Trùng Sinh Cùng Nhau Sống Lại


Người bị điểm danh là nàng cũng vì vậy mà giật bắn mình, nhìn sang người bên cạnh lắp bắp đáp: “Điện hạ… gọi thần thiếp?”
Trạch Hạo Hiên nhìn chăm chăm vào gương mặt nàng, mãi một lúc vẫn chưa hề phát ra tiếng nào.

Da mặt của nàng bị nhìn càng lúc càng nóng lên, cuối cùng không nhịn được mà quay sang hướng khác: “Mặt thiếp có thứ gì sao?”
“Không có”
“Vậy điện hạ…”
Không đợi được nàng nói hết câu, Kiệt vương đã cất lời cắt ngang: “Thời gian qua vất vả cho nàng rồi”
“Thiếp có gì vất vả chứ? Nếu vất vả thì phải nói đến công việc của điện hạ ngoài chiến trường”
Lăng Ngữ Yên mỉm cười nhẹ nhàng: “Điện hạ đi đường chắc mệt lắm.

Đừng mãi nói với thần thiếp, người nên nghỉ ngơi thì hơn”
“Nàng trách bổn vương đang nói nhiều sao?”
Trạch Hạo Hiên đen mặt, lạnh giọng nói: “Nếu vậy thì bổn vương không thèm nói nữa”
“Không… không phải như vậy.

Điện hạ người nghe thần thiếp giải thích đã”
Chàng nhướng mí mắt nhìn gương mặt bất đắc dĩ của nữ nhân bên cạnh, hừ một tiếng: “Không cần, ta hiểu ý của nàng mà”
Hiểu cái gì chứ? Điện hạ, thiếp còn chưa nói mà.


Một cơ hội giải thích cũng không cho thần thiếp sao? Sao người lại keo kiệt như vậy chứ?
“Sao nào? Còn thầm mắng bổn vương?”
Lăng Ngữ Yên xụ mặt: “Thần thiếp không dám”
“Ha, nàng có cái gì không dám chứ? Chuyện lớn như lẻn vào tàng kinh các của phụ hoàng nàng cũng dám làm thì việc thầm mắng bổn vương chớ có là gì”
Trạch Hạo Hiên khẽ cười nhạt: “Kiệt vương phi của chúng ta lớn gan lớn mật từ bé mà”
Nghe lời nói của chàng, sắc mặt của nàng hết trắng lại đỏ rồi lại xanh.

Sao chàng biết được những việc này? Chẳng phải hoàng thượng hứa sẽ giữ bí mật với nàng sao?
“Nàng đang muốn hỏi tại sao ta lại biết đúng không?”
Lăng Ngữ Yên nhìn người kia bất giác gật đầu.

Kiệt vương thấy nàng như vậy càng không muốn nói.

Hừ, để nàng tò mò chết đi.
Thấy mãi mà điện hạ vẫn không chịu lên tiếng, nàng gấp đến mức chồm người đến sát bên nam nhân đó.

Hơi thở nhẹ nhàng phản phất hương thơ nhè nhẹ trên người nàng khiến hơi thở của ai đó bất chợt trùng xuống.
Trạch Hạo Hiên ho khẽ vài tiếng, vội ngồi cách xa nàng ra: “Trên người ta còn vết thương”
Bùm, gương mặt của nàng từ từ đỏ lên.

A a a a điện hạ người đang nghĩ cái gì vậy? Thiếp… thiếp không phải ý như vậy mà.

Người ta không đi con đường tiểu nhân như vậy đâu.
Nhìn gương mặt đỏ ửng của nàng, Kiệt vương hắng giọng từ tốn nói: “Nàng, chuyện gì cũng nên từ từ.

Đợi vết thương của ta…”
“Điện hạ người đừng nói nữa.

Thiếp không phải có ý đó”
Không đợi chàng nói hết câu, Lăng Ngữ Yên sợ mình không giữ nỗi mặt mũi nữa liền giơ tay che miệng nam nhân bên cạnh lại: “Thiếp chỉ muốn hỏi về chuyện tại sao người biết chuyện kia.

Còn… còn cái đó… thiếp chưa nghĩ đến”
Trạch Hạo Hiên ngơ người liếc mắt nhìn sang bên cạnh, vội gỡ tay nàng đang che miệng mình ra: “Vậy nàng không chịu nói sớm.


Làm ta cứ tưởng nàng…”
“Tưởng thiếp làm sao?”
“Ờ hừm, tưởng nàng giường đơn gối chiếc lâu ngày nên “nhớ nhung”.”
“ĐIỆN HẠ”
Kiệt vương che lỗ tai, vẫn thản nhiên đáp lại: “Ta ở đây”
Tiếng hét của nàng còn làm người đánh xe bên ngoài giật mình, giật cương ngựa xém chút đã va vào cửa hàng ven vệ đường.

Xe ngựa cũng vì đó mà chao đảo khiến nàng ngã ra phía cửa sổ, may mắn là có điện hạ bên cạnh kéo lại.

Nếu không e là bây giờ người nằm sấp dưới đường đã là nàng.
Trạch Hạo Hiên lạnh giọng truyền ra ngoài: “Có biết lái xe không hả?”
“Điện hạ thứ tội, thuộc hạ không dám”
Nói xong, chàng quay sang nhìn nữ nhân ngồi rụt người bên cạnh, khóe môi nhếch lên trêu chọc: “Biết sợ sao?”
Lăng Ngữ Yên chu môi: “Điện hạ… thiếp không cố ý lớn tiếng với người mà.

Người phải tin thần thiếp”
“Ta có nói sẽ không tin nàng sao?”
“Nhưng mà rõ ràng ánh mắt đó…”
Trạch Hạo Hiên nhướng mày cười nhạt: “Ánh mắt ta làm sao?”
“Rõ ràng là không tin thần thiếp”, Lăng Ngữ Yên thở dài, ủy khuất lên tiếng: “Lời của thần thiếp không đáng tin như vậy sao?”
Nhìn bộ dạng sắp khóc đến nơi của thê tử, Kiệt vương bối rối không biết nên làm thế nào cho thỏa.

Trạch Hạo Hiên kéo bàn tay nhỏ bé của nàng vỗ vàng: “Được rồi, bổn vương tin nàng.”
Chàng vừa dứt lời, xe ngựa cũng đã dừng lại trước cửa lớn của Kiệt vương phủ.


Người bên ngoài chờ mãi vẫn không thấy đôi phu phụ kia bước ra liền xôn xao bàn tán.

Nguyệt Ánh nghe thấy những lời bàn tán kia liền tiến đến gần xe ngựa nhỏ tiếng nhắc nhở.
“Vương gia, vương phi, đã đến nơi rồi”
Lăng Ngữ Yên được lời nói kia đánh thức khỏi cơn mơ màng, vội vàng rụt bàn tay khỏi bàn tay nóng bỏng của vương gia, gượng cười nói: “Điện hạ, đã đến nơi rồi.”
Chàng nhìn nàng không nói gì, sau đó vươn tay vén màn che ra ngoài.

Dân chúng một lần nữa lại xôn xao.
“Điện hạ lần này chắc bị thương không nhẹ đâu nhỉ?”
“Ngươi còn không thấy sắc mặt xanh xao của ngài ấy sao? Chiến trường chẳng khác nào là quỷ môn quan.

Người từ đó trở về có thể bình thường được sao?”
Một phụ nhân thở dài: “Ai nói là dòng dõi hoàng gia thì sống tốt đâu.

Theo tôi thấy những nông dân như chúng ta an ổn hơn nhiều”
“Ngươi nói làm sao thế? Người như họ đều sống trong nhung lụa, của ăn của để đến bao giờ mới ăn hết.

Không như chúng ta, chưa ăn xong hôm nay đã nghĩ ngày mai làm gì ra tiền”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận