Kiều Thiên Ninh lắc đầu nói:
"Huynh không phải lo cho muội, muội đã tự có tính toán, huynh và binh lính giúp muội yểm trợ đến gần là được ".
Nàng quay qua hai người A Cẩm và A Tiên nói:
"Hai người cũng thế, theo sát bên cạnh ta để hỗ trợ khi cần thiết, ta tin tưởng vào võ công của hai người ".
Hai cung nữ đồng thanh đáp:
"Xin công chúa cứ yên tâm, nô tỳ sẽ thà chết bảo vệ người, mệnh lệnh của công chúa là duy nhất ".
Lúc này Thiên Ninh mới yên tâm, cầm chắc cây kiếm rồi tiến nhanh về phía cẩu hoàng đế lúc này đã vô cùng bết bát rồi.
Đội quân ở xa bị thích khách cầm chân nên không thể đến gần được đó cũng chính vì thế mà thích khách mới chọn thời điểm này để ám sát, e rằng bọn chúng đã tính toán từ trước rồi.
Kiều Thiên Ninh thuận lợi được Lư Yến Thành và hai cung nữ hộ tống áp sát được gần cẩu hoàng đế.
Có sự gia nhập của binh lính và tướng quân Nam Sở quốc thích khách có phần yếu hơn.
Đúng lúc tên thích khách kia liều chết chém về phía hoàng thượng thì Kiều ThiênNinh nhanh chóng dùng kiếm của mình chặn ngang được tên thích khách và đánh hắn bật ra ngoài.
Lúc này hoàng đế đã vô cùng sợ hãi ngồi phịch xuống đất, Kiều Thiên Ninh giả vờ lo lắng đỡ cẩu hoàng đế dậy và hỏi:
"Hoàng thượng người không sao chứ, để tiểu nữ đỡ hoàng thượng ra ngoài, thích khách đã được thu phục gần hết rồi ".
Nói rồi Thiên Ninh giả vờ đỡ hoàng thượng đứng lên nhưng nàng đã nhanh chóng lấy một chút thuốc rồi bôi lên miệng vết thương của cẩu hoàng đế.
Xong xuôi mọi việc nàng liền để Y tự ngồi đấy rồi ra hiệu cho Lư Yến Thành bảo vệ lấy hoàng thượng, đối với kẻ thù nàng không thể miễn cưỡng bản thân mình được.
Vì có sự gia nhập của tướng quân Nam Sở Quốc và hai người A Tiên, A Cẩm nên thích khách đã bị giết không ít, nhân cơ hội đấy quân của Bắc Sở Quốc mới tiếp cận được và bắt hết tất cả.
Lần này phụ trách an toàn của khu vực săn bắn thuộc về Lưu Thái úy, nên ông ta vô cùng lo lắng vội chạy đến thỉnh tội với hoàng thượng.
Lúc này hoàng thượng đã được thái tử đỡ dậy nhưng vẫn còn run sợ trông nhếch nhác vô cùng.
Ông ta tức giận chỉ thẳng tay vào mặt Thái úy và nói:
"Khu vực săn bắn này là do ngươi phụ trách, bây giờ thích khách lọt vào đây ngươi còn điều gì muốn nói, tra tra cho trẫm, bằng mọi cách phải xem là ai, là ai muốn lấy mạng trẫm ".
Lưu Thái Úy vội dập đầu xuống và nói:
"Xin hoàng thượng cho thuộc hạ lấy công chuộc tội, thuộc hạ nhất định sẽ tìm được ra người sai sử đám thích khách này ".
Lúc này mọi người ai cũng hoàn hồn, nhìn xác binh sĩ cùng thích khách mà ai cũng sợ hãi.
Hoàng thượng lúc này nhìn Thiên Ninh có vẻ cảm kích nói:
"Lần này công chúa và tướng quân Nam Sở Quốc có công cứu giá trẫm nhất định sẽ ban thưởng hậu hĩnh ".
Thiên Ninh cúi đầu xuống rồi nói:.
"Chỉ là việc nhỏ xin hoàng thượng đừng bận tâm, tuy nhiên lần này động cơ của thích khách khá là lạ, tiểu nữ cũng may đứng gần thái tử nên thích khách mới không để ý đến nên mới nhân cơ hội cứu giá được ".
Hoàng thượng ánh mắt nghi ngờ xa lạ nhìn về phía thái tử rồi lặng im không nói gì.
Một câu nói bâng quơ của nàng đã khiến cho tình cảm hai người có vết nứt, từ trước đến nay hoàng đế đã đa nghi ngay cả nhj tử của mình ông ta cũng không tin tưởng.
Nay duocwj nàng trâm một mồi lửa e rằng thơi gian này của thái tử sẽ khá gian nan đây.
Hoàng thượng vì quá kinh sợ nên đã cho mọi người trở về, lần này tổn thất quá nhiều nên sau đó hoàng thượng đã ra chỉ thị nghỉ ngơi một hôm rồi lên đường trở về hoàng cung.
Tuy nhiên điều khiến mọi người ngạc nhiên là thái tử không được về cùng, phải ở lại cùng với Lưu Thái úy để điều tra thủ phạm là ai.
Hoàng thượng sai thái giám truyền khẩu dụ, nếu không tìm được thích khách thì đừng trở về hoàng cung nữa, điều này khiến các đại thần đứng về phe thái tử đều hoang mang.
Còn Thiên Ninh thì đã đạt được mục đích của mình nàng vô cùng thoải mái, nàng sẽ ghim vào trong đầu hoàng đế để sự nghi ngờ lúc nào cũng khiến cho hai người đó bất hòa.
Chỉ có như vậy nàng mới có thể nắm chắc đại cục, hoàng đế đã bị nàng hạ độc trên vết thương, ngoài thuốc giải của nàng ra thì không ai có cách cứu chữa.
Và đương nhiên người chụp mũ hạ độc sẽ là thái tử Lục Vương Hy rồi, chỉ có như thế thì nỗi oan của phụ thân mới được giải.
Nàng muốn hoàng đế đứng giữa ranh giới sống chết của mình phải chọn lựa nói lên tội ác của mình và trả lại trong sạch cho phụ thân.
Sau khi nhận được khẩu dụ nàng căn dặn mấy người A Vũ và A Diệp dọn dẹp đồ đạc để chuẩn bị lên đường trở về.
Sắp tới có lẽ nàng sẽ còn bận trà quán và y quán có lẽ sẽ không có thời gian, may mà lần này còn có sự giúp đỡ của A Cẩm và A Tiên nên sẽ đỡ vất vả hơn.