Trùng Sinh Duyên

Văn Khang vói vào một ngón tay, hai ngón tay, khai phá từng chút, từng chút một…

Kiếp trước y áp người ta, chẳng lẽ đến kiếp này y phải trả nợ lại sao? Nhưng, nhưng, y nguyện giặt vớ cho cậu ta, làm bánh bao cho cậu ta, chấp nhận bị cậu ta mắng chửi, nhưng nếu để cậu ta ăn thì…

Văn Khang khó xử, nên để cậu ta ăn hay nên dừng lại ở mức quan hệ hiện giờ? Đây là một câu hỏi và cũng là một câu hỏi còn nghiêm trọng, nan giải hơn cả chuyện tìm ra đối sách giữ hòa bình quốc gia, chăm lo cho đời sống người dân này nọ.

Văn Khoang xoay xoay tròng mắt, cười gian, “Vậy không tốt lắm đâu, người ở phía trên mệt lắm, ta thật không nỡ để ngươi mệt!”

“Tôi không sợ mệt!”

“Nhưng ngươi không có kinh nghiệm, sẽ không biết cách để đối phương tiến vào cực lạc!” Văn Khang tiếp tục khuyên bảo, “Ta có kinh nghiệm, cho nên…”

“Cái gì? Anh rất có kinh nghiệm?” Thiếu Hoa túm lấy Văn Khang, giọng điệu lập tức thay đổi, ngay cả ánh mắt cũng trở nên nóng rực như nhiệt độ sa mạc.

Văn Khang cảm giác được nguy hiểm, vội vã đầu hàng, “Không, không phải, ta vẫn chưa có kinh nghiệm thực tế, kinh nghiệm ta có là do tìm hiểu từ cái máy, máy gì gì đó của ngươi thôi!”

“Thật không?” Thiếu Hoa không mấy tin tưởng.

“Thật mà, thật mà!” Văn Khang túa mồ hôi lạnh, khẩn trương, bày tỏ, “Ta đúng là học hỏi được kinh nghiệm trên sách và trên máy gì đó của ngươi, ta chưa có kinh nghiệm thực tế gì đâu. Ngươi có biết không, lúc ở bệnh viện, ta bị mấy mỹ nữ đó trêu chọc còn bị sờ tới sờ lui, nhưng ta đã liều chết bảo vệ trinh tiết cho ngươi đó!”

“Anh thật không có thất thân?”

“Nếu ta nói dối sẽ bị sét đánh!” Văn Khang thề thốt, “Coi đi, đâu có sét phải không?”

“Đó là vì hôm nay Thiên Lôi bận việc rồi!”

“Ta thật sự không có lừa ngươi đâu, trinh tiết của ta là dành cho ngươi mà!” Văn Khang chột dạ, đành phải nhượng bộ một chuyện đau đớn nhất trong đời, “Ngươi muốn ở mặt trên thì ở mặt trên vậy!”

Thiếu Hoa cười giảo hoạt, “Nếu anh đã đồng ý, vậy tôi cũng không khách sáo!”

Văn Khang cảm thán trong lòng, tên phúc hắc này, rõ ràng là một tên gian trá, giảo hoạt y chang hồ ly! Coi kìa, ở sau mông cậu ta rõ ràng đang có cái đuôi thật to vẫy vẫy.

Văn Khang ngoan ngoãn nằm xuống mặc người chà đạp. Thiếu Hoa cũng lập tức cưỡi lên người y, cởi cái quần của y quẳng sang một bên, sau đó… Không biết phải làm thế nào.

Văn Khang thấy thế dạy bảo ngay, “Đầu tiên, người ở phía trên phải làm cho người ở dưới thoải mái! Cho nên, ngươi phải làm cho ta khoái hoạt trước mới được!”

“Vậy làm sao anh mới khoái hoạt?”


“Hôn ta đi!”

Thiếu Hoa nghe lời đưa môi tới gần, chạm nhẹ lên môi người nọ một cái.

“Như vậy không được, đầu lưỡi của ngươi đâu rồi? Sao lại không nhúc nhích?” Văn Khang mới nếm được chút ngọt ngào, sao chịu thỏa mãn, “Ngươi như thế qua loa lắm, lại đây, để ta làm mẫu cho ngươi xem một lần!”

Mặt Thiếu Hoa đỏ lên, đành phải ngoan ngoãn nghe lời, để Văn Khang nhấm nháp mỹ vị, thiếu chút nữa bị hôn đến hôn mê.

Làm mẫu xong, Văn Khang cũng không quên hỏi một câu, “Thấy thế nào?”

Thiếu Hoa ngồi hồi tưởng lại, “Ngọt hơn bánh nhưng nhạt hơn mật một chút!”

Văn Khang nhụt chí, bắn cho một quả xem thường, “Giờ ngươi nên luyện tập nhiều một chút, giống như lúc nãy ta làm vậy!”

Thiếu Hoa mím môi, dường như đang rất quyết tâm, học dáng vẻ của y khi nãy, khờ khạo ngậm lấy đôi môi y, đưa đầu lưỡi vào trong nhiễu loạn.

Mấy động tác ngây ngô lại càng mê hoặc lòng người, Văn Khang hạnh phúc như bay lên tận trời, máu cả cơ thể như dồn xuống hết một bộ phận nào đó, liếm liếm miệng, “Nhạt như nước lã, về sau ngươi phải luyện tập nhiều chút, mỗi ngày vào sáng sớm và trước khi đi ngủ phải tập thử mấy phút, ta sẽ làm công cụ luyện tập miễn phí cho ngươi!”

Thiếu Hoa buồn bực, tại sao ở phía trên lại phải gánh vác nhiều thứ mỏi mệt như vậy chứ!

“Giờ đến bước tiếp theo, bắt đầu vuốt ve ta!”

Thiếu Hoa nghe lời, vuốt ve, vuốt ve.

“Oái, không phải chỗ đó…”

“Không được, mạnh hơn chút nữa!”

“Ai da, nhẹ chút, ngươi muốn bóp chết ta hả!”

“Phải xoa xoa cái kế bên nữa! Là cái đó… Sao ngươi không biết chút gì hết vậy!”

Thiếu Hoa vò tóc không biết nên làm thế nào, “Gì chứ, tôi làm không quen mà, nếu không để tôi tìm ai đó luyện tập… À, không, không, ý của tôi là để tôi xem phim, xem sách thử xem thế nào đã!”

Văn Khang nhìn dáng vẻ khẩn trương của cậu, nở nụ cười giảo hoạt, nắm lấy tay cậu, “Không cần phải xem sách, để ta làm mẫu thử một lần cho ngươi là được rồi!”

Thiếu Hoa lại đang áy náy hoảng hốt với những động tác vụng về của mình, nghe như thế, vội gật đầu ngay.


Vì thế, Văn Khang bắt đầu làm mẫu.

Ôm Thiếu Hoa vào lòng, một tay hầu hạ phía trước, một tay vỗ về, chơi đùa phía sau.

Vói vào một ngón tay, hai ngón tay, khai phá từng chút, từng chút một.

Thiếu Hoa được hầu hạ thoải mái, mơ mơ màng màng, rên khe khẽ.

Văn Khang bắt đầu dùng sức đâm thứ gì đó vào.

(Tắt đèn, kéo màn, trời tối như mực không nhìn thấy rõ lắm, như vậy kết thúc!)

[Tác giả rưng rưng nước mắt:

Mãnh thú cua đồng, nhận lệnh của trời, xưng bá thiên hạ, nhất thống chư văn, phàm những câu văn tư sắc sẽ bị cho vào miệng, nhai sạch xương cốt, những ai trốn thoát cũng sẽ bị vây cánh mai phục, để bắt sạch, còn treo giải thưởng to đùng để độc giả lôi văn tư sắc ra treo báo! Tác giả hoảng hốt, sợ hãi, vì để tự bảo vệ mình, đã tắt đèn, kéo mành che đậy cảnh xuân, tránh bị cua đồng ăn sạch. Thỉnh độc giả tự tưởng tượng tiếp!] (*)

Làm mẫu xong, Văn Khang thỏa mãn liếm liếm môi, quá ngon.

Làm mẫu một lần, một lần lại một lần, cho đến trời hừng sáng.

Thức dậy, eo Thiếu Hoa đau đến muốn đứt lìa, Văn Khang lập tức mát xa cơ thể cho cậu. Thấy cậu hơi nhíu mày, y thấy xót vô cùng.

Đêm qua, y đúng là đã làm có hơi quá mức chút, rõ ràng biết đây là lần đầu của Thiếu Hoa, nhất định phải dịu dàng nhưng cuối cùng y lại không thể không trầm mê trong đó. Người ngày thường luôn kiêu ngạo, dữ dằn, đến lúc ấy lại ở dưới thân nài nỉ van xin, đây quả là một kích thích khiến y không sao đỡ được.

Nhưng mà…

Đây cũng là do cậu ta tự nguyện để y làm mẫu, là làm mẫu đó, có đúng không nào?

Văn Khang suy nghĩ như thế, lập tức đá bay cái cảm giác tội lỗi đến tận đâu đâu.

“Thống (**) khoái không?”

Bị ai đó làm mẫu cả đêm, Thiếu Hoa chỉ cảm thấy phía dưới như bị nghiền nát, tức giận, “Đúng á, đau, đến đến sắp chết!”

“Muốn ăn gì không? Cũng đã quá giờ ăn sáng rồi!”


“Muốn ăn kem!”

Văn Khang lầu bầu một câu, “Đểu thật, toàn đòi ăn những thứ không có trong nhà!”

Thiếu Hoa nằm xuống giường một chút nhưng ngay cả lưng cũng thấy đau, đành phải ngồi dậy. Lúc này, Văn Khang cũng đã chuẩn bị điểm tâm xong, mang tới phòng ngủ, đặt lên bàn ở đầu giường, hai người cùng nhau ăn.

Cơm nước xong, Văn Khang nhanh chóng dọn dẹp, còn Thiếu Hoa thì xem thời khóa biểu cho ngày mai.

“Tiểu Khang, mau lấy quần áo ra đi, mai tôi phải lên lớp, đã nghỉ cả tuần rồi, giờ phải bù lại thôi! Ê, anh đâu rồi? Ê, lại chạy đi đâu rồi?”

Cửa sắt bên ngoài kêu ‘két’ một tiếng, Văn Khang xách gói to, thở hồng hộc chạy về.

“Anh đi đâu vậy?”

“Không phải ngươi muốn ăn kem sao? Ta chạy xuống dưới mua! Cái thang máy chết tiệt đó lại hư rồi hại ta phải chạy thang bộ, về sau mình có tiền, nhất định sẽ không ở cái chỗ quỷ quái này nữa!” Văn Khang mệt đến nỗi đầu đổ đầy mồ hôi.

“Đồ ngốc!” Oán khí trong bụng Thiếu Hoa lập tức tan mất, cậu vừa cảm động vừa đau lòng, lau mồ hôi cho y.

“Mau ăn đi, tan hết đó!”

Thiếu Hoa cho miếng kem vào miệng, chép chép, kem mua ở siêu thị, lại phải chạy mười tầng lầu, nên đã bắt đầu tan. Nhưng khi cho vào miệng lại vừa lạnh vừa ngọt, ngọt đến tận tim.

“Nè, anh cũng ăn miếng đi!” Thiếu Hoa lấy chiếc thìa gỗ múc một thìa đưa đến bên miệng Văn Khang, Văn Khang há miệng ngậm lấy, nuốt vào, mát tới tim rồi.

“Anh có biết mồ hôi (***) xuất phát từ đâu không? Đáp sai sẽ bị gõ đầu đó nha!” Thiếu Hoa nhìn ai đó cười cười, nụ cười cực kì giảo hoạt.

“Lại muốn kiểm tra ta hả? Hán Thủy là nhánh sông thứ nhất của Trường Giang, bắt đầu từ Thiểm Tây tỉnh Tây Nam!” Văn Khang tự tin, tỏ vẻ việc học của mình đã rất tiến bộ.

“Đáp sai rồi! Mồ hôi bắt đầu ở ót!” Thiếu Hoa giảo hoạt chỉ lên cái trán đầy mồ hôi của Văn Khang, sau đó gõ lên cái đầu y một cái.

Văn Khang ôm đầu, thấy cậu cười gian như hồ ly, than thở, “Ngươi lại ức hiếp ta, lại còn đánh mạnh như vậy, đau quá!”

Những ngày tháng hạnh phúc trôi qua thật nhanh. Ban ngày, hai người cùng đến trường, cùng tới sân bóng.

Mỗi tối, Văn Khang sẽ tiếp tục dạy Thiếu Hoa ‘học tập’, ‘làm mẫu’. Mỗi lần như thế, Thiếu Hoa đều bị y làm đến mềm nhũn, đầu óc choáng váng. Tuy nhiên, cậu cũng cảm nhận được hạnh phúc trước nay chưa từng có.

“Nè, sao tinh lực của anh nhiều quá vậy, ngủ đi chứ!” Thiếu Hoa thở mệt, nhắc nhở.

“An tâm đi, lên lớp ta không có ngủ gục đâu!” Văn Khang long tinh hổ mãnh, không thèm để ý tới.

Thiếu Hoa nhủ với lòng, nếu giờ mà cậu còn đủ sức, cậu nhất định sẽ đánh cho tên này một trận.


Đến cuối tuần, Ba Lệ đến thăm kiêm ăn cơm ké. Vừa thấy mặt Văn Khang đỏ ửng, hạnh phúc, lập tức chớp chớp mắt, giảo hoạt, “Nè, đừng nói hai đứa đều ngày ngày ‘bạch nhật tuyên ***’ nha?”

Thiếu Hoa xấu hổ đỏ mặt lên.

“Cô nói bậy bạ gì đó, những người thuần khiết như chúng ta làm sao có thể làm chuyện đó giữa ban ngày ban mặt chứ!” Văn Khang nghiêm túc, vẻ mặt đầy chính khí, “Đó giờ chúng ta đều đợi trời tối không có ai mới làm thôi!”

Hung khí bạo lực gia đình vẫn hay dùng tới – Đệm sô pha lập tức bay tới, đánh thẳng vào ót của người nào đó.

Văn Khang bị đánh, ôm đầu chạy khắp phòng.

“Ding dong…” Chuông cửa vang lên.

“Bà cụ về rồi!” Thiếu Hoa chấm dứt màn bạo lực gia đình, vui vẻ chạy tới mở cửa.

Nhưng, khi mở cửa ra, chỉ thấy bên ngoài đứng hai người, một người trưng cái mặt như ai nợ tiền gã ta từ năm nào, người còn lại đầu tóc bóng lưỡng đến nỗi nếu có con ruồi nào vô tình đậu vào sẽ trượt gãy chân, gã ta mặc chiếc áo sơ mi in hoa màu xanh biếc nhìn giống như vườn rau bị bướm đậu đầy. Gã này quen quá, Thiếu Hoa nghĩ nghĩ, á, nhớ rồi, tên bắp cải này là bạn trai mới của Nhạc Nhã Lệ, cái gã người Mỹ gốc Hoa gì gì đó.

“Mấy người là…”

“Chúng tôi đến tìm Long Phi!”

“Ở đây không có ai là Long Phi cả, các người tìm lầm chỗ rồi!”

“Không, chúng tôi không tìm lầm!” Gã bắp cải khẳng định, “Người diễn vai Triệu vương trong ‘Tần Thủy Hoàng truyền kì’ không phải đang ở đây sao? Tôi đã điều tra kĩ lắm rồi!”

Gã như ai nợ tiền không chút khách khí xô Thiếu Hoa sang một bên, “Tránh ra!”

Thiếu Hoa còn chưa kịp ngăn lại, hai gã nọ đã xông vào nhà. Tên bắp cải vừa nhìn thấy Văn Khang đã tru lên một tiếng, nhào tới, “Anh họ, cuối cùng cũng tìm được anh! Anh hại em tìm thật cực khổ!”

“Ngươi là…” Văn Khang ngơ ra, không hiểu gì.

————-

Chú Thích:

(*) Cua đồng ý chỉ mấy cảnh H lúc post lên một số 4rum sẽ bị cắt mất á =))

(**) 痛: Có nghĩ là Thống, đau.

(***)汗水: Mồ hôi (hàn shuǐ)

汉水: Hán Thủy (hàn shuǐ)

Trên cơ bản là hai từ này đọc y chang nhau nên Khang Khang của chúng ta mới trúng kế Hoa Hoa!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận