Trùng Sinh Kiều Thê Vô Địch

Chương này tặng cho nàng Tiểu Khuynh Nhi vì đã tích cực ủng hộ nhé

Editor: shizuka nguyễn

Bắt đầu thử vai, người thứ nhất thử vai chính là một nam thanh niên hai mươi tuổi tên là Hứa Chân, một đầu tóc đỏ nổi bật trông rất là xinh đẹp, làn da trắng nõn, mắt xếch hẹp dài, cả người nhìn qua có loại ảo giác vô cùng quyến rũ.

Hứa Chân thử vai thuộc hạ đắc lực, trên thực tế cũng chính là một vai côn đồ, nội dung thử vai là diễn một cảnh bị quần ẩu.

Nhưng mà cũng chỉ có một mình hắn diễn, không có quá nhiều lời kịch, chủ yếu vẫn là xem động tác thân thể và biểu cảm khuôn mặt, thật ra diễn có chút khó khăn.

Biểu hiện của Hứa Chân có chút miễn cưỡng, Lạc U chỉ nhìn một lần liền không tiếp tục xem nữa, Trần đạo diễn trái lại mặt không đổi sắc xem hết, sau đó trầm giọng kêu người kế tiếp.

Từng nghệ sĩ đến thử vai đều đơn giản giới thiệu bản thân một chút, sau đó nói một chút cảm nhận của bản thân đối với nhân vật này.

Sau khi Lạc U nghe được giọng nói của người thứ hai thì có chút ngạc nhiên ngẩng đầu, giọng nói của người này nghe vô cùng êm tai.

Chỉ là khi cô nhìn thấy dáng vẻ của người kia, liền có chút kinh ngạc nhìn về phía Lý Hoành Vũ đang ở một bên.

Truyện chỉ được đăng tại -editor: shizuka nguyễn.


"Ha hả, cái này coi như là kinh hỉ(*) đi, đứa nhỏ Lục Đình này quả nhiên là không sai, ở trong thời điểm huấn luyện cũng nhận được rất nhiều lời khen, lần này đến thử vai chính là được đích thân Lạc tổng đề cử đâu."

(*) Kinh hỉ: Kinh ngạc vui mừng.

Lý Hoành Vũ cười cười, nhìn cậu nhóc phía xa đã bắt đầu diễn, trong bụng có chút cảm khái, cũng không biết ánh mắt Lạc U làm sao có thể sắc bén như vậy, có thể phát hiện ra cậu nhóc này rất có năng lực, thật đúng là có chút thần kỳ.

Thiếu niên hiện tại đang tham dự thử vai chính là đứa nhỏ đưa cơm ngày ấy ở phim trường đệ nhất công chúa.

Thiếu niên này năm nay cùng tuổi với Lạc U, lớn lên có chút nhỏ gầy, nhưng giọng nói lại hết sức êm tai.

Ngày đó Lạc U nhận ra đây là một ca sĩ đẳng cấp Thiên vương tương lai liền để cho Lý Hoành Vũ đến ký hợp đồng, sau đó trực tiếp đưa đến Tâm Tinh đi huấn luyện.

Hiện tại mới chỉ qua mấy tháng, đã có biến hóa nghiêng trời lệch đất, toàn thân đều trở nên hơn hẳn người thường.

Lục Đình không phải là rất trắng, bề ngoài cũng chưa tính là xuất chúng, tối đa cũng chỉ có thể xem như là thanh tú.

Trước đây Lạc U coi trọng Lục Đình, cũng không phải là bởi vì bề ngoài của cậu, mà ở kiếp trước Lục Đình nổi danh cũng không phải là bởi vì vẻ bề ngoài, mà bởi vì giọng nói êm tai lại tràn ngập linh khí của cậu.

Tuy rằng bề ngoài của Lục Đình không đủ xuất chúng, nhưng lại thắng ở phần linh động, giống như giọng nói của cậu, làm cho người ta có cảm giác vô cùng thoải mái.


Lục Đình dường như có chút khẩn trương, lúc mới bắt đầu động tác vẫn còn có chút cứng ngắc, chỉ là khi cậu nằm trên mặt đất toàn thân co rúc vào cùng một chỗ run rẩy, không tiếng động thắng có tiếng.

Toàn bộ mọi người nhìn một màn như vậy, đều có một cái đánh giá nhất định.

Người thứ ba lên sân khấu, người này chủ yếu là dùng ngôn ngữ để biểu đạt quá trình bị quần ẩu, tuy rằng cuối cùng cũng ngã xuống dưới đất, lộ ra dáng vẻ hung ác cùng không phục.

Cái này cùng với yêu cầu của kịch bản có một chút khác biệt, bởi vì trong kịch bản nhân vật thuộc hạ này là một người có bề ngoài nhìn qua mang dáng vẻ lưu manh, nhưng trên thực tế cũng là một vai biết ẩn nhẫn âm trầm.

"Ánh mắt Lạc tổng bao giờ cũng vô cùng tốt a."

Sau ba giờ kết thúc thử vai nhân vật thuộc hạ đắc lực, Trần Dục vô cùng cảm khái nói một câu, trong giọng nói còn mang theo một chút kính nể rõ ràng.

Địa vị và danh tiếng của Lạc Học Tâm giới giải trí đều là không gì sánh được, mà nhân vật Lục Đình này coi như là đã được định xuống rồi.

"Trần đạo diễn, đây chính là nghệ sĩ mà tiểu U của chúng tôi coi trọng nga, Lục Đình tuy rằng chỉ có mười lăm tuổi, nhưng là một mầm non rất tốt a, Lạc tổng cũng đã nói, nếu như có thể, Trần đạo diễn thử nghe giọng hát của cậu ấy xem, bài hát cuối phim của bộ phim này không phải còn chưa có xác định sao."

Lý Hoành Vũ ở một bên rất hợp thời nói vài câu, đây cũng là điều Lạc Học Tâm dặn dò anh, nếu như Trần Dục đối với Lục Đình hài lòng, thì nên nói ra một câu như vậy, còn vấn đề có cần hay không tất nhiên là sẽ không miễn cưỡng.


"Bài hát cuối phim? Lục Đình biết ca hát?"

Trần Dục có chút kinh ngạc, một đứa trẻ còn nhỏ như vậy có thể làm được sao, nhưng nghĩ đến đây là do Lạc Học Tâm nói, hoài nghi cũng ít đi vài phần.

"Đương nhiên được, có thời gian để cậu ấy hát cho anh nghe một chút."

"Được."

Đều nói nhân mạch trong giới giải trí rất quan trọng, hiện tại cái này cũng không phải nữa, có đôi khi có một cơ hội lại rất quan trọng, thật ra cũng chỉ là một câu nói, chỉ là cơ hội như vậy, không phải người nào cũng đều có thể có được.

Tiếp tục thử vai, kế tiếp đó là trong năm người chọn một người diễn vai huấn luyện viên.

Người thứ nhất lên sân khấu chính là một minh tinh khá có danh tiếng hay đóng vai phụ, tuy chưa đóng qua nhân vật chính, nhưng đã diễn qua rất nhiều vai phụ, hơn nữa được khen là diễn viên đóng vai phụ tốt nhất, ban đầu cũng là người thích hợp mà Trần Dục lựa chọn.

Thử vai huấn luyện viên chính là diễn một cảnh huấn luyện, trên thực tế chính là diễn cảnh huấn luyện Lạc U, nhưng mà bây giờ cũng chỉ có một người biểu diễn, vị minh tinh này diễn vai phụ rất có khí thế, trên người cũng mang theo một loại cảm giác giống như quân nhân, dường như là cố ý học qua.

Trần Dục xem qua, nhẹ nhàng gật đầu một cái, xem như tương đối hài lòng.

Người thứ hai là một người đàn ông trung niên, so với người thứ nhất thì lớn tuổi hơn một chút, danh tiếng thấp một chút, khí thế cũng yếu đi rất nhiều, dường như đã có ý định bỏ cuộc, kỹ năng diễn xuất cũng không được xuất sắc.

Lúc người thứ ba bắt đầu vẫn chưa nói gì liền bị Lạc U loại bỏ, không phải là đối phương không đủ ưu tú, mà là do hình tượng thật sự không thích hợp, tuổi quá nhỏ, nên thử vai thuộc hạ mới đúng.

Nhưng mà kỹ năng diễn xuất của đối phương coi như còn có khả năng, nhưng mà cũng không tính là xuất sắc, Lạc U liền trực tiếp hủy bỏ.


Đối với nhân vật huấn luyện viên trong kịch bản này là làm thầy giáo của cô, cô cũng rất xoi mói, bởi vì tình cảm của cô đối với người này vừa là thầy vừa là cha, tuyệt đối không có khả năng miễn cưỡng.

Người thứ tư lên sân khấu, người đàn ông này nhìn qua hơn ba mươi tuổi, nhưng nhìn rất lạ mắt, sau khi nghe qua giới thiệu mới biết, đây là một quân nhân mới xuất ngũ không lâu.

Một thân khí tức quân nhân so với người thứ nhất còn nồng đậm hơn, thực hiện các loại động tác huấn luyện tiêu chuẩn làm cho trước mắt mọi người sáng ngời, cũng rất phù hợp với hình tượng lính giải ngũ của huấn luyện viên trong kịch bản.

Ngay cả Trần Dục cũng không nhịn được gật đầu, lộ ra vẻ mặt suy nghĩ sâu xa, dường như đang suy nghĩ người thứ nhất với người thứ tư rốt cuộc người nào thích hợp hơn.

"Người kế tiếp, Vân Nham."

Người thứ năm cũng chính là người cuối cùng, Vân Nham trong lúc mọi người đang xì xào bàn tán liền đi lên.

Vân Nham bắt đầu thân thể cũng không đứng thẳng giống như mấy người trước, ngược lại là lộ ra một tia hơi thở chán nản, hai tay chống đầu toát ra một loại biểu tình vô lại, sau đó trong lúc mọi người còn đang kinh ngạc nhìn chăm chú, từ trong túi móc ra một hộp thuốc lá, dáng vẻ cực kỳ tiêu sái châm một cây, chậm rãi hút một hơi, hơi nheo mắt lại lộ ra vẻ mặt thỏa mãn, mới trầm giọng mở miệng nói:

"Tiểu công chúa, đánh nhau là một cuộc sống cực khổ, nếu như cô không làm được, thì nhanh về nhà bú sữa mẹ đi."

Vân Nham dứt lời, toàn trường ồ lên, những người tới tham gia thử vai trong tay đều có kịch bản, tuy rằng chưa chắc là cuối cùng sẽ dùng đến, nhưng cũng rất là đầy đủ, nhưng diễn xuất của Vân Nham hiện tại lại hoàn toàn khác so với kịch bản.

Trần Dục đều giật mình trong chốc lát mới phản ứng được, lộ ra vẻ mặt suy nghĩ sâu xa, trong đó cũng có một tia rối rắm.

Vân Nham rất nhanh liền biểu diễn xong, cũng không nói thêm gì, trong lúc mọi người ở đây nhìn chăm chú lẳng lặng rời đi, Lạc U nhìn bóng lưng Vân Nham rời đi, trong mắt phi thường sáng sủa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận