[Trùng Sinh] Cuộc Sống Thường Ngày Của Cửa Hàng Thú Cưng

“Tôi không cần. Tiền tôi đủ dùng rồi. Tự tôi dựng quỹ.” Tuy biết Bùi Tư Tư muốn giúp lập quỹ không phải vì mục đích riêng của mình, nhưng Phương Nghị vẫn không đồng ý. Anh định thành lập một cái quỹ chính quy, sau đó bán một chút cổ phần đang ở trong tay mình chuyển vào quỹ. Dù không có ai quyên trợ, quỹ vẫn có thể hoạt động dài hạn.

“Cậu…” Bùi Thuần Bác lộ vẻ mờ mịt. Anh chưa bao giờ gặp được tình cảnh người ta chủ động tặng tiền mà còn không muốn như thế.

“Nếu cô ấy thực sự thích động vật nhỏ, vậy thì tự mình mở một cửa hàng thú cưng đi. Nếu biết cách làm ăn thì cửa hàng cũng kiếm được tiền nhiều lắm.” Tiệm của Phương Nghị không kiếm được tiền là bởi vì phải nuôi quá nhiều động vật. Nếu là cửa hàng thú cưng chính quy thì vẫn có thể kiếm được tiền.

“Mở cửa hàng thú cưng rất mệt. Hơn nữa, em ấy lại chưa từng được học chuyên sâu về động vật, có rất nhiều thứ em ấy không hiểu. Tư Tư là em gái duy nhất trong gia tộc của chúng tôi. Mọi người rất thương em ấy, ngay cả việc nhà em ấy cũng chưa từng làm qua, sao có thể để em ấy đi dọn phân chó mèo chứ” Lúc Bùi Thuần Bác nói ra hai chữ xúc phân liền lộ vẻ mặt ghét bỏ.

“Không nhất định mình mở tiệm thì bản thân mình phải động thủ. Tìm thêm vài nhân viên làm việc cho tiệm là được rồi.” Tuy nhìn thấy Bùi Thuần Bác ghét bỏ cửa hàng thú cưng, nhưng Phương Nghị lại không lộ vẻ tức giận. Việc này quả thật rất bẩn. Một tên quê mùa cục mịch như anh thì không sao, nhưng Bùi Tư Tư vừa thấy liền biết là được nuông chiều từ bé rồi, nếu cô ấy thực sự mở cửa tiệm thú cưng thì nội đám động vật trong tiệm thôi cũng đã đủ là cô đau đầu rồi.

“Nhất định không được. Nhiều chó mèo như vậy, lỡ như bất cẩn gây thương tích cho Tư Tư thì làm sao đây Cậu không được bàn tới chuyện này nữa. Bắt chúng tôi bỏ hết công việc để đến tận đây là chuyện không dễ. Cậu mau nói thật cho tôi đi. Vì sao không đồng ý để Tư Tư giúp cậu dựng quỹ Đây chính là tự em ấy chạy tới cửa đưa tiền cho cậu.” Phương Nghị không tham tiền là chuyện tốt, nhưng khó nói chuyện như vậy lại là chuyện xấu.

“Tôi muốn dựng quỹ dài hạn, không muốn dựng quỹ có thể bị đóng cửa bất kỳ lúc nào. Nếu mấy người muốn đầu tư, chờ tôi dựng quỹ xong thì lại tới quyên tiền cũng được.” Phương Nghị vốn định trực tiếp cự tuyệt, nhưng Đỗ Thiên Trạch đứng ở đằng sau anh lại lặng lẽ chọt chọt, rồi nhìn anh một cái. Tuy anh không hiểu ý của Đỗ Thiên Trạch, nhưng anh biết Đỗ Thiên Trạch nhất định không muốn anh trực tiếp cự tuyệt như thế, vì thế anh đành phải dùng lời nói coi như là uyển chuyển.

