Người đến là anh trai hàng xóm của cô, Cố Quân Viễn.Cố Quân Viễn không nghĩ tới sẽ ở đây gặp được cô, cô còn lại đang ở trong bộ dáng chật vật như vậy.Nguyên Tĩnh Sơ lên xe, Cố Quân Viễn nhìn đến giày cao gót trên tay cô cùng với đôi chân trần trụi, lông mày anh nhíu lại. "Cảm ơn anh Quân Viễn." Nguyên Tĩnh Sơ cảm kích nói, nhìn tình trạng của cô hiện giờ, căn bản không có khả năng thật sự tự mình trở về.Cố Quân Viễn là anh trai nhà bên cô yêu mến lúc còn bé, nhưng anh ấy mười lăm tuổi đã ra nước ngoài, đến tận năm ngoái mới trở về, về sau lại bận rộn lo việc nhà cùng công ty, sau khi trở về cũng chỉ cùng với cô gặp mặt được vài lần.Cố Quân Viễn nhìn dáng vẻ cô ôm lấy thân thể mình, tăng nhiệt độ của điều hoà không khí, lại lấy áo khoác của anh đặt ở ghế sau đưa đến cho cô.Nguyên Tĩnh Sơ sững sờ, vành mắt lập tức đã nóng lên.Kiếp trước, kể từ đêm hôm đó trở về sau, cũng không còn người nào đối xử với cô ấm áp như vậy nữa.
.
."Mặc vào đi."Cố Quân Viễn thấy cô không nhận, nhìn cô một cái lát.Cô ngoan ngoãn nhận lấy, lúc mặc xong áo, Cố Quân Viễn nhìn thoáng qua cô, cảm thấy dáng vẻ cô mặc quần áo của mình thoạt nhìn lại thuận mắt như thế.
Nhưng lập tức, anh lại nhìn thấy dấu hôn trên cổ cô.
.
.Anh ngơ ngác một chút, lại nghĩ đến một mình cô ở trên đường cùng với tình cảnh vừa nãy, ánh mắt anh trở nên thâm trầm.
.
.Trong lòng anh mang theo vài phần thẫn thờ mà chính anh cũng không hề dự liệu được, Cố Quân Viễn cả một đường trầm mặc lái xe. Rất nhanh đã đến Nguyên gia, Cố Quân Viễn nhìn cô vào cửa, mới lái xe đến sát vách. "Bốp" một tiếng, đầu Nguyên Tĩnh Sơ bị đánh lệch qua một bên. Cô xoay đầu lại, cắn răng nhìn chằm chằm Nguyên Hoành Nghị, ông là ba của cô. Nguyên Hoành Nghị vừa đi công tác trở về, đã vừa vặn đụng phải Lạc Hiểu Du cầm túi xách của Nguyên Tĩnh Sơ đến, con gái của ông không có ở nhà, túi xách lại do bạn học mang về, mà Lạc Hiểu Du còn tưởng rằng Nguyên Tĩnh Sơ đã trở về.
Đối với hỏi thăm của ông tối hôm qua các cô đi đến những đâu làm gì đều kể ra, Lạc Hiểu Du lắp bắp nói Nguyên Hoành Nghị không nên trách Tĩnh Sơ, cô ấy chỉ là do rất thích Quý Tư Thần. Trong đầu Nguyên Hoành Nghị lập tức nổ ầm, con gái của ông vậy mà mới 18 tuổi đã lên giường với đàn ông! Từ sau khi ông cùng vợ ly hôn, Nguyên Tĩnh Sơ tựa như là nghênh đón kỳ phản nghịch, mỗi một ngày gây cho ông biết bao phiền toái, thành tích nguyên bản đứng top đầu cũng rớt xuống ngàn trượng, lại thường xuyên trang điểm lộng lẫy cùng người ta đi chơi bên ngoài, học đòi thói uống rượu, vừa về đến nhà đã cùng ông cãi nhau, bọn họ đã nhiều năm không hề ngồi xuống hoà nhã mà nói chuyện.Dù vậy, ông cũng vẫn cảm thấy con gái của ông cho dù học thói xấu cũng không có khả năng đạt đến loại trình độ này, cô cùng lắm chỉ là muốn kháng nghị ba cùng với mẹ của mình ly hôn, còn không để cho cô đi gặp mẹ mà thôi.Không nghĩ tới, ông không chút quan tâm cô, cô vậy mà dám làm ra loại chuyện như vậy!Nguyên Hoành Nghị tức giận đến không thể khống chế nổi mình, lần đầu tiên đánh cô.Đánh xong ông lập tức hối hận, đây chính là đứa con mà ông từ nhỏ đến lớn yêu chiều mà lớn lên, là đứa con duy nhất.
.
.Lúc đầu còn cho rằng Nguyên Tĩnh Sơ sẽ tức giận vừa thét vừa gào, không nghĩ tới cô vậy mà đứng ở nơi đó khóc oà lên. Nguyên Hoành Nghị lập tức sững sờ, con gái của ông giống với mẹ mình, tính cách mạnh mẽ, từ nhỏ đến lớn cũng không có khóc lớn mấy lần, lần gần đây nhất khóc là khi ông cùng với mẹ của cô ly hôn, sau đó mẹ của cô bỏ đi sang Mỹ.Từ đó cô bắt đầu nóng nảy, ông mang theo chút không biết phải làm sao mà nói: "Tĩnh Sơ, ba không phải cố ý, là ba sai.
.
."Còn chưa nói xong, Nguyên Tĩnh Sơ bỗng nhiên bổ nhào vào trong ngực của ông, ôm lấy ông, khóc đến càng thương tâm. "Ba.
.
.
Con không phải cố ý, con uống say căn bản cái gì cũng không biết.
.
.
Đều là do Lạc Hiểu Du tính kế!"Cô rất vất vả mới kìm lại được nước mắt, nức nở mà nói.Nguyên Hoành Nghị nhíu mày, "Hiểu Du? Làm sao lại như vậy?".