Edit: Diệp Nhược Giai
“Mày thật đúng là thằng cháu tốt của tao.” Lục Từ Thị trào phúng nhìn Lục Cửu, "Đừng vội ở trước mặt tao đảo lộn phải trái trắng đen, mày với Mộ Khanh Hoàng là hạng người như nhau cả thôi. Bắt kẻ thông dâm phải bắt cả đôi, tao vẫn luôn hiểu đạo lý này. Tụi mày cho là tao không có cách gì bắt tụi mày, đáng tiếc ông trời vẫn còn đang mở to mắt mà nhìn kia kìa, người tính không bằng trời tính đâu.”
Nhìn thái độ của Lục Từ Thị giống như là đã nắm được nhược điểm gì đó, Lục Cửu chỉ cảm thấy quái dị chứ tuyệt đối không lo lắng gì. hắn đâu có làm ra chuyện gì, chẳng lẽ còn có thể bị áp đặt lên người hay sao.
“Tám phần là cha con tụi bay đã đi nương nhờ vào Mộ Khanh Hoàng rồi, tao cũng không trông cậy tụi bay có thể cứu Mạo Nhi ra, tao tự có cách. Tụi mày cút đi, cút ra ngoài đi!” Lục Từ Thị lạnh mặt nói.
Lục Bỉnh ngược lại bị Lục Từ Thị gạt tin rồi, vừa mở miệng định nói gì thì đã bị Lục Cửu kéo ra, liền ngậm miệng lại, theo Lục Cửu đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi Phúc Khánh Đường, Lục Bỉnh liền vội vàng hỏi, "Tiểu tử thúi, chuyện mà tổ mẫu con nói, con có làm không?”
"Lão cha, con là người như vậy à?"
Lục Bỉnh liếc mắt nhìn Lục Cửu.
Lục Cửu cảm thấy tức ngực, buồn bực nói: “Con cũng muốn lắm chứ, nhưng nếu thế thì tiểu phượng hoàng không đánh gãy chân con rồi thả chó cắn chết con không được. Con chính là có lòng muốn làm tặc lại không có gan làm tặc.”
Lục Bỉnh vỗ vai con trai cười ha ha.
"Cha!" Lục Cửu trừng mắt.
“Con không làm là tốt rồi." Lục Bỉnh vuốt vuốt râu mình, buồn bực nói: “Nhưng tổ mẫu của con sao lại nói như là tự bà ấy trốn dưới gầm giường, chính tai nghe được, chính mắt nhìn thấy như thế, lại còn giống như là đã nắm được chứng cớ gì đó trong tay ấy. Lúc nãy ở Phúc Khánh Đường, cha cũng phải đổ mồ hôi thay con.”
“Nhìn dáng vẻ không sợ trời không sợ đất của tổ mẫu, con sợ là bà sẽ gây ra tai học gì đó mất. Cha, cha sai người âm thầm theo dõi bà đi, cả nhị thúc, tam thúc nữa.”
“Cha của con cũng đâu phải là người trong trấn phủ ti, đâu ra mà lắm gian tế nhân tài thế."
"Mặc dù khế ước bán mình của đầy tớ nô tỳ của Phúc Khánh Đường, Chiết Quế đường, Thu Minh viện ở trong tay tổ mẫu bọn họ, nhưng cha là đương gia của Trường Ninh Hầu phủ, chẳng lẽ còn không sai khiến được vài tên nô bộc?”
Liếc mắt nhìn con ruột mình vài lần, Lục Bỉnh hừ một tiếng, từ trong túi tay áo móc ra một cái chìa khóa, ném cho Lục Cửu, "Đừng nói mấy lời vớ vẩn ấy nữa, bạc vẫn là thứ hữu dụng nhất, tự mình đi lấy đi.”
Lục Cửu cười hắc hắc, hôn chìa khóa một cái, nháy mắt ra hiệu nhìn cha hắn, “Đây chính là chìa khóa kho vàng nhà chúng ta đấy à?”
“Cha của con còn chưa có chết đâu, nghĩ hay thật đấy. Đây là chìa khóa mở hòm trong phòng cha, cầm lấy sử dụng đi. Bảo cha đi tố cáo Lục Mạo là con, bức cha biểu đạt lòng trung thành với Thánh thượng là con, ở chỗ của Thánh thượng đòi một chức cẩm y vệ thiên hộ cũng là con, mà mọi thứ cũng chỉ đơn giản vì muốn nịnh nọt người con gái mà con thích, coi cái tiền đồ chết giẫm của con đi. Giờ thì tốt rồi, chọc cho tổ mẫu của con bạo phát uy quyền, con tự đi mà đối phó lấy, lão tử chả muốn cùng đi chịu khổ với con nữa.”
nói xong, Lục Bỉnh chắp tay sau lưng, miệng ư hử hát, chậm chạp bỏ đi.
Nhìn lão cha đi ngược ánh nắng, sao hắn lại cảm thấy ngay cả bóng dáng của lão cha hắn cũng cao to như vậy chứ.
Ánh mặt trời quá gắt, gắt đến nỗi khiến Lục Cửu rớt cả nước mắt, nhưng chỉ thoáng sau đã vui vẻ theo đuôi Lục Bỉnh, oa oa kêu biện giải cho mình, "Lão cha, cha cũngcoi thường con trai cha quá rồi đấy, con trai của cha là cái loại tiểu gia tử bám dính như cao chó thế sao. Gì mà chỉ vì một tiểu nữ nhân, con đây là vì muốn nhà chúng ta có thể cao lên thêm một bậc đấy chứ."
"nói nhảm, lão tử của con là hầu gia, tương lai con cũng là hầu gia, thế là đủ rồi, còn muốn lên nữa là muốn chết hay sao. Ai trông cậy vào con, con mau mau sinh mấy đứa cháu béo béo cho lão tử mới đúng, một phòng đầy vàng của lão tử sắp mọc mốc đến nơi rồi.”
“sẽ có tôn tử béo tròn thôi.”
"Đừng gạt lão tử của con nữa, con dâu còn chưa thấy đâu đây nè.”
“Con dâu cũng sẽ có, thiệt mà, con thề luôn.”
"Cút."
Cả một đường đi hai cha con luôn nói chuyện ầm ĩ, đến tận bên cạnh Lăng Thị mà vẫn chưa xong. Lăng Thị thấy vậy cũng bớt lo lắng, được rồi, tướng công nhi tử còn chưa gấp, bà có gấp chết cũng vô dụng, vẫn nên đi thêu thùa may thêm vài cái yếm niên niên hữu ngư (1) cho tôn tử mập mạp tương lai thì hơn.
(1) Niên niên hữu ngư: đồng âm với “niên niên hữu dư”, là một trong những câu chúc cát tường tiêu biểu nhất theo truyền thống Trung Quốc. Hình:
Phúc Khánh Đường.
Loại trừ con trai trưởng không nghe lời, còn dư lại hai đứa con trai đều ngoan ngoãn nghe lời, lại gọi con dâu thứ hai tiểu Từ thị, con dâu thứ ba Tạ thị và cháu gái Ninh Tú Ngọc đến, cùng nhau bàn bạc.
Lục Từ Thị ngồi ở ghế trên, bên dưới là đám con trai con dâu ngồi ngoan ngoãn, bên cạnh là Ninh Tú Ngọc đang mang thai, Lục Từ Thị mở miệng, "Gọi mọi người đến đây là để bàn xem làm sao để cứu Mạo Nhi từ trong cẩm y vệ chiếu ngục ra."
Vợ chồng Tam phòng không một ai lên tiếng, Lục Cảnh ngồi uống trà, Tạ thị cúi đầu thưởng thức hoa văn tinh xảo thêu trên khăn gấm.
Lục Văn kềm chế nỗi lo lắng, đôi mắt tha thiết nhìn Lục Từ Thị, tiểu Từ thị yêu con đến sốt ruột, lên tiếng đầu tiên, "cô, người đã có cách giải quyết tốt phải không?”
"không sai." Lục Từ Thị gật đầu, “Biện pháp mà ta sắp nói đây, vừa mới nghe thì sẽ cảm thấy khá là to gan lớn mật, nhưng nếu thành công, vậy thì sau này có thể giành được hơn chục năm phú quý không ngừng cho các con.”
Lục Cảnh ngồi thẳng người lên, cười nói: "Mẹ, mẹ đừng thừa nước đục thả câu nữa, trước hết vẫn nên nói xem biện pháp ấy là gì cái đã.”
“Đúng vậy, mẹ, mẹ nói đi.” Lục Văn nói.
"Quậy cho to chuyện lên, bức Mộ Khanh Hoàng đến mức không thể không cầu xin chúng ta dừng tay, khiến tất cả mọi người trong kinh đều biết được, ta, Từ Thúy Hoa, là một người không sợ quyền quý, công bằng chính nghĩa, vì muốn làm trong sạch môi trường sống mà dám đối nghịch với quận chúa hoàng gia; để cho tất cả mọi người biết rõ, nữ nhân là phải trinh tĩnh hiền thục, hiếu kính cha mẹ chồng, còn cái loại lẳng lơ ong bướm, không chịu nổi cô đơn là có tội, thậm chí còn là tội lớn; để cho tất cả những nữ nhân trong sạch thuần khiết đều liên hợp lại, tru sát kẻ tiện nhân bất trung bất hiếu giống như Mộ Khanh Hoàng.”
nói đến đây, Lục Từ Thị ngồi thẳng lưng, dáng vẻ nghiêm nghị hào hùng, dường như đã biến thành hóa thân của chính nghĩa, trong đôi mắt già nua đục ngầu như nhen nhóm hai ngọn đèn sáng rực.
Lục Văn bị Lục Từ Thị xúi giục, hơi kích động, nhưng vẫn còn lại chút lý trí, trong lòng còn có sầu lo, "Nghe nói thái tử cực kỳ sủng ái Triều Dương quận chúa, thái tử sẽ trơ mắt nhìn chúng ta đối phó với ả sao?”
Lục Cảnh cũng nói: "không phải là muốn cứu Lục Mạo ra à, vì sao lại phải gây khó khăn cho Triều Dương quận chúa?”
"Mạo Nhi chính là bị Mộ Khanh Hoàng bắt đi, muốn cởi chuông đương nhiên phải cần đến người buộc chuông, Mộ Khanh Hoàng bắt nhốt Mạo Nhi thế nào, ta sẽ bắt ả phải quỳ trước mặt ta mời Mạo Nhi đi ra." Lục Từ Thị trào dâng ý chí chiến đấu.
“không phải là do Lục Mạo làm thi từ chỉ trích Thánh thượng cùng triều chính nên mới bị bắt hay sao? Lục Cửu cũng nói, chữ viết kia đích xác là của Lục Mạo.” Lục Cảnh nhíu mày nhìn mẹ ruột của mình.
"không, con sai rồi, việc này không hề đơn giản như thế. Chính là Mộ Khanh Hoàng vì yêu sinh hận muốn giết chết Mạo Nhi, mới tìm người bắt chước chữ viết của Mạo Nhi, hãm hại Mạo Nhi. Mẹ đã sống đến từng tuổi này rồi, có cái gì mà chưa từng thấy chứ, chỉ có chút trò mèo đó mà muốn qua mắt mẹ? Hừ!"
“Lúc Mạo Nhi bị bắt đi đã nói gì?” Lục Cảnh hỏi.
Ninh Tú Ngọc đỏ mắt tiếp lời: “Biểu ca nói một câu, ‘không chiếm được sẽ phải hủy diệt sao... Cũng được, ta đi theo bọn họ, bất kể là tội danh gì, ta đều sẽ ôm vào người, tuyệt đối không liên lụy đến người trong nhà’.”
Lục Từ Thị cũng đau lòng ửng đỏ đôi mắt, "Các con nghe đi, Mạo Nhi vì cái nhà này của chúng ta mà trong lòng khổ sở biết bao. Cũng trách mẹ, ban đầu là mẹ đã buộc thằng bé phải cưới Mộ Khanh Hoàng. Mặc dù cả một lòng của mẹ đều vì muốn mưu tính cho thằng bé, nhưng thật không ngờ lại hại đứa nhỏ này khổ đến vậy, có ai ngờ Mộ Khanh Hoàng lại là một người đàn bà ác độc như thế đâu. Mẹ thật rất hối hận.”
Lục Từ Thị nhìn Ninh Tú Ngọc nhỏ giọng khóc sụt sùi, sờ sờ bụng nàng, vẻ mặt xấu hổ.
Trong lòng Lục Cảnh chán ghét, châm chọc nói: “Con của con thì ngược lại, trông mong được kết hôn biết mất. Hồi trước nếu để con của con cưới Triều Dương quận chúa thì sao lại có chuyện như bây giờ được.”
Lục Từ Thị cầm khăn, lau lau mắt: “Thôi được rồi, đã đến nước này có nói nữa cũng thế, thôi thì binh đến tướng ngăn, nước lên đập chặn thôi. Lúc đầu mẹ có thể cưới về một cô quận chúa cho Mạo Nhi, vậy thì mẹ cũng có thể áp ả ta đi. Cho dù ả là một con phượng hoàng thực thụ, thì mẹ cũng là một thợ săn bắt chim. Đợi mẹ vặt lông phượng, lột bỏ tầng da hoa lệ đó của ả đi rồi, để xem ả ta còn có thể lớn lối đến khi nào. Bình sinh mẹ chỉ thờ phụng một chữ ‘lý’, hoàng quyền ở trên cũng không thể vượt qua lý. Nếu trên đời này, trắng đen bị đảo lộn, lễ nghi bị phá hủy, vậy thì cũng không còn cách diệt vong bao xa.”
Lục Cảnh đứng phắt dậy, “Mẹ, nếu mẹ đã tính toán chuyện này xong từ trước, vậy con trai cũng không tham gia vào, con trai tin là mẹ nhất định có thể thành công cứu Mạo Nhi ra. Trong nha môn của con còn có vài việc phải xử lý, lúc nãy gấp gáp chạy về, nguyên cả buổi trưa cũng chưa được ăn, đói bụng đến kiệt sức rồi. Tạ thị, nàng theo hầu ta đi.”
Tạ thị vội vàng đáp lời, "Thiếp thân hầu hạ lão gia dùng bữa."
nói xong, hai vợ chồng một trước một sau bỏ đi.
Trong Phúc Khánh Đường chỉ còn lại Lục Từ Thị cùng vợ chồng Nhị phòng ngơ ngác nhìn nhau.
Lục Văn cười lạnh nói: "Mẹ, mấy lời mà mẹ vừa mới nói làm cho tam đệ sợ hãi, sợ bị dính líu đến kia kìa.”
Lục Từ Thị nói gắt, “Đúng là tiểu súc sinh nhát như chuột. Nó đi thật đúng lúc, mẹ còn đang lo chuyện này phải nhường cho nó công lao gì đây. không phải nó nói mẹ thiên vị à, trong lòng mẹ nghĩ đến nó đó chứ, nhưng tiểu súc sinh này ngược lại tự mình rút lui, không có tiền đồ!"
"Chúng ta nói tiếp đi.”
Lục Văn hắng giọng, cẩn thận nhìn Lục Từ Thị, "Mẹ, mẹ khẳng định là Mộ Khanh Hoàng hãm hại Mạo Nhi sao, có chứng cớ gì không?”
"không có."
Lục Văn bỗng chốc cứng mặt, dại ra nhìn mẹ ruột mình.
“Đúng là chả có tiền đồ gì.” Nhìn vẻ mặt của con trai thứ hai, Lục Từ Thị thở dài một tiếng, "Nếu không phải vì bất đắc dĩ, con tưởng mẹ muốn đắc tội với ả sao. Còn không phải đều vì Nhị phòng các con, Nhị phòng các conđã đắc tội với ả.”
Lục Văn lập tức nhìn sang tiểu Từ thị, ánh mắt bén nhọn, mặc dù không lên tiếng nhưng lại đầy chất vấn.
Tiểu Từ thị liền kêu lên đầy oan uổng, xua tay nói: "Lão gia đừng nhìn thiếp như vậy, thiếp cũng không dám đắc tội ả ta. Cúng ả dụ ả còn không kịp ấy chứ.”
Lục Từ Thị liền nói: "không liên quan đến con bé, là do Mạo Nhi trẻ tuổi xúc động, làm chuyện sai trái với Tú Ngọc.”
Dứt lời, Lục Từ Thị liền nhìn sang Ninh Tú Ngọc, “Trong bụng của Tú Ngọc chính là con của Mạo Nhi.”
"Cái gì?!" Lục Văn quá sợ hãi.
Tiểu Từ thị ngẩn người, miệng há lớn, ánh mắt lập tức liếc sang Ninh Tú Ngọc muốn phát hỏa, lúc đó Ninh Tú Ngọc đã xấu hổ vùi mặt vào trong lòng Lục Từ Thị.
Lục Từ Thị liếc tiểu Từ thị một cái, “Mấy chuyện kiểu như này, một bàn tay không vỗ ra tiếng được, con nít con nôi có biết thế nào là nặng thế nào là nhẹ đâu. Mạo Nhi cũng không biết chỉ một lần đó thôi mà Tú Ngọc đã lập tức dính bầu. Nha đầu Tú Ngọc không nỡ phá hỏng chuyện hôn nhân của Mạo Nhi, chỉ khóc nói cho mẹ biết, mẹ chỉ có thể giấu diếm, vội vàng gả Tú Ngọc cho ma ốm thư sinh kia. Tên thư sinh đó đã mắc bệnh nguy kịch từ lâu, mẹ vốn định đợi sau khi thư sinh kia chết sẽ đón mẹ con Tú Ngọc về. Tú Ngọc cũng nói, con bé không cầu danh phận gì cả, đời này chỉ cần nuôi lớn đứa con của con bé với Mạo Nhi là cũng đủ rồi. thật không ngờ, việc này vẫn bị Mộ Khanh Hoàng biết được.”
Thoáng chốc, vợ chồng Lục Văn đều sợ trắng mặt.
Ninh Tú Ngọc nghẹn ngào nói: “Con có thể thề với trời, con không có tiết lộ bất cứ tin tức nào ra cả. Nhưng tối hôm trước khi biểu ca bị bắt đi, chính miệng biểu ca nói, quận chúa biết rõ chuyện giữa con với biểu ca. Vốn con còn ôm một tia hy vọng, rằng quận chúa chỉ biết biểu ca yêu con chứ không biết chuyện về đứa bé. Nhưng trưa hôm nay biểu ca liền bị bắt đi, con mới biết được quận chúa chắc là hận chết con với biểu ca, nên mới muốn đẩy biểu ca vào chỗ chết, con thực sự thà rằng quận chúa trả thù lên người con.”
nói xong, Ninh Tú Ngọc che miệng khóc lên.
“Mẹ, mẹ, việc này phải làm sao đây? Ngài không thể buông tay mặc kệ!” Lục Văn “bộp bộp” quỳ xuống trước mặt Lục Từ Thị.
"Đứng lên." Lục Từ Thị ghét bỏ liếc xéo một cái, “Sao mà cứ không có tiền đồ như thế chứ.”
Lục Văn lúng ta lúng túng cúi đầu.
Lục Từ Thị thở dài, “thật ra, tính tình của đại ca con mới hơi giống mẹ, không thì hắn cũng sẽ không được phong hầu. Đáng tiếc, nó lại là một con yêu quái ăn mẹ mình. Bao nhiêu năm qua mẹ vẫn luôn không dám quá thân cận với nó, thật sự là sợ chết đi được, mẹ chỉ sợ có một ngày yêu tính của nó phát ra, ăn mẹ. Năm đó, lúc nó còn ở trong bụng mẹ, lúc nào bụng mẹ cũng bị đau, chắc là nó ăn không ít thịt của mẹ rồi. Lúc nó sinh ra, cũng là một cục đen thùi lùi, mẹ vốn định dìm chết nó trong lọ nước tiểu, nhưng tổ mẫu của con lại sống chết không cho, ôm đi nuôi bên người, tốn biết bao tiền mời đạo sĩ về hạ phong ấn trên người nó, nó mới có thể càng lớn càng giống người như thế. Lúc rời đi, đạo trưởng kia còn nói, phong ấn không thể giam giữ yêu quái kia cả đời, nó vẫn sẽ thoát ra thôi. Đây cũng là lý do vì sao mẹ không dám quá ép buộc nó.”
Ninh Tú Ngọc nghe mà nổi hết cả da gà, nước mắt cũng quên chảy.
Lục Văn mặc dù đã nghe rất nhiều lần, nhưng mỗi lần nghe thấy, trong lòng vẫn luôn sợ hãi, rùng mình nói: “Có biết bao nhiêu người phải chết trên chiến trường, chỉ có đại ca là sống sót, con không tin trong đó không có điều quái lạ nào, cũng chỉ có chân long thiên tử mới có thể trấn áp đại ca được."
“Cái này lại không đúng. Chủ nhân đầu tiên của đại ca con cũng chả phải là vị hiện thời, người đó đã bị đại ca con làm thịt rồi, hòm vàng đầu tiên nó cầm về chính là trộm được từ người đó đấy.”
Ninh Tú Ngọc nín thở, cả người cứng đơ không dám cử động một chút nào.
Tiểu Từ thị vội nói: “cô, đừng nói về những chuyện cũ đó nữa, nói tiếp xem cô muốn bọn con làm gì mới có thể cứu Mạo Nhi ra.”
Lần này, tiểu Từ thị thật sự là hoàn toàn không có một chút chủ ý nào, chỉ có thể răm rắp làm theo những gì Lục Từ Thị sai bảo.
“cô đã nói từ trước rồi, muốn cứu Mạo Nhi ra thì chỉ có một cách là bức ép Mộ Khanh Hoàng thôi. Mộ Khanh Hoàng đã làm chuyện sai trái, ả phá hỏng nếp sống tập tục của Kim Lăng, cho dù ả có là quận chúa, cô tin chắc là Thánh thượng cũng sẽ đứng về phía chúng ta. Mà không chỉ có mỗi Thánh thượng đứng về phía chúng ta, các quý phụ chính trực trong Kim Lăng cũng sẽ ủng hộ chúng ta. cô không phải là vì chính mình, cô chỉ là vì tập tục của Đại Tấn này, cũng không thể giống như Đường triều, nữ nhân thất trinh thất đức, câu dẫn khắp nơi, thậm chí Thái Bình công chúa còn nhúng tay vào trong triều chính, không có vương pháp quản thúc, thực sự là coi trời bằng vung. đã là con gái thì nên giúp chồng dạy con, trung trinh nghe lời, tam tòng tứ đức mới là bổn phận của một nữ nhân tốt. Tựa như Tú Ngọc của cô, đó mới chính là kiểu mẫu của một nữ nhân tốt.” Lục Từ Thị chẳng hề lo lắng, vuốt ve khuôn mặt của Ninh Tú Ngọc, cười đến nỗi mặt đầy nếp nhăn.
"Ngoại tổ mẫu." Ninh Tú Ngọc xấu hổ đỏ mặt, vùi mặt vào trong lòng Lục Từ Thị.
Lục Từ Thị lại nói: “Như vậy, sau khi thành công, Thánh thượng không thể nào không khen mẹ đã làm cho nếp sống của Đại Tấn ta trở nên trong sạch. Còn về phần thái tử, hắn sẽ không trả thù các con, vì hắn không dám. một khi mẹ, hoặc là các con xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn nào, tất cả mọi người sẽ nghi ngờ thái tử, chỉ trích hắn. Vì để ngôi vị thái tử của hắn được vững chắc, hắn không những không thể động vào chúng ta, mà hắn còn phải khen thưởng chúng ta để bày tỏ thái độ. Đây chính là cái ‘lý’ mà lúc nào mẹ cũng vững tin vào. Chỉ cần đứng về phía ‘lý’ và ‘chính nghĩa’, mẹ vĩnh viễn cũng sẽ không bị thiệt thòi. Lão nhị, con nên học theo đi."
Lục Văn vội vàng gật đầu, đứng dậy chắp tay nói: “Vẫn là mẹ suy nghĩ chu toàn.”
Tiểu Từ thị cũng cười nịnh nọt, “Con biết mà, cách của cô lúc nào cũng hay nhất. Vì không để cho Mạo Nhi phải chịu khổ trong lao, cô mau căn dặn bọn con phải làm những gì đi.”
"đi, sai người ra ngoài coi cửa, chúng ta tỉ mỉ bàn bạc từ đầu tới đuôi thêm một lần nữa, tránh cho có kẻ lợi dụng lọt qua kẽ hở.”
“Vâng!” Tiểu Từ thị gấp rút sai đại nha đầu Sơn Trà mà Lục Từ Thị tín nhiệm nhất đi canh cửa.