“Tính tình của con nhóc Tư Tư rất bướng. Em ấy nói gì thì phải là cái đó. Cậu không cho nó dựng quỹ, nó nhất định sẽ không vui. Cậu xem vầy có được không.” Bùi Thuần Bác kéo một người lại, rồi nói với Phương Nghị: “Tên này là em trai của tôi, đang làm việc tại ngân hàng. Nó rất quen thuộc với loại nghiệp vụ như thế này. Để Tư Tư dựng quỹ, còn nó sẽ ở bên cạnh hỗ trợ. Đợi sau này Tư Tư chán rồi, tôi sẽ bắt nó đi tìm người tiếp nhận nghiệp vụ của Tư Tư. Cam đoan quỹ vẫn sẽ hoạt động như thường. Toàn bộ quá trình cậu không cần phải quan tâm, cậu chỉ cần chờ lấy tiền thì được rồi. Cậu thấy thế nào”

“Vì sao lại là em” Bùi Thuần Bác không thèm thương lượng đã lập tức quyết định khiến Bùi Thuần Hạo rất là khó chịu.

“Nếu không thì em tới thương lượng với Tư Tư đi.” Bùi Thuần Bác đẩy cậu tới trước mặt Bùi Tư Tư.

“Đồng ý đi. Bùi Thuần Hạo là nhân tài trong phương diện này, năng lực rất cao. Để anh ta giúp chúng ta dựng quỹ, nhất định sẽ không xuất hiện vấn đề gì.” Đỗ Thiên Trạch ở bên cạnh nhỏ giọng nói với Phương Nghị.

“Ừ.” Phương Nghị gật đầu. Bọn họ đã tính xong xuôi hết đường lui rồi. Nếu anh không đồng ý thì có vẻ không được tốt cho lắm. Hơn nữa, anh muốn để tâm tới Đỗ Thiên Trạch một chút. Hình như người này là lãnh đạo của Đỗ Thiên Trạch thì phải.

“Vậy cậu mau đi mời Tư Tư giúp cậu dựng quỹ đi.” Bùi Thuần Bác khẽ nói với Phương Nghị: “Tính tình của Tư Tư không tốt, cần có người dỗ nó mới chịu. Phiền cậu giúp tôi tới dỗ nó một chút.”

“Được rồi.” Phương Nghị gật đầu, đi tới trước mặt Bùi Tư Tư, nói thẳng: “Vừa nãy là do tôi hồ đồ cho nên mới không đồng ý. Cô làm ơn giúp tiệm của tôi dựng quỹ đi.”

“Vậy em miễn cưỡng đồng ý vậy. Nếu sau này anh lại chọc em làm em mất hứng, anh đừng hòng nhận được tiền từ tay em.” Bùi Tư Tư gây náo loạn hết cả nửa ngày, cuối cùng cũng khiến Phương Nghị đồng ý. Tuy cảm thấy Phương Nghị làm vậy rất quá đáng, nhưng nếu ngẫm lại, Phương Nghị ngốc như vậy sẽ không thể làm ra mấy cái tiểu xảo tinh vi để biển thủ quỹ, sau này cô có đưa tiền cho anh cũng yên tâm hơn.

“Được. Chắc chắn không chọc cô giận nữa.” Phương Nghị cam đoan. Sau này sẽ để Phương Duyệt tiếp xúc với Bùi Tư Tư. Tâm tư của con gái anh không hiểu nổi a.

“Vậy thì còn được.” Bùi Tư Tư thấy thái độ chịu tội của Phương Nghị tốt, cũng không tức giận nữa. Dù sao thì Phương Nghị cũng là người đàn ông đầu tiên có thể khiến cô để ý tới.

Cũng không hẳn là Bùi Tư Tư thích Phương Nghị. Diện mạo và dáng người của Phương Nghị không phải là sở thích của Bùi Tư Tư, nhưng Phương Nghị có thể dùng toàn tâm của mình để cứu giúp động vật lưu lạc, tận tâm tận lực với chúng nó, khiến Bùi Tư Tư phi thường thưởng thức. Vì thế mới khiến Bùi Tư Tư trước giờ vẫn luôn không thích tiếp xúc với đàn ông gây náo loạn như vậy, nhất quyết đưa tiền cho Phương Nghị cho bằng được. Chuyện cô không làm được, cô hy vọng Phương Nghị có thể làm được, cứu giúp nhiều động vật hơn nữa, để đám động vật đó có thể thoải mái mà sống.

“Chuyện đã giải quyết xong thì chúng tôi phải đi thôi.” Bùi Thuần Bác lấy điện thoại ra xem. Bọn họ rất bận. Nãy giờ điện thoại của bọn đã reo rất nhiều lần rồi.

“Được. Đến lúc đó em sẽ tìm người thiết kết một cái website. Mấy anh nhớ vào Weibo tuyên truyền cho web nhé, phải cố gắng mở rộng lực ảnh hưởng ra hơn nữa, cố gắng cứu càng nhiều chó mèo hoang càng tốt.” Ngoại trừ muốn giúp cho cửa hàng duy trì khả năng hoạt động, mục đích khác của Bùi Tư Tư chính là cứu giúp các thú cưng bị thương, điều này thì giống với ý tưởng của Phương Nghị.

“Được.” Phương Nghị rất phối hợp mà gật đầu.

“Em muốn dựng quỹ. Mấy anh hiểu phải làm gì rồi chứ.” Bùi Tư Tư quét mắt nhìn mấy vị anh trai đang đứng ở dây.

“Biết, biết, em cứ dựng quỹ đi, tụi anh sẽ gửi tiền qua.” Mỗi một vị anh trai của Bùi Tư Tư đều trả lời như thế.

“Bùi Đầu To và Bùi Bé Bự nên về nhà rồi. Lần đầu tiên tụi nó nhìn thấy Vú Em,vì thấy tụi nó kích động quá nên em không bắt ép tụi nó về nhà. Nhưng ngày mai em nhất định phải đưa tụi nó về. Tụi nó không có ở nhà, cả nhà liền trống vắng.” Bùi Tư Tư xoa đầu Bùi Bé Bự, nói.

“Được.” Phương Nghị tiếp tục gật đầu.

“Tiệm các anh còn con chó nào có tính tình ngoan ngoãn không Em muốn nuôi thêm hai con nữa, để cho tụi nó cùng chơi với nhau. Anh suy nghĩ kỹ đi. Ngày mai em tới sẽ dẫn tụi nó về luôn.” Từ sau khi thấy Vú Em, tâm tình của hai con chó rất tốt. Nếu Vú Em không có địa vị quan trọng ở trong tiệm, phỏng chừng cô sẽ dùng một số tiền lớn mang Vú Em đi luôn rồi.

“Tôi sẽ cẩn thận tìm xem. Nhưng chó trong tiệm đều là chó quê.” Phương Nghị cường điệu thêm. Tuy tiệm cũng có giống chó quý, ví dụ như tạng ngao, nhưng chắc Bùi Tư Tư không dám nuôi đâu.

“Tôi muốn chính là chó quê a, vừa nghe lời lại trung thành. Em thích nhất chính là điểm này của anh, có ánh mắt thẩm mỹ tốt. Mấy loại chó quý kia còn không đẹp bằng đám chó quê đâu.” Bùi Tư Tư nói làm Phương Nghị xấu hổ. Anh thích chó quê thì chính là có ánh mắt thẩm mỹ tốt à. Vậy mấy người nuôi chó quý thì thế nào đây Chỉ là ý tưởng của mọi người bất đồng mà thôi, chứ nuôi chó nào thì chả giống nhau.

Bùi Tư Tư thấy Phương Nghị phối hợp như vậy thì không nhiều lời nữa, được mấy vị anh trai hộ tống ra ngoài, y như công chúa.

“Nếu em có nhiều anh trai như vậy thì tốt rồi.” Phương Duyệt cực kỳ hâm mộ nói. Cô không cần anh trai có nhiều tiền, chỉ cần vừa gọi một tiếng liền có một đội anh trai tới giúp đỡ là được rồi. Uy phong lắm đó.

“May mà anh không có loại em gái như thế này.” Sau khi được kiến thức qua phong cách hành sự của Bùi Tư Tư, Phương Nghị mới biết Phương Duyệt tốt tới mức nào. Anh định buổi tối sẽ đi mua một bao hạt dẻ cho cô nhóc ăn vặt.

“Không ngờ bọn họ lại rầm rộ như vậy.” Đỗ Thiên Trạch rên lên một tiếng rồi ngã ngồi xuống ghế salon. Thấy được nhiều người quyền cao chức trọng trong cùng một lúc như vậy khiến cậu cảm thấy rất khẩn trương.

“Cái người tên Bùi Thuần Bác kia là tổng giám nghệ thuật của công ty em, vậy có tính là cấp trên của em không” Phương Nghị ở bên cạnh, hỏi.

“Tính a. Anh ta có cổ phần trong công ty, chỉ ít hơn Trì Thụy có 1% thôi. Hơn nữa, anh ta còn là nguyên lão của công ty, so với Trì Thụy thì được mọi người tôn trọng hơn. Có không ít cổ đông có quan hệ thân thiết với anh ta.” Vì thế, ở trong công ty, Bùi Thuần Bác có thân phận cao hơn Trì Thụy. Dù sao thì Trì Thụy cũng chỉ tới công ty được vài năm mà thôi.

“Vậy sao. Em nói xem.” Phương Nghị đi tới bên cạnh Đỗ Thiên Trạch, cúi đầu nhìn cậu rồi nói: “Nếu anh bảo Bùi Tư Tư nói với Bùi Thuần Bác một tiếng, thì chuyện giải trừ hợp đồng của em có dễ giải quyết hơn không”

“Theo lý thuyết thì là thế. Nhưng không chắc Bùi Tư Tư sẽ giúp anh.” Hôm nay Đỗ Thiên Trạch cũng nhìn ra được, mấy vị anh trai có thể buông hết mọi việc trong tay để đến giải quyết chuyện nhàm chán của Bùi Tư Tư, họ nhất định rất thương yêu cô. Việc nhỏ như thế này, nếu để Bùi Tư Tư nói, Bùi Thuần Bác chắc chắn sẽ đồng ý. Nhưng cậu không muốn để Phương Nghị cầu tình giúp cậu, nếu phá hủy hình tượng của Phương Nghị trong lòng Bùi Tư Tư, sau này có thể sẽ dấy lên lòng nghi ngờ không tốt với Phương Nghị.

“Tôi vừa mới vẽ được một bức tranh. Mấy người muốn xem không” Bùi Hạo Ngôn từ bên ngoài bước vào, cầm một bức tranh tới, tùy tay đưa cho Phương Nghị xem.

Phương Nghị nhận lấy, trong tranh chính là Đậu Phộng và Hạt Dưa. Hạt Dưa đang ngậm Đậu Phộng đi tìm chỗ phơi nắng. Tuy chỉ dùng bút máy để vẽ, nhưng lại vẽ ra cảnh rất thật, thoạt nhìn cứ y như một con mèo thật sự.

“Vẽ rất tốt. Hạo Ngôn chắc là học Mỹ thuật tạo hình đúng không Mới vào sân sau không được bao lâu đã vẽ ra được một bức tranh như thế này rồi. Thật là lợi hại.” Đỗ Thiên Trạch xem tranh, nhất thời cảm thấy cái câu nói ‘có chút danh tiếng’ kia của Bùi Tư Tư không giả tí nào. Vẽ mèo nhìn rất thật.

“Đương nhiên rồi. Tôi học mười mấy năm, không tốt sao được Để tôi nói cho mấy người biết a, lúc tôi vừa bước vào sân sau liền nghĩ ra một ý này. Tôi muốn vẽ một loạt tranh về chó mèo, nhất là mấy cảnh ấm áp như thế này này, sau đó mở một phòng triển lãm. Sau này lấy được tiền lời thì sẽ tặng cho mấy người làm thù lao hết. Thế nào” Bùi Hạo Ngôn kích động mà hỏi.

Lại thêm một tên đem tiền tới cửa. Phương Nghị cảm thấy trên trời rơi xuống bánh nhân thịt bự quá, làm anh có chút kinh hồn táng đảm: “Anh muốn vẽ thì cứ vẽ đi. Chúng tôi đâu có cung cấp hay trợ giúp cái gì đâu, sao phải thu thù lao”

“Tôi muốn vẽ tranh trong tiệm mấy người a. Hơn nữa còn dùng động vật trong tiệm mấy người để làm tư liệu sống. Không cần thu phí sao” Bùi Hạo Ngôn lộ vẻ kỳ quái mà hỏi.

“Không cần đâu. Cửa tiệm này là vì Vú Em cho nên mới mở. Bùi Đầu To là em trai của Vú Em, anh lại là chủ nhân của nó. Anh vẽ tranh trong tiệm, sao tôi có thể lấy tiền của anh Nếu Vú Em biết, nhất định sẽ giận tôi.” Phương Nghị nói xong, Vú Em liền gâu một tiếng, lại còn gật gật đầu, bộ dáng rõ ràng là vui mừng.

“Vậy a…” Bùi Hạo Ngôn vươn tay xoa đầu Đầu To, rất nhanh đã nghĩ ra cách khác: “Nếu không thì xem tiền đó như là lễ gặp mặt cho anh trai nó đi.”

“Nếu anh thật sự muốn giúp đỡ, vậy giúp tôi làm một chuyện khác đi. Bây giờ tôi không thiếu tiền.” Xem ra Bùi Tư Tư và Bùi Hạo Ngôn quả thật là không quan tâm tới tiền, cho nên mới dùng phương thức xử lý tùy ý như thế. Tuy Phương Nghị rất keo kiệt, nhưng anh cảm thấy, mấy cái đống tiền tự đưa lên cửa đó, dùng không an tâm chút nào.

“Chuyện gì” Bùi Hạo Ngôn hỏi, trong lòng cầu nguyện Phương Nghị đừng có đưa ra yêu cầu quá phận gì đó. Anh có ấn tượng rất tốt với Phương Nghị đó.

“Cậu ấy là bạn trai của tôi.” Phương Nghị nắm lấy tay của Đỗ Thiên Trạch rồi nói: “Đang làm việc trong công ty của Bùi Thuần Bác. Dạo này, cậu ấy đang làm ầm ĩ với lãnh đạo, muốn từ chức, hơn nữa hợp đồng cũng sắp hết hạn rồi. Anh có thể nói với anh họ của anh, bảo anh ta trực tiếp sa thải Thiên Trạch, đừng để Thiên Trạch chủ động từ chức được không”

Liên quan đến chuyện của Đỗ Thiên Trạch, Phương Nghị đã suy nghĩ rất nhiều. Nếu Đỗ Thiên Trạch đột ngột từ chức, Trì Thụy nhất định sẽ mất hứng. Ở trong giới giải trí, hắn vừa có nhân mạch lại có địa vị. Gây khó dễ cho Đỗ Thiên Trạch là chuyện rất đơn giản. Nếu Đỗ Thiên Trạch không tự mình đề xuất hủy hợp đồng, bị người ta sa thải thì tốt rồi. Nhưng lại có Trì Thụy ở đó, phỏng chừng sẽ không có ai dám đuổi Đỗ Thiên Trạch. Không ngờ bọn họ lại gặp được Bùi Thuần Bác, đối với anh mà nói, đây mới là bánh nhân thịt chân chính.

“Chỉ vậy thôi sao” Tuy Bùi Hạo Ngôn cũng nhìn ra được Phương Nghị và Đỗ Thiên Trạch là một đôi, nhưng Phương Nghị lại thoải mái thừa nhận như vậy, anh đúng là không ngờ tới. Hơn nữa, Phương Nghị vậy mà lại nhờ một chuyện nhỏ như vậy. Thật là đại tài tiểu dụng mà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui