Lúc nàng vừa ra khỏi đông cung, liền gặp được Trưởng công chúa đi đến.
Phù Dung nhìn thấy nàng liền hớn hở: “Ngữ Yên”
“Công chúa”
“Ta đang muốn đến chỗ của hoàng tổ mẫu, ngươi đi cùng đi”
Nói xong, Trưởng công chúa liền kéo nàng đi.
Dọc đường nàng lên tiếng hỏi: “Ngươi đến đông cung có việc gì sao?”
“Là Thái tử phi mở yến tiệc, ta không thể từ chối được”
“Cũng đúng, ngươi không thể ở mãi trong phủ được.
Ta nghe nói tứ đệ cùng hoàng huynh đi đến vùng thiên tai rồi sao?”
Lăng Ngữ Yên gật gù: “Đúng vậy, không biết khi nào điện hạ mới quay về"
“Xùy, Ngữ Yên ngươi từ khi nào trở nên bám người như vậy chứ? Người vừa đi ban sáng, bây giờ đã nhớ nhung rồi sao?”
Nghe lời trêu ghẹo của Trưởng công chúa, Lăng Ngữ Yên đỏ mặt phản bác: “Làm sao có thể chứ?”
“Ha ha ha, ngươi đỏ mặt rồi còn chối sao?”
“Công chúa, người không được trêu tả
Trưởng công chúa nhìn gương mặt giận dỗi của nàng, cố nhịn cười: “Đừng giận ha ha, Ngữ Yên”
Thái hậu nhìn hai người vừa đi đến liền nhíu mày: “Hai đứa các con có chuyện gì vui lắm sao? Từ xa ta đã nghe tiếng rồi”
Trưởng công chúa nghe vậy liền phì cười nhìn sang nàng: “Ha ha ha, hoàng tổ mẫu không có chuyện gì đâu”
Thái hậu nhíu mày: “Không có gì mà con cười như vậy sao?”.
Sau đó người
nhìn sang Kiệt vương phi đang cúi mặt đứng bên cạnh: “Kiệt vương phi, con nói xem”
Hả? Sao lại là nàng?
Lăng Ngữ Yên mím môi: “Hoàng tổ mẫu, con..”
"Ha ha ha ha"
Trưởng công chúa bật cười, liền bị hai ánh mắt sắc lẹm lia đến.
Nàng che miệng: “Tổ mẫu, là con trêu chọc vương phi muội muội thôi.
Không có chuyện gì quan trọng đâu”
“Sao ta lại thấy con vui như vậy chứ? Dung nhi, kể tổ mẫu nghe xem
“Cái này là tổ mẫu muốn con kể đấy nhé?”
Vừa nói, nàng vừa nhìn sang Lăng Ngữ Yên bên cạnh.
Lúc này, Lăng Ngữ Yên ngượng chín mặt cất giọng lí rí: “Tổ mẫu, có thể đừng nói không?”
Thái hậu nhíu mày: “Sao có thể chứ? Chưa nghe nhưng cũng đủ biết đây là một chuyện vui”
“Được, tổ mẫu con kể người nghe”, sau đó Trưởng công chúa liền chạy thót lên chỗ Thái hậu thì thầm vào tai của bà.
“Ha ha ha, đây là chẳng phải là chuyện vui sao? Kiệt vương phi, con có sao thì nói vậy, đừng ngại”“Tổ mẫu, công chúa, hai người...
Ba người trò chuyện một lúc lâu, sau đó có cô cô bên ngoài vào bẩm báo: “Thái hậu nương nương, bên ngoài có người muốn cầu kiến”
“Là ai?”
Cô cô mím môi nhìn sang nàng và Trưởng công chúa mà không lên tiếng.
Thái hậu lúc này cũng biết được người kia là ai, liền lên tiếng: “Mời vào”
Lăng Ngữ Yên nhìn Thái hậu sau đó lại nhìn cô cô đang rời đi khẽ lên tiếng: “Nếu tổ mẫu có việc vậy...
“Cứ ở đây”
Nàng và Trưởng công chúa nhìn nhau không nói gì.
Một lúc sau, người kia bước vào: “Thái hậu nương nương”
“Phương thái sư mời ngồi”
Phương thái sư? Người này là ngoại công của điện hạ sao? Thiên hạ dồn rằng từ sau Phương quý phi qua đời, Phương thái sư không vào hoàng cung nữa hay sao?
Tại sao hôm nay xuất hiện ở đây, không lẽ mấy lời kia chỉ là đồn thổi thôi sao?
Lăng Ngữ Yên ngạc nhiên đến mức đánh rơi luôn tách trà đang cầm trên tay xuống.
“Choảng”
"A a a"Tiếng động từ nàng làm thu hút mọi người, tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào nàng.
Trưởng công chúa liền kéo nàng đứng dậy: “Ngươi làm sao vậy?”
Lăng Ngữ Yên nhìn một mảng váy bị ướt ngơ ngác trả lời: “Không sao, chỉ là bất cẩn một chút”
“Kiệt vương phi, con không sao chứ?”
“Tổ mẫu, con không sao chỉ là...”
Thái hậu nhìn nàng khẽ ngắt lời: “Không sao, cẩn thận một chút là được”
Lăng Ngữ Yên cúi mặt, không để ý ánh mắt dán vào người nàng chăm chăm.
Lúc này, Phương thái sư mới lên tiếng: “Thái hậu nương nương, thần có chuyện quan trọng muốn nói”
“Phương thái sư cứ nói, ở đây không có người ngoài”
Phương thái sư nhìn sơ qua hai người bọn họ lại lên tiếng: “Chuyện này rất quan trọng”
Nghe lời nói của thái sư, dường như không muốn người khác ở đây.
Thái hậu không thể không thuận theo ý nguyện của ông ta, liền cho mọi người ra ngoài.
Vừa ra đến bên ngoài, Trưởng công chúa liền lên tiếng than phiền: “Ông ấy thì có chuyện gì quan trọng chứ? Từ lâu đã chẳng phải làm quan trọng triều rồi”
“Công chúa đừng nói vậy.
Dù sao Phương thái sư cũng là trưởng bối của chúng ta.
Chuyện của bề trên sao có thể để chúng ta nghe chứ?”
Lăng Ngữ Yên khẽ lên tiếng.
Trưởng công chúa nghe lời của nàng liền nhãn mặt: “Gọi một tiếng trưởng bối nhưng ngươi đâu biết ông ta vô tình thế nào?”
“Ngữ Yên, tứ đệ năm đó rất thảm”
Nàng mím môi không nói.
Nàng có thể không biết sao? Người bị hãm hại là
phu quân của nàng cơ mà.
Tuy không thấy tận mắt nhưng qua lời kể của
trưởng bối trong phủ nàng cũng hiểu được tàn khốc cỡ nào.
Thấy nàng cúi mặt, Trưởng công chúa chỉ biết lắc đầu thở dài.
[.....]
Thái hậu nhìn người ngồi bên dưới, ánh mắt tối đi ít nhiều: “Hôm nay Phương thái sư tới đây là có chuyện gì quan trọng muốn nói?”
“Bẩm thái hậu, Kiệt vương..
“Câm miệng, ngươi còn dám nhắc đến nó sao? Trước kia ngươi cùng hoàng để hại nó thảm như thế vẫn còn chưa đủ hay sao?”