Nguyễn Mỹ Ngọc lưu luyến không rời trên gương mặt lạnh lùng của Trác Thiệu Ninh, ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ, cô đã thích anh, tiếng sét ái tình chạm đến trái tim ngây dại. Nguyễn Mỹ Ngọc hi vọng có thể cùng anh tìm hiểu lẫn nhau, nhưng anh luôn đối với cô không lạnh cũng chẳng nhạt, thờ ơ khiến cô không tài nào hiểu được, bây giờ anh hoàn toàn trốn tránh. Cô không hiểu mình đã làm sai điều gì.
Qua tấm cửa kính, Nguyễn Mỹ Ngọc thất thiểu nhìn nét cười dịu dàng trên mặt anh, lòng nặng trĩu “giá như anh ấy có thể cười với mình như vậy”. Cô cảm thấy vô cùng ghen tỵ với cô em gái Phó Nghi Ân, dựa vào cái gì mà cô bé đó lại nhận được sự yêu thương, che chở của anh, cô tự an ủi bản thân “đó chẳng qua là tình cảm anh em thân thiết với nhau”. Nhưng trong lòng chua xót không thôi, ánh mắt anh lộ rõ sự cưng chiều vô hạn, hay là do cô đã suy nghĩ quá nhiều.
Tiếng gọi của dì Nguyệt kéo Nguyễn Mỹ Ngọc trở về thực tại, dì khẽ nắm tay cô nhẹ giọng an ủi “Cháu đừng suy nghĩ nhiều, tính tình Thiệu Ninh là như vậy đó, cháu đừng để trong lòng”
“Cháu không sao” Nguyễn Mỹ Ngọc lắc đầu, cô ngập ngừng giây lát cuối cùng không nhịn được tò mò “cháu thấy mối quan hệ giữa anh ấy và Nghi Ân rất tốt”
“Là anh em thân thiết từ nhỏ mà, cháu yên tâm...Thiệu Ninh tính nó từ trước đến giờ luôn như vậy nhưng nó không thể không thích cháu được, cháu là người con gái vừa xinh đẹp vừa hiền lành” Dì Nguyệt cười trấn an.
“Dì...dì đừng trêu cháu” Nguyễn Mỹ Ngọc đỏ bừng mặt.
“Mỹ Ngọc , cháu phải kiên nhẫn, sau này Thiệu Ninh phải nhờ cháu rồi”
Nguyễn Mỹ Ngọc cúi đầu vội che giấu sự ngượng ngùng, nụ cười kéo đến tận mang tai. Nghĩ đến anh, trái tim lại bỗng rối loạn, với sự tín nhiệm của dì Nguyệt, cô tin mình sẽ sớm chiếm được trái tim anh.
…Trà Muộn truyện được đăng trên diễn đàn lê quý đôn
Đợi chiếc xe màu xanh rời đi, Phó Nghi Ân cấu mạnh vào mu bàn tay đang bao lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, khiến anh nhăn nhó thể hiện vẻ mặt vô tội nhìn cô.
“Mau buông ra” cô lạnh giọng.
“Không buông” Mười ngón tay đan chặt vào nhau, anh giữ chặt không cho cô giãy dụa.
Phó Nghi Ân chỉ giả đò để thử lòng anh, cô tin anh sẽ không bao giờ làm cô thất vọng, giọng cô dần nũng nịu “đau quá!”
“Xin lỗi, anh không cố ý” anh xoa nắn bàn tay đỏ lự của cô.
Cô gái nhỏ đang giận dỗi với người yêu, không để ý vẻ mặt lo lắng của anh, cô rụt tay lại, quay mặt sang chỗ khác. Trác Thiệu Ninh đau lòng nhìn khoảng không trước mặt, anh còn định tìm cách dỗ dàng cô gái của mình thì thấy đôi vai của ai đó run lẩy bẩy, anh còn tưởng cô bị chọc đến phát khóc nên cuống quýt xoay cô lại, ai dè người nào đó liền ranh mãnh nháy mắt với anh.
“Đại ngốc, em không có giận”
Trác Thiệu Ninh kéo cô đứng dậy, chưa kịp hỏi gì đã bị anh cưỡng ép lôi đi.
“Còn đợi mẹ em nữa mà”
“Chúng ta vào trong xe đợi” Anh nhấc bổng cô lên, vài ba bước chân đã đến nơi đỗ xe, gấp gáp mở cửa ôm cô ngồi xuống ghế, anh cũng chui vào sau.
“Này, nóng chết đi được, anh lại lôi em vào đây chi vậy?”
“Ngoan ngoãn ngồi yên cho anh” Trác Thiệu Ninh nóng vội siết chặt vòng eo mảnh khảnh, làn môi nóng hổi đột ngột chiếm đóng đôi môi mềm mại của cô.
>
Một lúc thật lâu sau đó!
“Ưm...Thiệu Ninh” Hai mắt cô phủ một lớp sương mai, mơ hồ giương đôi mắt ướt át nhìn anh, cánh môi có chút sưng đỏ.
Làm sao anh có thể chống cự được với ánh mắt mê hoặc của cô? Đầu anh như bị giáng một đòn mạnh, thân thể cao lớn của anh đè cô dựa vào thành ghế, bàn tay ôm sau gáy cô, làn môi ấm áp lại một lần nữa mút lấy cánh môi đỏ mọng. Theo bản năng cô ôm lấy tấm lưng rộng lớn, chủ động hé môi cùng anh quấn quýt một chỗ.
Trà Muộn diendan.com
Đến lúc cô tưởng mình không còn chút hơi thở nào, anh mới hổn hển tách môi ra, nhưng hơi thở vẫn còn quyến luyến bên hai má hồng hồng của cô. Không phải là chưa từng yêu, cũng không phải là một cô gái ngây thơ chưa từng biết mùi đời, kiếp trước cùng một chỗ với Đỗ Gia Minh, chuyện thân mật nhất cũng đã từng trải qua nhưng chưa bao giờ cô có cảm xúc mãnh liệt như với anh. Trác Thiệu Ninh mang đến cho cô một cảm xúc không thể nói nên lời, ở bên cạnh anh, ngay cả đầu ngón tay cũng trở nên tê dại.
“Mẹ không thấy em thì phải làm sao?” Đến lúc này cô mới nhớ ra điều cấp bách này, vội vàng chỉnh đốn lại quần áo xộc xếch, đẩy anh ra khỏi người mình.
“Em ngồi trong này, để anh đi xem sao”
Trác Thiệu Ninh nói rồi mở cửa xe bước xuống, ở lại một mình Phó Nghi Ân vỗ vỗ hai má nóng bừng của mình, không cần nhìn gương cũng biết nó đỏ đến mức nào.
Lúc sau, anh trở lại cùng với mẹ cô, thấy cô, mẹ cũng chẳng nói gì, trên đường trở về nhà, thi thoảng mẹ có nói chuyện với anh. Xem ra, cô đã lo lắng hơi nhiều rồi!
Đến trước cổng nhà, Phó Nghi Ân định bước xuống cùng mẹ thì bị anh ngăn lại, cô khó hiểu định hỏi thì mẹ đã lên tiếng “Hai đứa đi đâu thì đi, nhưng không được về sau chín giờ tối” Lời này là đang nói với Trác Thiệu Ninh.
“Cám ơn dì” Anh cúi đầu nói, không quên quay sang cười với cô. Sau đó, cô lơ ngơ được anh dẫn đi nơi nào chẳng biết.
“Thiệu Ninh, chúng ta đi đâu vậy?”
“Đến nơi em sẽ biết” Chiếc xe chạy rì rì trên đường, một tay anh cầm lái, một tay nắm chặt tay cô, nhiều lần cô đã nhắc anh nên tập trung lái xe nhưng dường như anh chẳng mảy may để ý. Đến một khu nhà ở phía sau núi San Đa, anh dắt tay cô bước đến một ngôi nhà màu xanh nhạt, cánh cổng màu trắng xinh xắn, Phó Nghi Ân choáng ngợp với vườn hoa nhỏ vây quanh, đủ cách loại sắc hoa đua nhau nở rộ, cô oa lên một tiếng.
“Đây là nhà ai vậy anh?”
“Nhà của chúng ta” Bước vào bên trong ngôi nhà, ngồi xuống chiếc ghế sô pha mềm mại, bài trí xung quanh vừa gọn gàng vừa đẹp mắt. Mọi thứ hài hòa một cách hoàn hảo, cảm giác ấm áp khiến người ta không muốn rời đi.
“Hả?” Cô thích thú ngắm nghía con mèo gỗ được chạm khắc tinh xảo trên bàn thì bị lời nói của anh làm cho giật mình. Nhất thời tiêu hóa không kịp.
“Đồ ngốc, sau này chúng ta sẽ ở cùng một chỗ, em có thích cách bài trí này không?” Anh xích lại gần ôm chặt cô.
“Ai...ai ở cùng một chỗ với anh?” Phó Nghi Ân ngượng ngùng xoay mặt đi, thật ra xúc động muốn rơi nước mắt rồi! Bị anh làm cho cảm động, không ngờ anh hao tổn tâm sức chăm chút cho nơi này giống như ngôi nhà mà cô từng mơ ước. Trong mối tình này, ngay từ đầu cô đã thế bị động tiếp nhận, giờ đây mới cảm thấy mình nợ anh quá nhiều.