vương cắn răng, ánh mắt tối lại: “Tạ ơn mẫu hậu đã quan tâm”
“Con không cần cảm ơn ta đâu.

Người con nên cảm ơn nên là Thanh Phi và Khương thừa tướng mới đúng”
Hoàng Hậu nói xong liền nở một nụ cười châm chọc.

Ngươi nên cảm ơn bọn họ đã khiến ngươi thành ra nông nỗi như thế này mới đúng.
Thanh Phi nghe những lời chế giễu từ Hoàng Hậu tức đến nghiến răng nhưng vẫn không thể làm gì được.

Sự thật chính là như vậy, huống hồ con trai cũng đang rất hận nàng.“Mẫu thân, người nên nghỉ ngơi cho tốt đi”
Định vương được đẩy ra liền ném lại một câu cho nàng rồi rời đi không ngoảnh đầu lại một lần nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận