“Thái hậu nương nương”
“Ngươi đừng mong có thể hại Kiệt vương lần nào nữa.
Ta nói cho ngươi biết, dù có phải liều cái mạng già này, nhất quyết cũng phải bảo vệ nó”
Thái hậu cười lạnh lẽo: “Các người, một người là ngoại công, một người là phụ thân, sao có thể hại một đứa trẻ vô tội thành như vậy chứ? Cái chết của Phương quý phi liên quan gì tới nó chứ”
Phương thái sự nâng ánh mắt sắc bén lên: “Nương nương, ta đến chỉ muốn báo cho người biết chuyện của Kiệt vương thôi”
“Ngươi, vậy mà lại xuống tay với nó một lần nữa?"
Thái hậu mở to mắt kinh ngạc, một tay ôm ngực, tức giận đến đỏ cả mặt: “Sao ngươi nỡ chứ?”
“Đó là những việc nó nên trải qua, nếu không thể trải qua vậy hắn không xứng làm hoàng đế”
“Hoàng đế có gì tốt chứ?”, Thái hậu bật cười, một nụ cười vô cùng thê lương: “Tại sao không thể để nó sống an nhàn chứ?”
“Phương quý phi là người ham quyền quý sao, là ngươi đã ép nàng ta vào đường cùng.
Bây giờ ngươi lại muốn đi lại vết xe đổ đó?”
Phương thái sư siết chặt tay thành nắm đấm: “Nương nương, người cũng đừng nên trách thần.
Nó sinh ra ở nhà đế vương, không muốn cũng phải làm”“Các ngươi độc ác quá rồi”
[...]
“Ngữ Yên, ngươi làm sao vậy?”
Lăng Ngữ Yên được Nguyệt Ánh bên cạnh dìu, hơi ngẩn đầu: “Công chúa, ta cảm thấy trong người có chút không yên.
Ta cáo lui trước”
Trưởng công chúa lo lắng nhìn nàng: “Được, ngươi về phủ nghỉ ngơi đi”
Nàng vừa rời đi, Bình vương liền xuất hiện trước mặt Trưởng công chúa.
Hắn nhìn bóng dáng rời đi của Lăng Ngữ Yên, sắc mặt hơi trầm xuống.
“Hoàng huynh đến đây tìm hoàng tổ mẫu sao?”
Bình vương thở dài khẽ nói nhỏ vào tay nàng.
Trưởng công chúa kinh ngạc mà che miệng, không dám tin vào tai của mình.
“Là thật sao?”
“Đúng vậy, người của ta vừa trở về báo lại”
Hai chân Trưởng công chúa mềm nhũng, nàng ngơ ngác nhìn bóng của Lăng Ngữ Yên ngày một xa rồi mất hút: “Người chẳng phải vừa đi lúc ban sáng sao?”
Bình vương mím môi: “Muốn trách cũng trách hắn xấu số thôi”
“Vậy còn Đại hoàng huynh thì sao?”
“Huynh ấy được cứu rồi, tình hình thì ta không rõ”“Điện hạ...!người không sao chứ?”
Nhìn người thương thích nằm trên chiếc giường đá, Hồ Hạ hoảng hốt lao đến.
Người kia từ từ nâng mí mắt, nâng người ngồi dậy: “Shhh...!Sao người.”
“Điện hạ, cẩn thận một chút.”
“Mọi người...!an toàn rồi chứ?”
Hồ Hạ mím môi, thở dài: “Thái tử điện hạ bị thương rất nặng, còn quân lính thì không sao.”
Ngừng một chút, hắn nói tiếp: “Có lẽ bọn họ muốn nhắm vào điện hạ và thái tử."
Máu trên người của Trạch Hạo Hiên vẫn tiếp tục tuông ra từ vết thương, sắc mặt chàng cũng trở nên trắng bệch, thấy vậy Hồ Hạ càng trở nên hoảng hốt: “Điện hạ, để thần tìm đại phu đến”
Chưa kịp lên tiếng trả lời của Hồ Hạ thì chàng đã sớm ngất đi trước ánh mắt khiếp sợ của người kia.
Tin tức Kiệt vương và Thái tử bị phục kích rất nhanh đã truyền vào kinh thành, nhanh chóng trở thành chủ đề nóng hổi để dân chúng bàn tán.
“Không ngờ đám phản tặc này lại cả gan đến như vậy.”
“Kiệt vương chẳng phải vừa dẹp loạn trở về sao? Nói không chừng vết thương cũ còn chưa kịp lành lại.”
“Chậc, nói là hoàng thân quốc thích nhưng mà số của Kiệt vương còn khổ hơn chúng ta đó.”
“Ai bảo Kiệt vương không được lòng Hoàng thượng làm gì?”
“Muốn trách cũng trách ngài ấy xấu số thôi.”
“Hình như vẫn chưa có tin tức gì về ngài ấy thì phải.
Cầu mong là không sao.”
“Đúng vậy mà nói đi cũng phải nói lại Kiệt vương phi vừa vào phủ thì phu quân đã phải ra chiến trường.
Hơn 2 năm mới quay lại, không lâu lại phải đến vùng dẹp loạn, thương tích chưa khỏi lại rời đi.”
“Chậc, con cháu hoàng tộc có mấy ai sung sướng đâu.
Huống hồ chi là gia quyển của họ.”
“Hoàng thượng có nhiều con như vậy, tôi không hiểu sao lần nào cũng là Kiệt vương.
Trước lời thương xót của dân chúng, Lăng Ngữ Yên dường như đứng không còn vững.
Nàng nắm tay Nguyệt Ánh, hơi tựa vào người nàng ấy: “Nguyệt Ánh, nói cho ta nghe những điều này không phải sự thật đi
“Tiểu thư.”
Nguyệt Ánh rưng rưng nước mắt, an ủi nàng: “Điện hạ phúc lớn mạng lớn, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu”
Gương mặt của Lăng Ngữ Yên đầy mơ hồ: “Đi, đi đến chỗ Hoàng tổ mẫu”“Tiểu thư, hay là chúng ta về phủ trước.
Nhờ Bạch thiếu hiệp đi thăm dò.”
Lăng Ngữ Yên mím môi, thở dài quay về Kiệt vương phủ thì đã thấy Bạch thiếu hiệp đứng sẵn ở trước cửa lớn.
Nhìn thấy cô, hắn liền nhanh chân chạy đến: “Ngữ Yên.”
Hai mắt cô liền sáng lên: “Sư huynh, có thể nhờ huynh đi thăm dò tin tức của điện hạ được không?”
Bạch thiếu hiệp vỗ vai nàng an ủi: “Đừng quá lo lắng, ta đã nhờ một số bằng hữu đi tìm tin tức về hắn rồi, muội cứ yên tâm.”
“Chắc chắn sẽ không sao chứ? Ta nghe nói Thái tử bị thương rất nặng, điện hạ lại không có tin tức.
Có khi nào..”
Lời tiếp theo nàng không dám nói nữa, sao mọi chuyện không hay lại cứ lần lượt xảy ra như vậy chứ?