Trùng Sinh Làm Ảnh Hậu Mang Thai Của Giới Giải Trí


Tần Tư Thảo bị anh đẩy ra không chút lưu tình, lùi lại mấy bước về sau mới có thể khó khăn đứng vững.

Nhìn thấy sự ghét bỏ cùng khinh thường chẳng hề che dấu trong mắt người đàn ông này, một sự tức giận dâng lên từ nơi đáy lòng, vọt thẳng tới não.

Không còn dáng vẻ dịu dàng nhu mì lúc trước nữa, đến cả giọng nói cũng có vài phần chói tai khiếp người:
"Giang Hạo Đình, anh đừng có quá đáng! Ôm ấp yêu đương?! Tần Tư Thảo tôi không đê tiện đến thế! Hôm nay không rảnh tranh cãi với anh, cũng không muốn tranh cãi với anh.

Mười tám tháng sau là ngày đính hôn của chúng ta.

Đây là do Giang gia nhà các người dốc hết sức thúc đẩy.

Tần gia sẽ không làm bất luận một chuyện nhân nhượng nào.

Hi vọng anh tự giải quyết cho tốt!"
Nói xong, xoay người rời đi, tấm lưng nhỏ gầy ưỡn thẳng.

Đây là vẻ kiêu ngạo cùng tự tôn của một người con gái Tần gia!
"Tôi đã có người mình thích rồi."
Lời nói nhàn nhạt của người đàn ông bay tới từ phía sau, Tần Tư Thảo suýt thì loạng choạng.

Cô đột nhiên xoay người, không dám tin mà trừng lớn mắt:
"Anh-nói-cái-gì?"
Giang Hạo Đình cười nhẹ nhàng, trong mắt dường như có ánh sáng dịu dàng lướt qua.

Lần đầu tiên phát hiện, thì ra kỹ năng diễn xuất của mình cũng không tệ lắm.

Chẳng lẽ vì ở chung với mấy người phụ nữ trong giới giải trí kia lâu rồi, nhìn quen các cô đeo những gương mặt giả dối đón ý hùa theo.

Nên bản lĩnh thỉnh thoảng gặp dịp thì chơi đã được nâng cao?
"Tôi nói rằng, tôi đã có người con gái tôi thích rồi." Thấy gương mặt của Tần Tư Thảo bỗng nhiên cứng đờ, Giang Hạo Đình còn sợ đòn này chưa đủ mạnh, tiếp đó trịnh trọng nói thêm vào: "Chúng tôi sẽ kết hôn."
Phản ứng đầu tiên của Tần Tư Thảo là cảm thấy anh đang gạt người.

Một kẻ như Giang Hạo Đình, tuyệt đối sẽ không vì một người con gái mà dừng lại.

Anh ta khát khao tự do, không trói không buộc.

Vì thế nên chuyện kết hôn của hai người mới bị anh kéo dài hết lần này đến lần khác, cho đến tận bây giờ.

Vậy thì sao có thể vì một người con gái mà bước vào nấm mồ hôn nhân này chứ? Nhưng khi thấy ánh sáng dịu dàng lơ đãng để lộ ra của người đàn ông kia, Tần Tư Thảo lại không sao khẳng định được.
Vẻ mặt dịu dàng như vậy, là chấp niệm cô vẫn luôn cầu mà không được!
Thế mà bây giờ, anh lại lộ ra biểu cảm ấy khi nhắc tới một người con gái khác!
Bỗng nhiên cô rất hận! Hận sự vô tình của Giang Hạo Đình, cũng hận sự để ý mãi của bản thân! Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần là cô thích thì không gì không chiếm được! Đàn ông cũng vậy!
Dù cho Giang Hạo Đình có không yêu cô cả đời, cô cũng muốn dùng hôn nhân để trói người đàn ông này lại bên cạnh! Những gì cô không chiếm được, người khác cũng đừng hòng mơ tưởng tới!
Một loại chấp niệm mạnh mẽ bao chặt lấy cô, cô có chết cũng không buông tay: "Anh tưởng rằng, tôi sẽ tin ư?"
"Cần tôi chứng minh cho cô thấy không?"
Đôi mày Tần Tư Thảo nhăn lại: "Anh có ý gì?" Một linh cảm không tốt đột nhiên dâng lên trong lòng cô ta.
"Cô ấy ở ngay..." Giang Hạo Đình vô thức chỉ tay về phía đám người đang dần tụ tập đông hơn cách đó không xa: "Chỗ kia kìa."
Đôi mắt xinh đẹp của Tần Tư Thảo cau lại: "Ngay trong đám người kia?" Sau đó cười khinh thường, những người đó tám chín phần mười không phải học sinh thì là bác gái ông cụ.

Giờ đây, cô ta đã gần như chắc chắn Giang Hạo Đình đang nói dối!
Trong mắt người đàn ông xẹt qua nét bối rối, trên mặt không có biểu tình gì, nhưng trong lòng đã có chút thấp thỏm.

Chỉ là đã nói ra miệng rồi, dù có bị đánh sưng mặt*, cũng để sưng thành tên mập con mẹ nó luôn.

Nếu không thì sao có thể làm cho đứa con gái cứng đầu này hết hy vọng?
*Đánh sưng mặt: một phép ẩn dụ rằng bạn thà trả giá và hành động như một người vĩ đại.

Để tiết kiệm thể diện, bạn sẽ làm điều mà bạn không thể làm.
Giang Hạo Đình anh sao có thể vì một hạt muối nho nhỏ, mà bỏ đi ruộng muối rộng lớn?
"Cần tôi giới thiệu cho hai người biết nhau không?"
"Cầu còn không được."
Giang Hạo Đình dẫn Tần Tư Thảo đi đến phía đám người.

Ánh mắt người đàn ông tìm kiếm khắp nơi.

Đây cũng là nguyên nhân tại sao vừa nãy anh ta lại chỉ về nơi này...!dễ cho việc chọn lựa! Nhiều người như vậy, anh ta không tin không tìm được một người phụ nữ có thể giả làm "bạn gái" của anh?!
Nhưng, anh phát hiện gì đây? Con mẹ nó! Tất cả đều là ông cụ bác gái hay cô dì.

Người nào người nấy đều mang theo đồ ăn, dáng người mập mạp.

Khiến Giang Hạo Đình có loại xúc động muốn khóc ngay lập tức!
Khó khăn lắm mới thấy được vài người trẻ tuổi, nhưng thế này cũng quá trẻ tuổi rồi! Đứa nào cũng đeo khăn quàng đỏ, chắc còn chưa hết cấp hai đâu ấy? Tuy rằng ngày thường có ăn chơi trác táng không chịu bó buộc gì, nhưng anh ta cũng không có loại sở thích đến vậy đâu...
Ý cười nơi khóe miệng Tần Tư Thảo càng ngày càng sâu, cứ đi theo sau người đàn ông, rất đúng lúc mà mở miệng nói: "Hạo Đình, người con gái anh thích đặc biệt ghê ha.

Kiểu người bị học sinh vây kín như thế này, không biết cô ấy là giáo viên nhà trẻ hay y tá trong viện dưỡng lão?"
Mỉa mai rất thâm.
Giang Hạo Đình mím chặt môi mỏng, không mở miệng.

Chỉ là động tác tách đám người ra cũng không dừng lại! Mẹ nó! Bây giờ anh ta chẳng có bất cứ một yêu cầu nào hết, chỉ cần là một cô gái trẻ tuổi, dù có xấu hay đẹp anh cũng nhận hết!
Quan trọng là, trong một đám người như này, sinh vật nữ ấy, ngoại trừ mấy bà cô ra thì chỉ còn mấy đứa nhóc tì bé tí!
Hôm nay đúng là thần xui chiếu mệnh rồi!
Bình thường Giang thiếu đây cua tay một cái, người bắt được có ai không phải gái đẹp? Muốn mặt có mặt, muốn dáng người có dáng người!
Bây giờ, vậy mà lại suy bại đến mức tìm cây củ cải thường trong một đám củ cải già, củ cải non!
Giang Hạo Đình muốn chửi mẹ nó!
"Hạo Đình, chúng ta đã đi đến trước đám người rồi, sao còn chưa gặp chứ? Nếu không thì...!Hôm nay cứ như vậy thôi, em thì, coi như chưa nghe thấy mấy lời nói nhảm kia của anh.

Anh cũng yên yên tâm tâm mà đính hôn với em, rồi chúng ta ổn định mà sống..."
Giang Hạo Đình làm ngơ lời nói của Tần Tư Thảo.

Trong lúc tìm tìm kiếm kiếm, cuối cùng hai mắt anh ta cũng sáng ngời.

Không màng tới mình đã vượt qua dải phân cách màu vàng, thấy người con gái kia đang chuẩn bị xoay người, vui mừng kinh ngạc gọi: "Em yêu..."
Dạ Cô Tinh nhìn theo năm cô gái học sinh đi xa, bởi vì hôm nay họ đi làm tình nguyện viên nên không thể ở lại lâu.

Trước khi đi trông họ còn bày ra vẻ chán nản.

Dạ Cô Tinh cười an ủi vài tiếng, mấy người mới lưu luyến không rời xoay người rời đi.

Còn hô hào rằng khi chiếu phim, mấy cô bé chắc chắn sẽ kéo người nhà đến góp phần cho phòng bán vé.
Thiết Sơn ở bên kia đã vẫy tay với cô, trong lòng biết phần quay hình tiếp theo sắp bắt đầu.

Dạ Cô Tinh không đứng đây nữa, xoay người cất bước.

Lại không nghĩ tới cổ tay bỗng bị nắm chặt, chân không vững, suýt chút nữa đã ngã vào một bức tường thịt.

Bên cạnh tai lập tức vang lên giọng nói vui mừng kinh ngạc của người đàn ông...
"Em yêu..."
Dạ Cô Tinh lập tức nổi da gà khắp người, ánh mắt lạnh lẽo.

Vừa ngước mắt lên, một gã đàn ông xa lạ đang hưng phấn xuất hiện trước mắt.
Áo gió màu xám bạc được cắt may khéo léo, hơi lười biếng nhàn hạ.

Khuôn mặt trắng ngần, nhưng lại không giống bệnh nhân.

Trong đôi mắt dường như có khí thế của một anh hùng, nhưng lại bị vẻ gian tà lơ đãng che khuất mất.

Có thể nhìn ra được đây là một người tính cách non trẻ, khó mà kiềm chế dã tâm sôi trào không ngừng, nhưng lại giỏi ngụy trang!
Dưới góc độ nhân tướng học, người này thiên đình1 sung mãn, cung chứa tử khí2 mênh mông.

Tuy rằng có lúc làm việc bừa bãi, nhưng đều là ý nghĩ thôi, tương lai chắc chắn sẽ được quyền cao chức trọng! Tuy nhiên nước da anh ta hồng hào, dáng người gầy, gò má còn cao, cho thấy là người đào hoa, số hưởng phúc tràn lan.
1/Thiên đình: giữa trán, theo nhân tướng học.
2/Cung chứa tử khí: Mây tím - chỉ công đức tích lũy các đời nhiều mà thành.

Từ đó người có tử khí sẽ có may mắn trong cuộc sống (chân mệnh thiên tử hay vai chính trong tiểu thuyết chẳng hạn :v, cơ mà nhiều quá thì dễ ngoẻo lắm =)).

Lúc Dạ Cô Tinh âm thầm đánh giá người đàn ông này, Giang Hạo Đình cũng tỉnh bơ ung dung mà đánh giá người con gái trước mặt.

Trong khoảnh khắc Dạ Cô Tinh quay đầu kia, ánh mắt anh cũng hiện lên vẻ choáng ngợp sâu sắc!
Nếu nói Tần Tư Thảo là vật phẩm quý giá đáng để bảo tồn, vậy thì người con gái trước mắt này sẽ là cực phẩm mà ai ai cũng muốn tranh đoạt!
Một chiếc váy dài đến mắt cá chân màu tím nhạt, tôn lên hai chân trắng như ngọc.

Giày xăng-đan kiểu dáng đơn giản lộ ra mười ngón chân tròn trịa trắng nõn.

Một nửa cổ tròn được may khéo léo che đậy hững hờ phần xương quai xanh xinh đẹp và tinh tế của cô.

Chiếc cổ thanh mảnh duyên dáng như thiên nga lớn lên dưới ánh mặt trời.

Với ánh sáng ẩn hiện, đôi môi không tô mà đỏ, hàng mi không vẽ mà đen, một đôi mắt đen láy trong veo.

Giờ phút này đang hiện lên ánh sáng linh động lại hờ hững.

Thoáng nhìn qua một cái thôi, đã cảm thấy cuộc đời này mát mẻ hơn cả gió thu về.

Dạ Cô Tinh nhíu mày, khéo léo thoát ra khỏi bàn tay to ấm áp của người đàn ông.

Cô đột nhiên xoay người, nhấc chân bước đi, cũng chặn lại ánh mắt đánh giá suồng sã lại nóng hừng hực của anh ta.
Giang Hạo Đình chợt hoàn hồn, khóe mắt khẽ liếc đến Tần Tư Thảo đang giật mình đứng đó như tượng gỗ điêu khắc.

Đáy mắt anh ta hiện lên một tia đắc ý, vội vàng nâng bước đuổi theo Dạ Cô Tinh: "Em yêu à...!Em quay vất vả rồi, anh quạt cho em nha..." Vừa nói, vừa dùng tay mình phẩy phẩy hai cái, coi đó là quạt.
Dạ Cô Tinh dừng bước nhìn anh ta một cái, đầy lạnh lùng, không mang theo một chút tình cảm nào: "Tôi có quen biết anh không? Tên ngu ngốc chẳng biết ở đâu ra này?"
Khóe mắt liếc nhìn đôi tay đang không ngừng phẩy phẩy của anh ta, thực ra Dạ Cô Tinh muốn mắng "đồ đần" hơn nhiều! Không nói đến thời tiết chẳng hề nóng nực, người đàn ông này thật sự cho rằng tay mình là quạt hương bồ đấy à?
Giang Hạo Đình sửng sốt, mẹ nó! Người phụ nữ này trông thì nghiêm túc, không nghĩ tới miệng còn độc như vậy! Giang Hạo Đình từ khi sinh ra, sống hai mươi bảy năm, đây là lần đầu tiên bị một người con gái chỉ vào mũi mắng là...!ngu ngốc!
Lại nhìn thoáng qua Tần Tư Thảo đã phản ứng lại, đang chạy đến đây, được rồi! Anh ta là người lớn rộng lượng, không chấp nhặt với người con gái này! Còn phải nhờ vào cô ta để diễn trò nữa mà!
Anh ta nhịn!
Thay bộ mặt nịnh nọt lấy lòng, Giang Hạo Đình như giơ chân chó lên và nói: "Cưng ơi, anh biết để em đợi lâu là anh sai, nhưng em cũng không thể vờ như không biết anh vậy chứ? Phải biết rằng, vì một câu ban nãy của em, mà giờ tim anh đang chảy máu đây này!"
Nói xong lời này, Giang Hạo Đình cảm thấy đến mình cũng không tốt lắm.

Trên dưới thân thể đều không có chỗ nào không nổi da gà! Buồn nôn vãi! Con mẹ nó buồn nôn thực sự! Ngay cả anh ta cũng không nghe nổi, đệch mợ, hình tượng bị hủy hết cả rồi!
Dạ Cô Tinh cảm thấy những thứ đồ ăn ban nãy đều đang quay cuồng trong dạ dày mình.

Từng cơn buồn nôn mau chóng trào lên, lông mày nhíu chặt lại.

Cô nghĩ thầm không hay rồi, vội vàng chạy đến chỗ dưới một gốc cây lớn.
"Ọe! Ọe! "
Giang Hạo Đình theo sát cô, ngay sau đó cũng trợn tròn mắt.

Đây....!là đang nôn thật à?
Ánh mắt xin lỗi nhìn về phía người con gái đang chống thân cây nôn đến tim gan phế phổi cũng sắp phun ra hết kia, tay anh ta đưa ra vỗ nhẹ lên tấm lưng gầy nhỏ của cô, vẻ mặt khoa trương: "Trời ạ! Em yêu, em bị sao vậy?! Đừng làm anh sợ mà, không có việc gì chứ?"
Cảnh tượng này rơi hết vào trong mắt Tần Tư Thảo mới chạy theo đến.

Cô ta đột nhiên nắm chặt tay lại, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, vậy mà cô chẳng hề cảm thấy, chỉ hung hăng nhìn chằm chằm cơ thể cong của cô gái đang nôn mửa không ngừng dưới tàng cây kia.
Cảm giác khủng hoảng không ngừng ập vào lòng cô ta.

Tần Tư Thảo không thể không thừa nhận, mặc dù hiện giờ người con gái kia đang nôn đến tê tâm liệt phế, nhưng vẫn đẹp đến rung động lòng người như cũ.

Không chỉ có khuôn mặt, mà còn cả dáng người, khí chất của cô ấy nữa! Đó là cảm giác mát lành trong sáng, hơi lạnh như băng.

Cơ thể mềm mại như nước, cũng có thể đóng băng ngàn dặm.

Cô ấy chỉ đứng chỗ đó thôi, đã giống như rời xa hết thảy ồn ào náo động của trần gian, độc lập với thế giới, cô đơn lại cao sang.
Nếu, Giang Hạo Đình thích người con gái này thật, vậy thì...
Không! Không đâu! Không thể nào đâu! Cô ta sẽ không để cho chuyện này xảy ra!
Nhìn quanh bốn phía, cô ta mới phát hiện đây là phim trường.

Trái tim đang hoang mang rối loạn của Tần Tư Thảo tức khắc ổn định lại, đôi mắt chứa đầy khinh thường.

Cũng chỉ là một "diễn viên" mà thôi, cũng dám mơ mộng hão huyền trèo cao lên Giang gia? Nằm mơ đi!
Cô có Tần gia làm chỗ dựa, đứa con gái này có gì?
Giang Hạo Đình cùng lắm là hứng thú trong chốc lát, chơi đùa mà thôi.
Tần Tư Thảo càng nghĩ càng cảm thấy đứa con gái này không đáng nhắc tới.

Chẳng qua là có khuôn mặt xinh đẹp, biết mấy trò quyến rũ đàn ông thôi.

Nhưng mà, vì sao cảm giác nguy hiểm này vẫn cứ quấn quanh cô ta như trước, làm cho cô ta có một loại sợ hãi khó có thể nói ra thành lời.
Giang Hạo Đình thấy Tần Tư Thảo còn chưa hết hy vọng, vậy mà còn đuổi theo đến đây nữa.

Anh ta nhìn cô gái đang nôn mửa không ngừng bên cạnh, linh cảm vừa đến, nảy ra một kế trong đầu!
"Em yêu à, anh đã nói rồi, phụ nữ có thai phải có dáng vẻ của phụ nữ có thai chứ! Anh biết em không nỡ bỏ công việc lại, nhưng cũng không thể không chăm sóc đến thân thể cùng cục cưng trong bụng em chứ! Đây là đứa bé đầu tiên của chúng ta, ngàn vạn lần không thể..."
"Đứa bé?! Đứa bé gì cơ?!" Tần Tư Thảo thét lên chói tai, vẻ mặt khiếp sợ, ánh mắt chuyển qua chuyển lại giữa Giang Hạo Đình và Dạ Cô Tinh, đầu ngón tay run run: "Anh, hai người..."
Ánh mắt của Dạ Cô Tinh đã đóng thành băng rồi, tựa như mũi tên băng bắn thẳng về phía gã đàn ông không biết xấu hổ kia.

Giang Hạo Đình bị ánh mắt lạnh lẽo như băng của cô làm cho chấn động, âm thầm kinh hãi.

Một người con gái, thế mà lại có ánh mắt dữ tợn sắc bén đến vậy! Ngay trong khoảnh khắc cô nhìn về phía anh, Giang Hạo Đình thậm chí đã nhận ra sát ý lờ mờ trong đó!
Bàn tay đang vỗ nhẹ ở sau lưng người con gái dừng một chút.

Anh ta thu lại không dấu vết, quay sang Tần Tư Thảo, cười như đang xin lỗi vạn lần: "Cô Tần, như cô thấy đấy, tôi đã có vợ, hơn nữa trong tương lai không lâu sẽ có cả con nữa.

Rất xin lỗi, thật sự không thể cưới cô."
Tần Tư Thảo như bị sét đánh, thân thể run rẩy như lá khô rơi lả tả trong gió thu, bất lực, bàng hoàng, đau lòng, không cam tâm.

Hết thảy mọi cảm xúc đều hiện lên trong mắt cô.

Cuối cùng lại hóa thành hận ý đầy sắc bén, bắn thẳng về phía Dạ Cô Tinh: "Được! Được lắm! Con hồ ly tinh này! Đồ đàn bà đê tiện! Chúng ta hãy chờ xem!"
Dứt lời, cô ta liếc nhìn Giang Hạo Đình một cái thật lâu rồi mới xoay người rời đi.
Đám người không kìm lại được mà tách ra một đường ở giữa, bóng lưng thẳng tắp của Tần Tư Thảo xa dần.
"Ọe! Ọe!" Dạ Cô Tinh không có sức lực đi để ý mấy lời chửi rủa chẳng biết gì của cô gái kia, bởi vì cô vẫn đang còn nôn!
Cô không ngừng hít sâu, thở ra, hô hấp.

Nhưng cảm giác buồn nôn vẫn dâng lên không ngừng như cũ.

Cô thử nói chuyện với đứa bé trong bụng, nhưng lần này mặc cho cô có uy hiếp đe dọa thế nào, nhóc kia vẫn quậy mãi như trước.
Từ đằng xa, Tiêu Mộ Lương nhìn thấy chuyện không đúng lắm, bèn vội vàng chạy nhanh tới, đưa chai nước cùng khăn tay, trong mắt hiện lên vẻ đau lòng, chỉ thoáng qua một chút nhưng lại thực sự tồn tại: "Không sao chứ? Có cần đi đến bệnh viện kiểm tra không?"
Dạ Cô Tinh xua tay, gương mặt tái nhợt nghiêm lại: "Không cần."
Súc miệng, lại lau đi, lúc này mới cô cảm thấy đỡ hơn nhiều.
"Này! Cô có khỏe không?" Giang Hạo Đình mở miệng, trong mắt hơi lộ ra sự lo âu, dù có nói thế nào, thì cô gái này cũng đã giúp anh ta: "Chuyện vừa rồi cảm ơn cô nhé! Cô muốn thù lao gì cứ việc mở miệng, nhà, xe, hay là tiền? Tôi sẽ cố gắng hết mức để thỏa mãn yêu cầu của cô."
Sắc mặt Tiêu Mộ Lương trầm xuống, đang muốn mở miệng, lại bị cánh tay của Dạ Cô Tinh ngăn cản.
"Thù lao?"
Giang Hạo Đình gật đầu, anh ta không muốn nợ ân huệ của người khác, anh có nhiều tiền mà.
"Thù lao gì cũng được?"
"Đúng!" Giữa hai hàng lông mày thoáng hiện lên một chút không kiên nhẫn, đáy mắt lại hiện lên vẻ trào phúng.

Xem ra lại là một ả đàn bà ham tiền, ngoại trừ khuôn mặt đẹp ra, quả thực chỗ nào cũng tệ, không biết đã từng ngủ với bao nhiêu người rồi....
Tiếc ghê ấy! Giang Hạo Đình anh ta trước nay chỉ thích chơi xử nữ*!
*Gái còn trinh.
Đôi môi đỏ mọng của Dạ Cô Tinh cong lên.

Đang lúc người đàn ông thả lỏng không để ý, thân thể chuyển động như ma quỷ đến bên cạnh anh ta, nắm tay, xoay người, mượn lực kéo một cái, một cú ném qua vai hoàn hảo, không phải gắng một tí sức nào.
Trong nháy mắt, người đàn ông nặng nề rơi xuống đất, chết thì không chết, nhưng lại vừa hay bị nện vào phía trên bãi bẩn Dạ Cô Tinh mới nôn ra kia.

Mặt Giang Hạo Đình ngay tức khắc tựa như bị mây đen, có thể so với đáy nồi!
Khóe miệng Tiêu Mộ Lương run rẩy, quay đầu gửi cho anh ta một ánh mắt đồng tình.
Dạ Cô Tinh phủi tay, tâm trạng ngay lập tức sảng khoái hơn, trong mắt hiện sự xấu xa, khẽ cười nói: "Ấy! Đây chính là thù lao mà tôi muốn, anh có vừa ý không? Hưởng thụ cho tốt đi ha!”
Nói xong, cô xoay người bước đi, bóng lưng rời đi vô cùng khoan khoái.
Giang Hạo Đình chật vật bò dậy, nhanh chóng cởi chiếc áo gió màu xám bạc trên người ra, ghét bỏ ném lên mặt đất, còn giận cá chém thớt mà đạp lên vài cái: "Vãi c*t! Đồ đáng khinh! Rác rưởi!"
Nhìn theo bóng lưng màu tím đang nghênh ngang đi xa, người đàn ông nghiến răng nghiến lợi: "Ả đàn bà kia! Được! Được lắm!"
Anh ta sẽ không để cô yên đâu!
Cứ chờ đấy mà xem!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui