Sáng hôm sau Lục Thư Lam vẫn đến sở cảnh sát để làm việc như bình thường, mặc dù nói là làm việc, nhưng đúng hơn là làm phiền Diệp Mạc Thần.
Hôm nay Lục Thư Lam mặc trang phục rất lịch sự, khác hoàn toàn với vẻ quyến rũ ngày hôm qua, thái độ của cô cùn vô cùng niềm nở, không hề có vẻ kiêu kỳ coi thường người khác.
Dường như người duy nhất mà Lục Thư Lam m coi thường chính là Đường Hoài Vũ.
Diệp Mạc Thần nhìn thấy Lục Thư Lam nhưng không giao bất cứ công việc nào cho cô, anh muốn để cô tự thấy nơi này nhàm chán mà rút lui, nhưng cô còn lì lợm hơn anh tưởng tượng…!
Cứ đến sáng là Lục Thư Lam đến sở cảnh sát ngồi không, buổi chiều lúc Diệp Mạc Thần về thì cô cũng về, việc này lặp đi lặp lại suốt hai tuần liên tục khiến Diệp Mạc Thần vô cùng khó hiểu, vậy nên anh quyết định gọi Lục Thư Lam đến văn phòng của mình để xem cô định giở trò gì…
“Rốt cuộc thì cô muốn làm gì?”
Lục Thư Lam ngồi đối diện Diệp Mạc Thần, cô cũng không biết bây giờ muốn làm gì…
“Không biết nữa, anh giao việc gì đó cho tôi làm đi!”
Diệp Mạc Thần ngán ngẫm không biết nên nói gì, còn hơn một tháng nữa mới kết thúc kì thực tập của Lục Thư Lam, anh bắt buộc phải nhẫn nhịn cô…
“Cô phiền phức thật đấy!”
Lục Thư Lam mỉm cười trước lời khen ngợi mà Diệp Mạc Thần dành tặng cho mình, đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào của mọi người khiến cô tò mò muốn xem thử…
“Đường Hoài Vũ hả? Anh đến đây làm gì vậy?”
Đường Hoài Vũ vừa phát trà sữa cho mọi người vừa mỉm cười vẫy tay với Lục Thư Lam, hắn cố tình nói lớn…
“Anh biết em vẫn còn giận nên mua trà sữa cho em này, nhân tiện anh cũng mua cho đồng nghiệp của em một phần…”
Lục Thư Lam nhớ rằng hôm qua Đường Hoài Vũ còn hỏi mượn tiền cô, hôm nay đã có thể mua trà sữa cho hơn mười người ở sở cảnh sát rồi, chẳng lẽ hắn túng quẫn quá nên đi cướp của người qua đường à?
“Anh lấy đâu ra nhiều tiền thế?”
Lục Thư Lam tiến đến chỗ Đường Hoài Vũ, cô cầm ly trà sữa lên xem thử thì có chút bất ngờ vì giá khá cao, mỗi ly bằng tiền ăn hằng ngày của Đường Hoài Vũ chứ không ít gì…
“Trời ơi! Anh bị điên rồi à? Anh nói thật đi, anh ăn cướp của người khác đúng không?”
Đường Hoài Vũ có chút không vui khi Lục Thư Lam nghi ngờ năng lực của mình, hắn nhanh chóng lên tiếng giải thích để cô không hiểu lầm…
“Lam Lam à, em quá lời rồi, tháng trước anh có mua một số cổ phiếu, tháng này bán được với giá cao nên nhận được một khoảng tiền khá lớn…”
Lục Thư Lam mới là người hoảng hồn hơn, rõ ràng kiếp trước không hề có chuyện Đường Hoài Vũ mua cổ phiếu, hắn cũng không thể có số tiền lớn như vậy được, chẳng lẽ hắn thay đổi rồi sao?
“Anh có nhiều tiền như vậy, sao hôm qua còn mượn tiền em?”
Đường Hoài Vũ nắm lấy vai Lục Thư Lam, hắn tiếp tục lên tiếng giải thích…
“Sáng nay mới bán được thôi, hôm qua anh thiếu tiền thật, bây giờ anh có tiền rồi, em thích gì thì cứ nói anh, anh mua cho em được không? Túi xách, giày dép, quần áo, trang sức, em nói xem, em muốn thứ gì?”
Lục Thư Lam khẽ nhăn mày nhìn Đường Hoài Vũ, giọng nói của hắn vô cùng tự tin, chắc chắn số tiền mà hắn kiếm được cũng không hề ít, nhưng chuyện này kiếp trước không hề xảy ra…
“Chuyện này để sau đi, em đang trong giờ làm việc, không thể tuỳ tiện ra ngoài được…”
Đường Hoài Vũ cũng vui vẻ gật đầu, hắn chào hỏi mọi người liền rời đi trước, để lại Lục Thư Lam với hàng vạn câu hỏi vì sao trong đầu.
Lục Thư Lam ngồi xuống ghế, nhớ lại kí ức kiếp trước để xem cô có bỏ lỡ chi tiết nào hay không, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì cô chưa bao giờ nghe Đường Hoài Vũ đề cập đến chuyện mua bất cứ thứ gì cho cô, ngay cả một cành hoa hồng cũng là cô hết lòng năn nỉ hắn, nhưng bây giờ hắn lại tình nguyện mua cho cô nhiều thứ đắt tiền như thế…
Lục Thư Lam có chút rùng mình khi nghĩ đến chuyện Đường Hoài Vũ cũng được trùng sinh giống cô, chẳng lẽ ông trời lại để cho một kẻ ác như hắn cơ hội được làm lại từ đầu.
Vậy nên hắn nghĩ thông rồi, hắn muốn đối xử tốt với cô sao?
Nhưng Đường Hoài Vũ là một kẻ giết người, hắn đã nung nấu ý định độc chiếm gia sản của gia đình cô từ trước, cùng lắm thì hắn chỉ đang nhẫn nhịn chiều theo ý cô, nhưng thật chất trong lòng đã ấp ủ một âm mưu to lớn.
Lục Thư Lam có thể nhớ được những sự kiện diễn ra trong quá khứ, nếu Đường Hoài Vũ trùng sinh thì chắc chắn hắn cũng nhớ được, hắn học thạc sĩ kinh tế, những thứ liên quan đến chứng khoán hay cổ phiếu hắn đều biết, việc kiếm lời thì việc này chắc chắn phải là một người suy đoán như thần hoặc xuyên về quá khứ mới có thể thực hiện một cách chính xác được…
“Để xem đến cuối cùng, ai mới là người chiến thắng trước trò chơi số phận này!”