Tác giả: Trà Muộn
Mỗi người xuất hiện trong cuộc đời bạn đều có một lí do. Nếu không nợ nhau, làm sao phải gặp gỡ?
Lần đầu gặp gỡ, ấn tượng của cô đối với Lý Thành Nam chính là một người cực kỳ khó hiểu, âm thầm quan sát gương mặt lạnh nhạt trước mắt, vết sẹo dài chừng năm cen-ti mét ở gần đuôi chân mày, vết sẹo này có vẻ đã khá lâu nếu không nhìn gần sẽ không phát hiện ra, che khuất bởi những sợi tóc rũ xuống, sống mũi dọc dừa thẳng tắp, làn da ngâm đen giống như bị phơi nắng lâu ngày, duy có hai mắt anh ta rất sáng, lông mi dài cong vuốt khiến bất kì người phụ nữ nào cũng cảm thấy ghen tỵ. Nếu như làn da anh ta không cháy nắng, bỏ qua vẻ mặt bất cần kia thì có lẽ Lý Thành Nam chính là mục tiêu theo đuổi của vô số phụ nữ.
“Cô nhìn cái gì? Còn không đi mau!” Lý Thành Nam lườm cô, bất mãn hừ một tiếng.
“Lý Thành Nam, tại sao anh lại chọn con đường này?” Cô ngước lên nhìn anh ta, bất giác mở miệng hỏi.
“Con đường nào?”
“Thì con đường trở thành một gã lưu manh, cô độc, không lối về”
Lý Thành Nam nhếch môi, có chút đăm chiêu nghĩ ngợi, Phó Nghi Ân bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt anh ta, quên mất cả sự sợ hãi.
“Bà ngoại đã nói gì với cô” Một lát sau, Lý Thành Nam thờ ơ lên tiếng, nhìn sắc mặt của anh ta dường như không để tâm đến lời nói của cô.
“Bà kể rất nhiều về anh, bà nói anh là một người cháu hiếu thảo, trước kia mỗi tháng đều ghé thăm bà nhưng...” Cô đáp bâng khơ, ngập ngừng giây lát rồi ngẩng đầu lên, tình cờ chạm vào ánh mắt sâu thẳm của Lý Thành Nam.
Lý Thành Nam bật cười, tuy nhiên nụ cười đó chợt biến mất chỉ trong chốc lát, cô loáng thoáng nghe thấy tiếng thở dài, “Bà lúc nào cũng vậy”
“Vậy tại sao gần đây anh không đến thăm bà?” Tình cảm của Lý Thành Nam đối với bà ngoại rất tốt, là một người cháu hiếu thuận. Tuy nhiên, trong khoảng thời gian này, không biết anh ta đã gặp phải chuyện gì? Không còn thấy trở về nữa. Bà ngoài Tâm lo lắng khôn nguôi, dẫn tới sức khỏe giảm sút, nhìn bà gầy gột, lo âu mỗi ngày khiến cho cô cảm thấy vô cùng xót xa.
Lý Thành Nam không trả lời, trầm ngâm ngước mắt nhìn xa xăm, hơi thở của anh ta chìm dần trong bầu không khí ảm đạm. Cuối cùng, Lý Thành Nam xoay mặt lại đối diện với cô, lạnh nhạt hỏi. “Em tên là gì?”
Từ nãy tới giờ, anh ta mới để tâm đến vấn đề này sao? Cô nhíu mày, nhẫn nhịn đáp. “Tôi tên Nghi Ân”
“Em đến tìm tôi không phải chỉ có việc này thôi chứ?” Lý Thành Nam sải bước chân dài rộng, trầm tư rút bao thuốc trong túi quần, lại sờ sờ hai bên túi, không biết đang tìm thứ gì mà chân mày khẽ nhíu lại. Anh ta bực dọc vứt điếu thuốc còn đang ngập trên miệng xuống đất, chằm chằm quay sang nhìn cô. “Có chuyện gì cần nói thì nói luôn đi, tôi không có nhiều thời gian”
Phó Nghi Ân có chút mơ hồ, không khỏi ngạc nhiên... Sao anh ta lại biết? Cuối cùng, cô từ bỏ suy diễn trong đầu, mặc kệ tại sao anh ta có thể đoán được. Cô cẩn thận rút tiền trong túi ra, chìa trước mặt Lý Thành Nam, thành khẩn mở lời nhờ vả. “Vậy anh có thể giúp tôi một chuyện không? Tôi muốn thuê vài người có vẻ ngoài hung tợn một chút. Lần này tôi sẽ trả thù lao cho anh, anh cầm đỡ khoản này trước đi”
Lý Thành Nam cúi xuống nhìn xấp tiền xanh đỏ được bọc cẩn thận trong tờ giấy báo, nhàn nhạt liếc qua một cái. “Em định làm gì?”
Phó Nghi Ân thành thật đáp, dùng những lời mủi lòng để nói lên tâm sự trong lòng, cô kể sơ lược về sự việc cho Lý Thành Nam nghe. Thấy anh ta đang chăm chú coi bộ như lắng nghe lời cô nói, trong lòng cô mang ý hận đối với Nguyễn Nhã Ngọc, cắn chặt môi, khẽ gằn giọng. “Tôi muốn dạy cho bà mẹ kế một bài học, hôm qua mẹ tôi suýt chút nữa gặp nạn, may mà ông trời còn thương xót, cả chuyện hôm nay nữa… bà ta không để chúng tôi yên ổn, tôi cũng sẽ khiến bà ta phải trả giá”
Lý Thành Nam gật gù, có vẻ hài lòng với thái độ của cô. “Tôi giúp em việc này, em định trả tôi bao nhiêu?”
“Bao nhiêu tôi cũng trả” Nhìn bộ dạng của anh ta không đến nỗi lừa gạt người ta, cô thầm an ủi bản thân.
“Được, một lời đã định, tôi không cần tiền, coi như em nợ tôi, sau này tôi sẽ đòi lại”
“Cám ơn anh” Cô mừng rỡ cúi đầu.
“Em không sợ tôi yêu cầu điều gì quá đáng hay sao?”
“Không sợ, chỉ cần bà ta không làm phiền đến cuộc sống của tôi. Lần này tôi nợ anh, chỉ cần anh lên tiếng tôi sẽ cố hết sức để trả nợ cho anh”
Lý Thành Nam đưa tay sờ mũi, anh cười nửa miệng, khóe môi không nhịn được cong lên, lại một lần nữa ngước lên nhìn người con gái trước mặt.
“Giờ tôi đang cần bật lửa, em sang bên kia mua đi”
Vừa nói anh vừa chỉ tay về phía tiệm tạp hóa bên kia đường. Phó Nghi Ân không thể không nghe theo, yêu cầu nhỏ thôi mà! cô nhanh chóng chạy đi, lúc trở về, hơi thở không ổn định, hồng hộc cúi người, chống hai tay lên đầu gối.
“Đây nè!” May mà anh ta không lừa cô để chạy mất!
Lý Thành Nam nhận lấy chiếc bật lửa, làn khói trắng mờ mờ ảo ảo che khuất nửa gương mặt của anh. “Nói một chút về kế hoạch của em đi”
Phó Nghi Ân thận trọng ngó nghiêng xung quanh, nơi này là đường cái, tuy giờ này thưa thớt người qua lại nhưng bàn bạc việc quan trọng ở nơi như thế này thật là sự bất đắc dĩ. Cô kéo Lý Thành Nam vào một góc, nhỏ giọng kể chi ly về kế hoạch báo thù, mạnh tay diệt trừ mối hậu hoạn chính là giải pháp để thoát khỏi những rắc rối sau này. Nghĩ đến Trương Ngọc Nhã, trong lòng cô khó nén cơn tức giận, ôm một bụng ấm ức chờ đợi thời cơ, những gì Trương Ngọc Nhã đã làm với mẹ con cô, cô sẽ khiến bà ta trả giá thật đắc.
Lý Thành Nam nghe xong, gương mặt trở nên trầm tư, song không đợi cô lên tiếng, anh đã phất tay bảo.
“Em về nhà đi, đợi tin tức của tôi”
Nói xong, anh lập tức xoay lưng bước đi, thoáng chốc bóng dáng Lý Thành Nam khuất dạng đằng xa, tâm tình của Phó Nghi Ân có đôi chút mờ mịt nhưng nhận được câu trả lời của anh ta, cũng cảm thấy yên lòng hơn hẵn.
Một hồi lâu, Phó Nghi Ân đứng sửng trước cánh cổng, hồi phục tâm trạng nguyên ban đầu mới lén lút nắm tay nắm cửa, bước thật khẽ. Nhưng cô vừa mới cởi áo khoác trên người thì nghe tiếng của mẹ vọng từ phòng khách.
“Nghi Ân về rồi à?”
“Dạ” Cô đáp xong thủng thẳng bước đến ngồi bên cạnh mẹ.
“Lúc nãy Thiệu Ninh gọi cho con đấy! Con đi đâu vậy?”
“Con định mua đồ mà đi lanh quanh lại không biết nên mua gì” Cô thở nhẹ, tìm lí do giải thích, chắc Thiệu Ninh gọi vào di dộng không được nên mới gọi vào máy bàn, cô vội vàng đứng dậy đi lên lầu.
Vào phòng, Phó Nghi Ân lấy di dộng bấm số gọi ngay cho Trác Thiệu Ninh, chuông chưa kịp reo đến hồi thứ ba liền có người bắt máy, đầu dây bên kia vang lên giọng nói có phần mệt mỏi của anh.
“Em đi đâu nãy giờ vậy?”
“Em đi ra ngoài, anh vẫn đang ở thành phố B hả? Xảy ra chuyện gì vậy anh?” Cô thấp giọng hỏi han.
“Ừm, anh còn đang bận giải quyết một số vấn đề bên này. Mà sao hôm nay cả em và mẹ đều có ở nhà?”
“Hôm qua, mẹ em xảy ra chuyện” Cô ngập ngừng đáp, nghĩ đến việc mẹ bị thương, nước mắt tự dưng trào ra, cô nằm nhoài trên đệm, giọng nghẹn ngào nơi cổ họng.
“Chuyện gì vậy? Có nghiêm trọng lắm không?” Nghe giọng anh gấp gáp, cô liền đáp.
“Anh giải quyết công việc trước đi, về rồi nói sau.”
“Nghi Ân…”
“Em cúp máy đây! Tối rảnh em sẽ gọi lại” Không đợi anh trả lời, cô đã vội cúp máy, mệt mỏi vùi đầu vào chăn, không muốn động đậy, không muốn suy nghĩ vẩn vơ.
Nhìn màn hình tắt ngóm, tiếng tít tít vẳng xa dần, ngồi trên bàn làm việc ngập tràn giấy tờ tài liệu, Trác Thiệu Ninh nhíu chặt hai mày, mệt mỏi nới lỏng cà vạt nơi cổ, cổ họng khô khốc đau rát. Gần hai ngày nay, phía chi nhánh ở thành phố B xảy ra vấn đề về nhập kho hàng, anh chỉ kịp nhắn cho cô một tin rồi tức tốc đến đây giải quyết.
Ở nhà không biết xảy ra chuyện gì mà vừa nãy cô không muốn nói qua điện thoại. Nghe giọng cô giống như sắp khóc, ruột gan anh cũng rối tung cả lên, chỉ muốn mọc thêm đôi cánh để bay về bên cô nhưng nhìn khối lượng công việc ở đây, anh âm thầm thở dài.
Gọi lại, đầu dây bên kia tắt máy, tâm trạng anh càng trở nên tồi tệ hơn, mây đen phủ kín xung quanh, buông lỏng hai tay, ngã mình ra phía sau, nhắm tịt mắt.
Trong khoảng thời gian này, không thể làm gì khác ngoài chờ đợi và chờ đợi. Cô cất giấu sự khẩn trương vào sâu trong đáy lòng, lúc ăn cơm tối, do dạ dày hơi khó chịu nên cô ăn rất ít, dìu mẹ vào phòng ngủ, thay thuốc, băng gạt trên vết thương, đợi mẹ uống thuốc xong dần chìm vào giấc ngủ. Cô khẽ khàng đóng cửa phòng, nhóng nhén đi lên lầu.
Từ phòng tắm bước ra, đồng hồ đã hiển thị hơn chín giờ. Phó Nghi Ân ngồi vào bàn học, tranh thủ làm số bài tập hè trước. Hơn mười giờ, cô mới lấy di động nhắn cho anh, một lát sau, điện thoại đổ chuông.
“Chưa ngủ à?” Giọng khàn khàn của anh vang vẳng bên tai, trái tim cô bất giác vỗ mạnh vào lồng ngực, cô đặt tay đè trước ngực, khẽ hỏi.
“Anh vẫn còn đang làm việc sao?”
“Không, anh đang ở khách sạn nghỉ ngơi”
“Em có làm phiền anh không?”
Anh bật cười, ôn nhu nói “Có nhớ anh không?”
Cô cắn môi, mũi hửng đỏ “Không nhớ”
“Còn anh thì rất nhớ em, lúc nào cũng nhớ. Rất nhanh anh sẽ trở về, em nhớ ngoan ngoãn một chút” Hơi thở của anh truyền qua tai nghe, cô cảm nhận được vành tai của mình nóng ran, đỏ ửng. Cô véo véo tai mình, bẽn lẽn đáp.
“Em biết rồi! Anh nghỉ ngơi sớm, đừng thức khuya quá!”
“Có nhớ anh không?” Người nào đó mặt dày hỏi lại.
“Em cúp máy, anh.. ngủ… ngon” Cô ngập ngừng nói lắp, đầu lưỡi sắp va vào răng, cúi đầu giấu vẻ mặt thẹn thùng, xấu hổ nói “Nhớ anh“.
“Hả? Em nói gì? Anh nghe không rõ” Người nào đó cố ý hỏi lại.
“...”
Anh cười sảng khoái, không trêu chọc nữa. “Ngủ đi, nhớ đừng khóa máy”
Cuộc gọi đã kết thúc, cô ngẩn ngơ nhìn màn hình, đầu ngón tay lướt qua phím hộp thư thoại, tin nhắn được gửi thành công, cô vội tắt màn hình, nhéo vào ngăn tủ, mau chóng chạy xuống lầu.
Ở bên kia thành phố B, địa điểm cụ thể là trong căn phòng khách sạn, Trác Thiệu Ninh đặt tay lên thành lan can, ánh mắt xa xăm nhìn xuống những ánh đèn rực rỡ nơi đô thị phát triển, ai ngờ rằng chỉ vài năm nữa thôi, nơi đây sẽ trở thành một trong những khu đô thị sầm uất nhất cả nước, anh cúi đầu, cho tay vào túi quần, như một thói quen lấy bao thuốc ra, định châm lửa thì trong đầu xuất hiện vẻ mặt tức giận của cô, anh thở dài, điếu thuốc trên tay tự động rơi xuống, nếu cô biết anh giấu giếm hút thuốc, nhất định sẽ tức giận cho mà xem.
Trác Thiệu Ninh đóng cửa, định xoay người bước vào phòng thì di dộng đổ chuông báo có tin nhắn, anh mở lên thì thấy tin từ số điện thoại của cô, bên trong chỉ có vỏn vẹn ba từ “Em nhớ anh”
Nếu như Phó Nghi Ân biết được chỉ vì một tin nhắn của mình mà khiến người đàn ông kích động đến nỗi không ngủ được, nhất định cô sẽ không bao giờ dám gửi nữa. Đêm đã khuya, người nằm nghiêng đầu trên gối, dõi theo giấc ngủ an ổn của người nằm bên cạnh, mải một lúc, cô mới mệt mỏi nhắm nghiền mắt, chống chọi không lại với cơn buồn ngủ.
Còn chưa đầy một tháng nữa là đến kỳ nghỉ hè đáng mong chờ của tụi học sinh, Phó Nghi Ân lật lật tờ lịch xem ngày, thở dài cảm thán “3 tháng cho một kỳ nghỉ hè” Càng về những năm sau này, chính sách giáo dục thay đổi rất nhiều, tuy không đủ sức lay chuyện nhiều thực trạng nhưng ngày nghỉ càng ngày càng bị rút ngắn.
Ba tháng là quá đủ đổi với một kỳ nghỉ đầy mong đợi, Phó Nghi Ân cười tủm tỉm gấp tờ lịch lại, lên tiếng hỏi mẹ đang ngồi phía đối diện, tay cầm hoa quả ăn ngon lành. “Mẹ, hay nhân dịp này chúng ta đến thành phố X kiểm tra sức khỏe luôn nha. Con lo vết thương của mẹ không lành mau được.”
“Có gì đâu mà phải lên thành phố khám, chỉ là vết trầy xước không đáng ngại.”
“Có ai gọi đây là vết thương nhẹ chứ? Con đã liên lạc với chú Khắc, chú ấy sẽ sắp xếp chỗ tốt đến khi thương thế của mẹ lành lặn. Đợi tuần sau tổng kết xong, con sẽ lên với mẹ”
“Sao phải phức tạp như vậy? Còn công việc của mẹ nữa? Sao con biết số điện của chú Khắc mà gọi?”
“Mẹ cứ yên tâm, gom ngày phép từ trước đến giờ đủ cho mẹ không phải lo lắng đều gì cả. Sáng mai chúng ta sẽ thuê xe đi”
“Cái con bé này, sao không hỏi mẹ trước hả?”
“Con biết thế nào mẹ cũng sẽ không đồng ý nên đã tự ý quyết định. Mẹ, thời gian qua mẹ đã vất vả quá nhiều rồi! Cứ coi như đây là một kỳ nghỉ xả hơi đi ạ” Phó Nghi Ân cố gắng thuyết phục mẹ mình.
“Được rồi! Đều nghe con hết” Mẹ giương đôi mắt u buồn nhìn cô, thở dài, cuối cùng gật đầu đồng ý.
Phó Nghi Ân vui như mở cờ trong bụng, cô siết chặt bàn tay của mẹ, khẽ mỉm cười.
Thật ra, Phó Nghi Ân có nói dối một điều, trước đó cô chưa hề liên lạc với chú Khắc-người bạn lâu năm của mẹ hiện đang sinh sống ở thành phố X. Nhận được sự đồng ý của mẹ, cô mới len lén trở về phòng ngủ của mẹ, lật tìm sổ danh bạ điện thoại.
Hồi chuông ngân dài trong sự lo lắng, bồn chồn, đầu dây bên kia vừa có tiếng nhấc máy, Phó Nghi Ân liền lên tiếng cẩn trọng. truyện được đăng tải duy nhất trên
“Xin hỏi đây có phải là số điện thoại của chú Trần Mạnh Khắc không ạ?”
“Đúng vậy, là tôi đây, xin hỏi ai đầu dây?” Giọng nói trầm ấm, lịch thiệp của người đàn ông vang bên tai, cô bật cười, nhẹ nhàng đáp.
“Chú… chú đã quên cháu rồi sao?”
“Nghi Ân? Con gái của Minh Tuyết?” Chú Khắc nghi hoặc hỏi lại,
“Dạ, cháu chào chú, chú vẫn khỏe chứ ạ?” Cô lém lỉnh mím môi cười.
“Cám ơn cháu, chú khỏe, còn hai mẹ con vẫn khỏe chứ?”
“Cháu vẫn khỏe nhưng còn mẹ cháu…” Cô thấp giọng, ngập ngừng nói…
“Mẹ cháu làm sao?”
“Chú có đang bận không ạ? Cháu có việc muốn nhờ đến sự giúp đỡ của chú”
“Cháu nói đi, chú rất sẳn lòng, mà mẹ cháu xảy ra chuyện gì? Có phải nhà họ Phó lại gây khó dễ gì hay không?”
“Ngày hôm kia mẹ cháu bị tai nạn. Cháu định đưa mẹ lên thành phố X kiểm tra sức khỏe nhưng cháu còn có việc cần giải quyết. Chú sắp xếp chỗ ở cho mẹ cháu được không ạ?” Trong điện thoại, cô không tiện giải thích rõ ràng, cũng không nói nguyên nhân sâu xa trong đó, cô tin tưởng bản thân có thể tự mình giải quyết. Việc quan trọng bây giờ là tìm một chỗ cho mẹ yên tâm tĩnh dưỡng, đợi thương thế lành lặn thì mọi việc cô đã sắp xếp chu toàn.
“Đương nhiên là được. Mẹ cháu bị thương có nghiêm trọng không? Cho chú nói chuyện với cô ấy một lát” Bên kia đầu dây, giọng chú Khắc có phần gấp gáp, lo lắng.
“Vết thương nặng nhất ở hai đầu gối, ở thành phố X, cháu chỉ quen biết mình chú, chú giúp cháu chăm sóc mẹ nhé? Còn có... mẹ cháu đang ngủ, có gì lát nữa cháu sẽ đưa máy cho mẹ”
“Không cần đâu… để cho cô ấy ngủ đi. Cháu yên tâm, chú sẽ sắp xếp ổn thỏa, cần gì cứ gọi cho chú.”
“Dạ, ngày mai cháu thuê xe đưa mẹ lên. Chắc khoảng buổi chiều là tới nơi”
“Cháu không cần thuê xe, cứ ở nhà đợi, chú sẽ nhờ người đến đón.”
“Vậy thì tốt quá! cháu cám ơn chú nhiều”
“Không cần khách sáo, chuyện của mẹ cháu đương nhiên cũng là việc của chú, cháu cứ yên tâm đi, dặn mẹ cháu không cần phải lo lắng gì cả” Bên đầu dây bên kia vang lên giọng nói ôn hòa, chân thành, cô vô cùng cảm kích, phấn khởi đáp.
“Dạ, cháu biết, không làm phiền chú nữa, cháu cúp máy ạ”