Trùng Sinh Kiều Thiên Ninh

Sau khi thuyết phục được Nhất Song đứng ra nói rõ mọi chuyện, Thiên Ninh và Minh Viễn bắt đầu sắp xếp lại toàn bộ chứng cứ để minh oan cho phụ thân.

Những chứng cứ này được Minh Viễn điều tra lúc trước đó rồi, còn một số ít là Thiên Ninh thu thập được ở trà lâu.

Ngoài hai nhân chứng quan trọng là Kiều Diệp Thư và Nhất Song, hai người họ còn tìm được một số nhân chứng khác nữa đó là người châm lửa phóng hỏa Kiều phủ và một tên tay sai trong phủ nữa.

Sắp xếp toàn bộ xong bây giờ chỉ chờ mồi lửa, chỉ cần tin tức thua trận được truyền về bọn họ sẽ nhân cơ hội này để làm rõ luôn.

Như thế mới khiến nỗi oan khuất của Kiều đại tướng quân bị đẩy lên cao trào, các quan đại thần mới thấy được tầm quan trọng của ông, dân chúng mới thấy được nếu không có Kiều đại tướng quân bảo vệ biên cương thì Bắc Yến quốc chỉ có thể bị quân địch xâu xé.

Đúng năm ngày sau tin tức thua trận của Hà tướng quân được cấp báo về trong đêm, Hà Tướng quân khinh thường quân địch không nghe lời khuyên của Phó tướng truy đuổi tàn dư của quân Tây Việt cuối cùng mắc bẫy toàn quân đã bị độc dược của vu sư hại chết.

Một số người nhanb chóng quay lại nhưng vẫn hít phải một lượng nhỏ đến bây giờ tuy không chết cũng lâm vào hôn mê.


Hà tướng quân thì cầm đầu nên tử trận ngay trên sa trường, đội quân còn sống sót được Phó tương nhanh tay hạ lệnh rút quân nên mới tạm sống sót trở về doanh trại.

Phải nói tình hình bây giờ của Bắc Yến quốc vô cùng thảm hại, Phía Đông có Tây Việt, phía Nam quân du mục cũng đang nghe ngóng tin tức để tấn công khiến cho kinh thành như nằm trên một chảo dầu.

Lúc này hoàng đế cũng đã vô cùng lo lắng, ông ta đã có chút hối hận vì chuyện Kiều Lực Thái, mấy ngày hôm nay độc tính đã được thái y kiềm bớt lại.

Tuy không thể dứt điểm nhưng cũng kiềm bớt được cơn đau, nhưng có lẽ chỉ có ông ta mới biết được rằng sức khỏe của ông ta đã sói mòn đến mức nào.

Nhìn giang sơn mà ông ta cố gắng giành về bây giờ càng ngày càng lụn bại vì tính đa nghi và ích kỷ của ông ta, ông ta vó phần cảm thấy ân hận.

Ngày hôm sau trên triều vô số bá quan tụ tập đông đủ để tìm cách phá vỡ cục diện trên.

Rất nhanh chóng Lục Thân Vương bước ra, giọng nói vô cùng có lực:

"Hôm nay lên triều bản vương có điều muốn phanh phui, ta muốn tố giác thái tử hãm hại trung thần, làm nhiều chuyện bất lương, không xứng với vị trí thái tử, cần phế thái tử ngay. "

Lục Vương Hy vô cùng kinh ngạc, hắn hốt hoảng nhìn Lục Thân Vương, tuy nhiên chưa kịp nói câu gì thì Hoa tể tướng đã đứng lên nói:

"Lục Thân Vương nói thế là như thế nào, thái tử là trữ quân làm sao nói phế là phế được kia chứ, Lục Thân Vương đường đường là bậc trưởng bối đâu thể nói lung tung như thế được ".


Lúc này cả đại điện đều loạn cả lên, hoàng thượng thì hết nhìn bên này rồi nhìn bên kia.

Lục Minh Triết nhìn chằm chằm tể tướng rồi nhìn qua hoàng thượng giong dạc nói:

"Bổn Vương là người như thế nào phải chăng hoàng đế không rõ sao, các nguyên lão ở đây không hiểu sao, các người còn nhớ chuyện Kiều Đại tướng quân thông đồng với địch bán nước không.

Vì một bức thư nặc danh vậy mà các ngươi lại gán tội danh mưu phản lên đầu ông ấy, lại dùng một mồi lửa nói là ông ấy sợ tội tự sát, các người tra án phiến diện như thế từ lúc nào.

Để đến bây giờ khi đất nước gặp nạn, giặc trong giặc ngoài cũng không có một người ra trận chiến đấu, ta thử hỏi xem nếu quân địch tiến đến kinh thành thì các ngươi có còn ở yên đây không, bà con dân chúng sẽ ra sao ".

Từng lời nói như thấm đẫm khiến cho bá quan không nói lên lời, người của thái tử và hoàng thượng đứng im như trời trồng.

Thái tử thấy vậy vội đứng lên nói:

"Lục Thân Vương nói như thế là vó ý gì chứ, chuyện của Kiều gia mưu phản đã xảy ra cả năm nay rồi, nay ông lại muốn đưa ra là có ý gì, hay Lục Thân Vương đang mưu tính điều gì ".


Hoàng thượng nghe thấy thế thì liền quát:

"Hỗn xược Lục Thân Vương là ai mà ngươi dám chất vấn ông ấy, mau tạ lỗi cùng Lục Thân Vương ngay ".

Tuy nhiên chưa kịp nhận lỗi thì hắn đã bị một cú đấm thật mạnh ngã lăn ra đất, miệng máu tươi chảy ra, một giọng nói lạnh lùng:

"Ngươi là cái thá gì mà dám nói thế với phụ vương của ta, nếu phụ thân mà muốn ông ấy đường đường chính đại nhận lấy là được cần gì phải mưu tính, có lẽ ngươi quên một nửa ngọc tỷ khai quốc còn ở trên tay phụ thân ta ".

Rồi Minh Viễn đưa ra một miếng hổ phù rồi nói:

“Vật này không phải là thái tử ngươi ngày đêm nhớ mong muốn có hay sao, mà cũng chính vì nó nên ngươi mới ra lệnh hạ sát cả nhà Kiều tướng quân, một người lòng lang dạ sói như ngươi ngay cả vị hôn thê cũng có thể lừa được thì xứng đáng đăng hoàng vị hay sao?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận