Trùng Sinh Cùng Nhau Sống Lại


“Điện hạ, người ra ngoài có chuyện gì sao?”Nàng ngồi xuống cạnh Kiệt vương, nhẹ giọng hỏi.

Trạch Hạo Hiên kéo nàng ngồi lên đùi mình, bàn tay nhẹ nhàng vuốt má nói: “Phụ hoàng ra lệnh cho ta và đại hoàng huynh đến vùng thiên tai cứu trợ”
“Đại hoàng huynh?"
Đó chẳng phải là đông cung thái tử sao? Trong trí nhớ của nàng, rất ít ấn tượng với hắn.

Kiếp trước, lúc điện hạ quay về, triều đình đã trở nên rối loạn.

Chân điện hạ không tiện, nàng cũng rất ít ra bên ngoài.
Nghe nói có Thái tử ra ngoài tìm thuốc cho Hoàng thượng trên đường không may gặp phải đạo tặc bị giết chết.

Tuy có nhiều nghi vấn cho rằng hắn bị Hoàng Hậu xử lý, nhưng lại có người cho rằng hắn trốn đi ở ẩn.
Trạch Hạo Hiên nhìn gương mặt suy tư của nàng liền an ủi: “Ta chỉ đi vài ngày thôi, sẽ nhanh quay về với nàng.

Đừng lo lắng”
“Điện hạ, vùng thiên tai không an toàn, người cẩn thận một chút”

Kiệt vương nghe vậy liền bật cười, vuốt ve tóc nàng: “Tất nhiên ta cẩn thận rồi, chẳng phải bây giờ có một tiểu nương tử đang chờ ta hay sao?”
“Điện hạ, người đừng trêu thiếp”
Lăng Ngữ Yên thở dài: “Vậy khi nào người khởi hành?”
“Ngày mai”
“Nhanh như vậy sao? Chẳng phải chàng vừa diệt phản tặc trở về sao, nhanh như vậy đã để chàng đi làm việc khác”
Trạch Hạo Hiên khẽ cười: “Nàng đang trách ta không ở bên cạnh nàng sao?”“Sao thiếp lại trở nên nhỏ nhen như vậy chứ? Chỉ là thiếp đây thương xót chàng không được nghỉ ngơi thôi”
[.....]
Ngày hôm sau, khi Kiệt vương rời đi không lâu liền có người từ đông cung đến.
“Bái kiến vương phi, thái tử phi nhờ nô tì đến gửi cho người thiệp mời dự yến tiệc.

Lần này là thái tử phi đặc biệt làm rất nhiều bánh để mọi người cùng thưởng thức, người nhớ đến nhé”
“Đa tạ cô cô, ta sẽ cố gắng sắp xếp”
Vị cô cô dường như muốn nói thêm gì đó nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.

Nguyệt Ánh bên cạnh nhìn người kia rời đi, sau đó lại quay sang nói: “Vương phi, đến chỗ đó sẽ không nguy hiểm chứ?”
Lăng Ngữ Yên nhíu mày: “Sao ngươi lại nói vậy?”
“Còn không phải Thái tử điện hạ không thích vương gia sao? Bây giờ vương gia đã rời đi, người đến đó sẽ...”
“Nhưng Thái tử phi đã đưa thiệp đến phủ, sao có thể từ chối được.

Lần này dù thế nào cũng buộc phải đi một chuyến rồi”
Nàng trấn an Nguyệt Ánh: “Ngươi đừng lo, nếu ta có mệnh hệ gì chẳng phải đông cung cũng bị liên lụy sao? Điện hạ lập nhiều chiến công như vậy, Hoàng thượng cũng không thể trơ mắt làm ngơ”
“Vẫn là vương phi nghĩ thấu đáo”
[.....]“Thái tử phi, thần thiếp thật ngưỡng mộ người, trên đời vẫn có người hoàn hảo như vậy”
“Đúng đó, chẳng những xinh đẹp, tinh thông cầm kỳ thi họa mà còn khéo tay như vậy”
Thái tử phi nghe những lời nịnh hót chỉ che miệng khẽ cười: “Các muội quá lời rôi"
Ai không biết các ngươi chỉ nịnh nọt ta chứ? Nếu ta không phải thái tử phi, chỉ e là các ngươi hận không thể dìm ta xuống đáy.
“Kiệt vương phi đến”
Lăng Ngữ Yên xuất hiện với y phục màu hồng phấn, trên người toát ra vẻ nhẹ nhàng: “Thần thiếp bái kiến Thái tử phi”

Thái tử phi nở nụ cười dịu dàng đỡ tay nàng: “Vương phi muội muội miễn lễ, giữa chúng ta sao xa lạ như vậy chứ?”
“Đúng là không xa lạ nhưng lễ nghĩa không thể xóa hết được”
“Xem muội kìa”
Thái tử phi giả vờ hờn dỗi
Lăng Ngữ Yên nắm tay nàng khẽ cười: “Tỷ tỷ, đừng như vậy mà.

Muội có mang quà đến cho tỷ”
“Nguyệt Ánh, đem lên đây”Thái tử phi nhìn thứ mang đến liền ngạc nhiên, mọi người xung quanh cũng tò mò mà đứng dậy nhìn xem.

Ngay sau đó là những lời chế giễu vang lên.
“Kiệt vương phi, ngươi muốn tặng thì đừng tặng.

Ngươi đem đại một chậu hoa dại đến cũng muốn mang lên cho Thái tử phi sao?"
“Ngươi cũng ích kỷ quá rồi đó”
“Ai không biết còn tưởng ngươi bị ép đến đây đó”
Lăng Ngữ Yên nghe vậy liền khẽ cười: “Ta có ích kỷ hay gì đó hay không thì Thái tử phi tỷ tỷ tự rõ, người ngoài như các ngươi thì biết gì mà nói chứ”
“Ta nói thế này, các ngươi ít hiểu biết thì ngậm miệng lại.

Nói ra như vậy người ta chỉ thấy được cái ngu ngốc của các ngươi mà thôi”
“Ngươi..

Lăng Ngữ Yên liếc mắt nhìn những thứ bọn họ tặng cho Thái tử phi rồi bĩu môi khinh thường: “Xem các ngươi kìa, ai có lòng nhìn thôi cũng đủ hiểu.

Thái tử phi còn cần những thứ này sao?"
“Đây là hoa anh thảo, ta đem về từ Hương Sơn”
Thái tử phi nhìn nàng, hài lòng mỉm cười: “Loài hoa này chỉ mọc được ở quê hương của ta.

Vương phi muội muội có lòng rồi”
“Tỷ tỷ thích là được”
Lúc này, Bảo vương phi lại lên tiếng: “Chẳng phải là một chậu hoa anh thảo thôi sao? Ta còn tưởng là thảo dược gì tốt lắm.”Thái tử phi nhìn thứ đưa đến liền xám mặt, mọi người cũng không ai dám lên tiếng.

Chỉ riêng Bảo vương phi vẫn oai oai cái miệng: “Đây là thảo dược giúp nhan sắc thăng hạng, ta mang đến cho Thái tử phi tỷ tỷ mong sẽ có lúc cần dùng”
“Vậy ta phải đa tạ Bảo vương phi rồi”
Thái tử phi cắn răng mỉm cười.

Hừ, ngươi nghĩ mình là ai chứ? Ỷ vào việc Bảo vương được phụ hoàng ưu ái liền muốn lên mặt với ta sao? Ngươi cứ đợi đó, ta chắc chắn sẽ không tha cho ngươi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận