Trùng Sinh Cùng Nhau Sống Lại


Lăng Ngữ Yên bị ánh mắt kia nhìn đến ngượng ngùng, cơn giận của nàng tức khắc liền biến mất.

Trong lòng nàng thầm oán bản thân sao không có tiền đồ như vậy chứ?
Mãi không thấy nàng lên tiếng mà cúi gầm mặt, Kiệt vương tiến đến dùng hai tay bưng mặt nàng đối diện với ánh mắt của mình.

Tầm mắt chàng dừng ngay nốt rùi son dưới mắt nàng, bàn tay vô thức chạm nhẹ lên nó.
Trạch Hạo Hiên cười khẽ lên tiếng: “Ông trời quả thật không phụ bổn vương.

Chẳng những ban cho ta một mỹ nhân xinh đẹp mà còn rất đặc biệt”
Lăng Ngữ Yên chớp mắt, khó hiểu hỏi: “Điện hạ nói như vậy là sao? Thiếp không hiểu gì hết”
“Nàng không cần hiểu đâu, ta hiểu là được rồi”
“Người thật keo kiệt, đến giải thích cũng không muốn giải thích với ta”
Chàng ôm nữ nhân trước mặt vào lòng, mùi hương trên người thoang thoảng quanh mũi đối phương.

Trạch Hạo Hiên tham lam mà siết chặt cánh tay đang ôm nàng, giọng nói cũng khàn đi đôi chút: “Đừng giận mà, bổn vương đưa nàng đi mua kẹo hồ lô có chịu không?” (2)
“Thôi được, thiếp miễn cưỡng thôi đấy nhé?”
“Được được”

[...]Thanh lâu.
“Điện hạ, lâu rồi mới đến thăm người ta.

Người ta nhớ ngài chết đi được”
Bình vương vừa đẩy cửa phòng bước vào liền bị một nữ nhân bám chặt lấy.

Hắn chẳng những không hề tỏ ra khó chịu mà có chút cưng chiều.
Một tay hắn đỡ eo nàng, khẽ nói: “Mẫu Đơn, ta cũng nhớ nàng lắm đó.

Nhưng Hoàng gia có việc bận không thể thường xuyên đến thăm nàng như trước kia được”
Mẫu Đơn ngồi lên đùi Bình vương, cất giọng nũng nịu: “Nếu đã bận thì ngài không cần bận tâm đến ta đâu.

Ta ở đây cũng không ai dám bắt nạt ta”
“Biết là vậy, nhưng chẳng phải là ta sợ nàng buồn sao?”
“Ta mới không buồn, điện hạ bận rộn như vậy, ta cũng không nỡ làm phiền ngài”
Bình vương nghe vậy có hơi đau lòng, ôm chầm lấy nàng: “Vẫn là Mẫu Đơn của ta hiểu chuyện, đợi ta nắm quyền chắc chắn không để nàng lưu lạc chốn thanh lâu này”
“Chẳng phải điện hạ còn có vương phi trong phủ hay sao? Nàng ấy để mặc người hành sự như vậy sao?”
Bình vương nghe vậy liền khẽ cười, nắm lấy tay nàng dỗ dành: “Nàng ta không có quyền đó”
Mẫu Đơn sững người ngạc nhiên, bên tai lại nghe hắn nói tiếp: “Mẫu Đơn, ta ghét nhất là người ngáng đường của ta.

Ta không muốn Mẫu Đơn của ta là một nữ nhân thứ hai như vậy đâu”Tia sợ hãi thoáng qua mắt của nàng rồi nhanh chóng giấu đi không để người trước mắt bắt được.

Mẫu Đơn ôm cổ hắn, uất ức lên tiếng: “Ta sao có thể không nghe lời như vậy chứ? Chẳng phải ta có được ngày hôm nay đều nhờ điện hạ hay sao?”
“Mẫu Đơn, nàng có yêu ta hay không?”
“Sao điện hạ lại hỏi như vậy?”
Bình vương nhìn nàng, ánh mắt không rõ hàm ý.

Hắn bật cười chế giễu: “Mẫu Đơn không yêu ta cũng được, dù sao cũng chẳng ai yêu ta.

Bọn họ chính là yêu quyền lực ta có”

Nhưng một chút, hắn lại nói: “Nhưng không sao, Mẫu Đơn cũng có thể như họ.

Chỉ cần nàng không rời bỏ bổn vương là được”
“Ta sao có thể giống như bọn họ chứ? Chẳng phải ta biết điện hạ từ rất lâu rồi sao, lúc đó ta còn không biết người là hoàng tử kia kìa”
Mẫu Đơn giận dỗi lên tiếng: “Ta tất nhiên là thật lòng với người, chí ít ta cũng không ham quyền lực”
Bình vương nghe vậy liền bật cười, ôm nàng chặt hơn: “Chỉ có Mẫu Đơn là tốt nhất”
[...]
Bên này của Kiệt vương phủ.
Trạch Hạo Hiên lười biếng nhìn nữ nhân đang tháo từng chiếc trầm cài trên đầu xuống với tốc độ con rùa liền nhăn mặt.“Ngữ Yên, có phải nàng đang cố tình không?”
“Làm sao có thể chứ, chẳng phải ngày nào thiếp cũng làm như này sao?”
Lăng Ngữ Yên cười cười, bàn tay tháo trâm cũng ngừng lại rồi xoay người đối diện với Kiệt vương phía sau lưng.

Nàng nhướng mày trêu chọc: “Điện hạ, hành sự không nên hấp tấp.

Người quên nguyên tắc này rồi sao?”
Kiệt vương bị lời nói của nàng chọc cho cứng họng.

Chàng thầm nghiến răng, nữ nhân trước mắt chẳng những xinh đẹp mà còn biết cách hành hạ người khác.
“Được rồi, nàng mau lên một chút không được sao?”
Trước sự gấp gáp của người nào đó, Lăng Ngữ Yên bật cười vui vẻ.


Từng động tác còn cố tình chậm rì rì hơn: “Điện hạ, đêm còn dài người gấp gáp như vậy làm gì..
Chưa nói hết câu, môi của người kia đã áp xuống ngăn chặn lời nói của nàng.

Trạch Hạo Hiên cúi đầu, bàn tay bao lấy tay nàng, bàn tay khác lại không yên phận bắt đầu sờ mó lung tung.
“Điện hạ...!điện hạ...!thiếp còn chưa..”
Kiệt vương sờ mặt nàng, giọng khàn khàn vang lên: “Còn lại để bổn vương giúp nàng”
Nói xong, chàng không để một giây nào để nàng phản kháng ngay lập tức liền vào việc.

Từng mảnh từng mảnh quần áo trên người nàng bị chàng vứt xuống đất, cuối cùng không còn mảnh vải nào trên thân.
Lăng Ngữ Yên run người, đôi mắt mở to nhìn người trước mắt: “Điện hạ, có gì từ từ nói”Trạch Hạo Hiên nhìn vẻ sợ hãi của nàng mà bật cười: “Vương phi, lúc nãy sao không thấy nàng thức thời như vậy chứ?"
“Bây giờ thì đã muộn rồi”
Trăng lên càng cao, màn đêm buông xuống.

Cũng không ai biết ân thanh trong phòng của Kiệt vương thì không biết bao lâu mới dừng lại.

Nguyệt Ánh đứng canh cửa không nhịn được mà chậc lưỡi cầu nguyện cho tiểu thư.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận