“ Như thế nào? Cần tiền để làm gì?”
Cuối cùng Shesshomaru đành nhỏ giọng hỏi lại, da mặt hắn cũng không dày như vậy, có thể đứng trước mọi người cãi nhau làm trò cười cho thiên hạ.
Nghĩ lại có được hay không, hắn sống từ trước cho tới giờ vẫn chưa ai dám chỉ vào mặt hắn rồi cười giống như đang chọc khỉ vậy. Thế mà đi chung với Kikyou có một chút liền mệt mỏi phải giương cờ trắng đầu hàng, cũng không thể mắng nàng trước mặt nhiều người được, lại nói nàng chịu yên cho hắn mắng sao? Chắn chắn không, nàng tuyệt đối sẽ mắng lại.
Còn riêng Kikyou thì nàng không nghĩ vậy a, từ nhỏ nàng đã sống ở thế kỉ 21 tiến bộ rồi, trước mặt bao nhiêu người làm điều kì quái cũng không có cái gì, đem lại niềm vui cho người khác thôi, có phúc có phúc a.
Nhớ trước đây nàng từng đạt giải ở lễ hội Quái Vật của trường, kết quả là phải mặt một bộ đồ cos Nàng Tiên Cá đi vòng quanh 1km, mất mặt đến nàng muốn xỉu cho rồi nhưng không phải vẫn qua đó sao? Sau này nhớ lại còn thấy nó là kỉ niệm trăm năm khó gặp nha. Cho nên da mặt vẫn tiếp tục đâm không thủng, mặt không biến sắc nói:
“Để mua món ăn truyền thuyết, như vậy sau này khi trở về ta mới có thể ngước mặt hất cằm với đồng bạn được.”
Shesshomaru cái hiểu cái không lời nàng
“ Món ăn truyền thuyết? Ngước mặt hất cằm với đồng bạn?”
“ Đúng vậy nha, chính là kẹo hồ lô đó, còn vế sau ngươi không cần hiểu.”
Shesshomaru không nói gì, tùy tiện để nàng lôi kéo đi mua “món ăn truyền thuyết” của nàng. Hắn mặc dù rất tò mò nhưng lại không muốn hỏi, quá mất thể diện, nàng sống bao nhiêu năm, còn hắn đã sống bao nhiêu năm rồi? Còn cái gì không biết mà hỏi chứ? Nhưng mà cho dù có cái gì thì hắn vẫn như cũ không thích vế sau của câu nàng nói, lấy vế trước là được rồi, nàng tốt nhất là quên luôn vế sau đi.
Thấy Shesshomaru lấy ra rất nhiều tiền khiến Kikyou kinh ngạc, hắn là yêu quái mà, sau mà có nhiều tiền quá vậy? Chẳng lẽ biến ra? Không đúng, đây là bộ của Inuyasha, không có pháp thuật, cho dù có cũng chỉ có thể chiến chứ biến ra cái này cái kia thì không giống lắm. Cuối cùng nàng mới buộc miệng hỏi:
“ Uầy, Shesshomaru, sao ngươi có nhiều tiền quá vậy? Sẽ không phải trộm chứ?”
Nhưng mà đáng tiếc, thứ nàng nhận được chính là cái liếc mắt đầy khinh thường của Jaken đang đứng bên cạnh, còn Shesshomaru thì ung dunh thản nhiên lấy xong kẹo cho nàng, trả tiền, đi được một quảng mới trầm thấp trả lời:
“Bán ngọc trai của một con trai tinh 300 năm tuổi.”
Ngụ ý chính là ngươi không thể tự đi lấy, đừng mơ tưởng. Quả nhiên kikyou xụ mặt, chuyện có lời như vậy mà không đến tay nàng, bà nó thật là lỗ.
Nàng đi lấy cũng không sao, chỉ cần bắn tên một cái là Ok, nhưng mà a, nàng mà bắn thì đừng nói là ngọc trai, ngay cả xác con trai đó chắn chắn cũng bị thanh tẩy.
Trời ạ, ai bảo linh lực của Kikyou mạnh như vậy làm gì đây!! Nghĩ lại một lúc Kikyou mới nghĩ đến việc tu luyện kĩ năng, nàng còn quá yếu, mà linh lực của Kikyou để lại thì lại quá mạnh. Không sử dụng sẽ rất tiếc nha. Cho nên Kikyou quyết tâm tu luyện, khi tìm được chỗ ở tạm thời rồi nàng sẽ bắt đầu, sau đó mới xử lí chuyện của con ma nữ kia.
“ Này Kikyou, ngươi quen tên kia sao? Hắn tại sao cứ đi theo chúng ta hoài vậy? Mà ta nói cho ngươi biết, ngươi tu vi còn thấp nên chắc không biết được, hắn chính là….”
Jaken sốt ruột đuổi theo kịp Shesshomaru rồi mới bắt đầu lảm nhảm.
“ Là Đế vương có đúng hay không?” Kikyou vừa ăn kẹo nhận được từ tay Shesshomaru vừa giành quyền nói.
“ Làm, làm sao ngươi biết được, Miko cũng sẽ nhìn thấy Chân Long Đế Khí sao?”
“ Không có, bổn cô nương thông minh nên biết thôi. Nhưng mà ngươi nhìn thấy cái gì vậy?”
Jaken:
“ Chính là con rồng vàng bay theo tên nam tử kia đó, có yêu quái nào muốn đến gần nó sẽ hộ thể cho chủ nhân của mình, ngươi nghĩ làm Vương sẽ không nguy hiểm sao? Đúng là thiếu hiểu biết.