Thời gian mấy ngày tiếp theo Kiều Thiên Ninh chỉ ở trong Vị Ương cung của mình mà chẳng ai đoái hoái đến, đúng thật là thời thế thay đổi mà.
Trong hoàng cung này người chết đi là người chịu thiệt thòi, người ở lại vẫn phải sống tiếp đó đã là quy luật vốn có rồi, có lẽ sau một lần chết đi bây giờ nàng mới thấu hiểu được sâu sắc hơn.
Nhiều đêm nàng bị cơn ác mộng làm cho tỉnh dậy, nàng nhìn thấy nụ cười ngạo nghễ của thứ muội và thái tử, nhìn thấy những oan hồn đã chết của Kiều gia nó làm tim của nàng như thắt lại.
Lúc nàng trong thời gian chữa bệnh, người được gọi là phụ hoàng kia không thèm đếm xỉa đến nữ nhi là nàng, ông ta chỉ truyền khâu dụ đến nói rằng :
"Thân là công chúa hoàng thất, sứ mệnh phải gánh trên vai không có quyền được phản kháng nếu không thì dù có chết cũng xứng đáng ".
Kiều Thiên Ninh thầm cảm thấy nực cười, đó chỉ là cái cớ cho những kẻ hèn yếu.
Cả đất nước to lớn này lại phải mang nữ nhi thân sinh của mình đi để làm món hàng cho người ta chọn lựa.
Đó là sự sỉ nhục cho một giang sơn chứ làm gì phải là sứ mệnh, nàng cảm thấy khinh thường và thương cảm cho số phận của công chúa ấy.
Vì quá lụy tình cảm mà dẫn đến hương tiêu ngọc vẫn nhưng lại chẳng được sự thương xót và đồng cảm đối với người gọi là ruột thịt kia.
Nhưng nàng không phải là nàng ấy, nàng còn một mối thù lớn trên vai, nàng phải thật lớn mạnh, phải thật vững tâm thì mới có thể trả thù được bởi vì những người đó thân phận đều là đứng trên vạn người.
Nàng bắt đầu hành trình điều dưỡng thân thể, trời còn chưa sáng nàng đã dậy để luyện võ, phụ thân đã từng nói :
"Kiên trì sẽ đi đến thành công nên con không được nản dù là nữ nhân đi chăng nữa ".
Thời gian đầu A Vũ và A Diệp rất ngạc nhiên khi công chúa của mình tính cách lại hoàn toàn thay đổi như thế.
Nhưng Kiều Thiên Ninh chỉ im lặng, thời gian còn lại nàng bắt đầu nghiên cứu về dược liệu nhất là về độc dược và giải dược.
Mẫu thân của nguyên chủ cũng qua đời vì độc dược nên nàng sẽ phải thật sự cố gắng, đối với những người có thân phận cao thế kia đôi khi phải dùng đến đọc thủ, nàng sẽ trả thù bằng bất cứ giá nào.
Trong người nàng lúc nào cũng khao khát cơ hội trả thù, nàng thề nếu một ngàu nàng còn trên đời thì những người đó đừng hòng có cuộc sống yên ổn.
Tuy nhiên khi đi vào thực tế nàng mới thấy khó khăn biết bao nhiêu, ở đây là hoàng cung nên có rất nhiều loại thảo dược không có, mà nhiều cái trên y thư cũng không thể giải thích và lú giải được.
Còn nếu đi hỏi thái y, lâu dần sẽ khiến người khác sinh nghi, nàng vắt óc suy nghĩ mà vẫn không tìm ra cách nào.
Bỗng nhiên nàng nhớ lại trước đây phụ thân đã từng nói người có duyên cứu được một thần y khi đang đi đánh giặc, nàng nhớ không lầm thì vị thần Y đó là người của Nam Sở Quốc.
Hình như nàng nhớ người đó tên là Lâm Thiên Bá hay sao ý, người đoa có đưa cho phụ thân nàng một miếng ngọc bích nói là sau này nếu có việc gì cần thì hãy tìm ông ta, ông ta sẽ giúp đỡ, nghe phụ thân nói rằng y sống tại núi Phật Quang.
Khi xác định được mục tiêu nàng liền bắt đầu nhờ A Vũ và A Diệp trang điểm lại cho mình và đi gặp hoàng thượng.
Hai người tuy không hiểu gì nhưng vẫn nghe theo mệnh lệnh của nàng.
Kiều Thiên Ninh biết các nàng rất tò mò và thắc mắc sự thay đổi gần đây của nàng, nàng quyết định giải cho hai nha đầu này hiểu vì có lẽ sau này hai nàng ấy sẽ đi theo mình đến Bắc Yến Quốc.
Qua thời gian gần đây nàng thấy hai nha đầu này khá là trung thành có lẽ là đi theo nguyên chủ từ nhỏ nên có tình cảm.
Khi trang điểm xong, nàng nhìn vào gương bất chợt cảm thấy giật mình, thiếu nữ ngồi trước gương da trắng môi đỏ, mềm mại như liễu,.
dung nhan yêu kiều nhìn vào sẽ khiến người ta muốn yêu thương và bảo vệ.
Nàng nhìn thẳng vào hai nha đầu rồi nói :
"Ta biết thời gian gần đây các ngươi rất ngạc nhiên vì sự thay đổi của ta, ta là người đã từng bước vào quỷ môn quan một lần rồi nên ta rất quý sinh mạng của mình, chỉ có sống tốt mới khiến những người ghanh ghét đố kỵ ta trở nên tức tối, các ngươi hiểu không?, nếu ta cố gắng kháng chỉ thì không chỉ ta mà hai ngươi cùng Vị Ương cung sẽ gặp tai họa, thay vì lẽ đó ta sẽ chấp nhận nó để bảo toàn mạng sống cho các ngươi ".
Hai nha đầu A Vũ và A Diệp nghe thấy thế thì vội quỳ xuống và nói :
"Công chúa, cảm ơn người đã nghĩ cho chúng nô tỳ, nô tỳ sẽ luôn luôn hầu hạ và chăm sóc cho người, chúng nô tỳ tin rằng hoàng hậu ở trên cao sẽ bảo vệ cho người bình an khi đến Bắc Yến Quốc ".
Kiều Thiên Ninh mỉm cười rồi lạnh lùng nói :
"Ta sẽ đi hòa thân nhưng trước đó cần phải đi gặp phụ hoàng vẫn coi là nhân từ kia của ta đã ".