“ZARK” mở đầu, ra mắt thuận lợi, “Tạp chí Thế Kỷ Phong Thượng” nối gót theo sau.
Đoàn phim “Over the city” làm khách thăm hỏi, chỉ trong khoảng thời gian ngắn, thực hiện đủ mọi mánh lới quảng cáo kiếm lời.
Hoàn toàn không cần phải lo lắng về doanh thu tiêu thụ.
Vương Thạch trầm ổn điềm tĩnh, Tào Quân cương trực ngay thẳng, Thiết Sơn khó tính kiêu ngạo.
Lại thêm vẻ đẹp của Tiêu Mộ Lương, sự vui tính của Tôn Uy, hồn nhiên của Hứa Đình.
Còn có Dạ Huy Nguyệt tinh nghịch, khiến cho cuộc phỏng vấn vô cùng thú vị.
Chỉ riêng chữ viết đã làm độc giả ôm bụng cười lớn.
Nếu như có thể đến tận nơi phỏng vấn, không biết sẽ là tình cảnh thế nào nữa?
Điều tiếc nuối duy nhất là Áo Tím vẫn chưa tham gia cuộc phỏng vấn này.
Rất nhiều fan Áo Tím đều ngồi xổm canh giữ dưới weibo, chờ đợi nữ thần xuất hiện.
Mà Cố Mộng cũng nhờ đó có được linh cảm, nghĩ rằng nếu mở ra một chuyên mục trò chuyện trực tiếp “Có hẹn phỏng vấn” giống vậy dưới danh nghĩa tạp chí, theo sự hưởng ứng tạp chí lần này, chắc chắn một lần là nổi tiếng.
Nhưng vẫn còn cần thương lượng với vị bên trên kia đã, rồi mới đưa ra quyết định.
Dù sao tạp chí này cũng là của người ấy!
Từ sau khi biết được nhờ Vương Trực, rằng Dạ Cô Tinh mới là bà chủ thực sự sau màn của “Thế Kỷ Phong Thượng”, Cố Mộng ngoại trừ ngạc nhiên thì chỉ có thán phục! Đồng thời cũng cảm thấy vô cùng may mắn với vận may của mình.
5% cổ phần tự do là một khoản lớn, cũng cực kỳ quả quyết! Cô thán phục từ tận đáy lòng, cũng bằng lòng nguyện trung thành đi theo người con gái này, dồn hết tâm huyết của mình vào công việc.
Dù sao hiện giờ cô cũng là một trong những cổ đông của tạp chí này!
Lúc này, Cố Mộng đang tràn đầy năng lượng, hăng hái như uống phải tiết gà.
Nhưng những người bên dưới thì thảm rồi, ngày nào cũng tăng ca.
Tuy nhiên lại không ai đưa ra đơn từ chức không làm nữa.
Ví của mọi người đều phồng lên, đương nhiên không oán hận câu nào.
Tình hình bây giờ là, Cố Mộng đang chờ bà chủ, fan Áo Tím đang đợi nữ thần, mà bên Dạ Nguyệt Huy kia cũng lại đang ngàn chọn vạn tuyển ra mấy đại ngôn, chờ Dạ Cô Tinh tự mình quyết định.
Nhưng mọi chuyện phải gạt hết sang bên, tạm gác lại xử lý sau.
Bởi vì người con gái mà mọi người tìm lúc này đang kéo vali, xuống taxi, cách đó không xa là sân bay thủ đô ẩn hiện trong màn đêm.
Cô gái mặc một chiếc áo hoodie màu nâu, quần bò bó sát.
Dưới chân đi đôi giày bệt mềm, đầu đội mũ lưỡi trai.
Mái tóc dài xoăn như rong biển buông xõa xuống, chiếc kính râm to che hơn nửa khuôn mặt.
Vì hành lý không nhiều lắm, nên cô không tự lái xe, mà gọi một chiếc taxi, tránh khi đến sân bay rồi lại phải gửi xe ở sân bay.
Trước khi rời khỏi nhà trọ cô đã gọi điện cho An Tuyển Hoàng, chỉ nói sắp đi đến phía nam.
Tuy rằng đeo nhẫn Lưu Hỏa rồi, An Tuyển Hoàng có thể biết được nơi ở của cô bất cứ lúc nào.
Nhưng cô vẫn cảm thấy tự mình nói rõ với anh ấy trước thì tốt hơn.
Dù sao “chủ động thông báo” và “bị phát hiện” khác nhau hoàn toàn về bản chất ý nghĩa.
Quả nhiên....
Không khó nghe ra từ trong lời của An Tuyển Hoàng rằng anh rất hài lòng với sự "thành thật" của mình! Nhưng cũng không hỏi nhiều thêm, chỉ dặn cô chú ý an toàn.
Tuy nhiên Dạ Cô Tinh biết, chắc chắn người đàn ông này đang tính xem sai người "ngầm" bảo vệ cô thế nào.
Mấy hôm nay cô vẫn luôn cảm thấy có người bám đuôi mình.
Còn tưởng rằng đó là một nam một nữ bị cô đuổi đi lần trước quay về muốn bị mắng tiếp, không ngờ tới vậy mà lại là Minh Chiêu!
Phản ứng đầu tiên của cô là: “Anh không đi cùng đến New York ư?"
Vẻ mặt Minh Chiêu lạnh lùng, giọng nói cũng buốt giá: "Gia chủ nói, an toàn của tiểu thư quan trọng hơn."
Mày Dạ Cô Tinh nhíu lại thật chặt.
Nếu anh để Minh Chiêu lại cho cô, vậy thì anh phải làm sao bây giờ?
Dường như nhìn ra điều cô lo lắng, sắc mặt Minh Chiêu hơi dịu lại rồi ở miệng giải thích: "Bên cạnh gia chủ không thiếu người bảo vệ."
Lúc này Dạ Cô Tinh mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Đối với sự lạnh nhạt của Minh Chiêu, trong lòng cô biết rõ là vì sao.
Chắc hẳn sau khi một nam một nữ bị cô đuổi đi, quay về đã bị An Tuyển Hoàng phạt nặng.
Trong lòng Minh Chiêu thấy không thoải mái cũng là chuyện thường.
Thực ra thì với những người bên cạnh An Tuyển Hoàng này mà nói, bọn họ không chỗ nào không coi "gia chủ" như thần linh, bao gồm cả một nam một nữ kia.
Hiện giờ vị thần ấy lại vì cô mà mất đi sự cao quý không thể với tới, nhiều lần phá lệ như thế, đã khiến cho đám người đi theo này cảm thấy trong lòng cảnh giác và không yên.
Nhưng bị mệnh lệnh cùng sự chú trọng của An Tuyển Hoàng ngăn trở, bọn họ chẳng thể làm gì khác ngoài việc nghe theo lệnh mà làm việc.
Nói trắng ra thì nơi đáy lòng bọn họ dù ít hay nhiều cũng không phục cô!
Dạ Cô Tinh cười nhẹ, ánh sáng tự tin trong mắt thoáng lướt qua, rực rỡ đến khiếp người.
Một ngày nào đó cô sẽ đứng cạnh thần, sánh ngang với trời! Làm cho những người này phải hoàn bái phục!
Mà phía nam sẽ trở thành nơi bắt đầu khác của cô...
Trời đã nhá nhem tối, màn đêm dần hạ xuống.
Trong bóng đêm mênh mang đằng đẵng nổi lên một tầng sương mù, Dạ Cô Tinh bước vào hẻm nhỏ, đi đến phía đối diện sân bay.
Bốn bề yên tĩnh, tiếng bánh xe của vali ma sát với mặt đất vang lên đặc biệt rõ ràng.
Cô cố tình để tài xế lái xe taxi vào hẻm nhỏ này.
Cô đang đợi, đợi người bám riết không tha theo đuôi cô suốt ba ngày kia!
Đương nhiên, cô đã bảo An Tuyển Hoàng đưa người đi rồi.
Nhưng hình như kỹ thuật theo dõi của người này cao siêu hơn Minh Chiêu rất nhiều, nên ngay cả Minh Chiêu cũng không hề phát hiện đang bị người ta theo dõi.
Nói thật thì cho tới bây giờ cô cũng không phát hiện ra chút dấu vết để lại nào của việc bị theo dõi.
Nhưng cứ có một loại cảm giác bị người ta đánh giá rồi tìm tòi nghiên cứu khiến cho cô đứng ngồi không yên!
Có thể nhìn ra được người này không có ác ý, nếu không đã sớm ra tay rồi.
Nhưng vì sao lại cứ chậm chạp mãi không chịu xuất hiện?
Dạ Cô Tinh sắp đi đăng ký bay về phía nam rồi, ngay cả Minh Chiêu cũng phải đi.
Sao có thể để một người thân phận không rõ bám theo chứ? Kế hoạch tiến hành bí mật ở phía nam kia tuyệt đối không thể tiết lộ nửa phần.
Một khi bị phát hiện, chắc chắn sẽ mang đến tai họa sát thân cho bang Ám Dạ!
Cô, Vu Sâm, Vương Trực, Đàm Hạo, Tạ Chí Hoa và cả những người cô âm thầm cử đến phía nam trợ giúp kia nữa, đều sẽ bị coi là kẻ thù chung của giới hắc đạo Hoa Hạ.
Kết quả cuối cùng...!Chỉ có chết không có chỗ chôn!
Cô không thể bất cẩn trong mọi điều, bởi bây giờ cô đang như đi trên băng mỏng!
Dạ Cô Tinh kéo vali, bước đi nhàn nhã.
Đôi mắt thoáng nhìn về chỗ rẽ cách ba bước phía trước, nhanh chóng lách mình dựa vào bên tường!
Bây giờ cô đã vô cùng chắc chắn sau lưng mình có người đi theo! Bởi vì trong khoảnh khắc lách mình kia, Dạ Cô Tinh nghe thấy một tiếng thở dốc có hơi trì trệ.
Không có tiếng bước chân.
Trong giây lát lúc cô lách mình, đối phương cũng đứng lại tại chỗ.
Hơi thở che dấu rất khá, cô gần như không cảm nhận được.
Sắc mặt Dạ Cô Tinh chợt biến đổi, lấy thanh đao ngắn luôn mang theo bên người ra rồi dùng vali trong tay che giấu.
Sau đó bất chợt vọt người tới gần, bắt đầu tấn công.
Không phải cô làm liều, cũng chẳng phải cô là kẻ tài cao gan cũng lớn.
Cô rất chắc chắn người này không có ý giết mình gì cả, thậm chí còn không cảm thấy chút sát khí nào nhưng cứ đi theo cô mãi.
Nên giờ cô làm vậy cũng đơn giản chỉ là bắt anh ta phải hiện thân mà thôi!
Quả nhiên, người nọ thấy hành tung bị lộ, điều đầu tiên nghĩ đến không phải đánh trả thế nào mà lại là bỏ chạy! Thân hình như gió, là một cao thủ!
Thậm chí còn không hề kém cô!
Dạ Cô Tinh càng cảm thấy khó hiểu hơn.
Rõ ràng người này biết đánh nhau, chạy cái gì mà chạy chứ? Cô cầm chiếc đòn gánh được đặt dựa vào tường lên rồi phóng đi, nhân tiện đập một cái!
Bịch...!Loảng xoảng...
Vừa hay đập vào vai người nọ, sau đó rơi thật mạnh xuống đất.
Thấy tốc độ của anh ta chậm lại, Dạ Cô Tinh lựa thời cơ nhảy ra xa một bước.
Lúc quay đầu nhìn lại, thanh đao ngắn trong tay đã đặt trên động mạch chủ ở cổ người nọ.
Cuối cùng cũng thấy rõ người này là ai...
"Seven?!" Dạ Cô Tinh kinh hãi hô thành tiếng, đáy mắt xẹt qua một tia kinh ngạc.
Seven nhếch miệng cười: "Hì hì...!Hì hì...!Hi! Trùng hợp ghê ha! Cái đó...!chào buổi tối...”
Mi tâm Dạ Cô Tinh nhăn lại thật chặt, vẻ mặt kinh ngạc nhanh chóng biến mất.
Sắc mặt cô dần lạnh xuống như băng, đao ngắn trong tay cũng theo đó mà tới gần hơn: "Nói mau, anh là ai? Đi theo tôi có mục đích gì?"
"Ấy ấy ấy! Đao kiếm không có mắt, cô nên cẩn thận một chút nha! Cái cổ xinh đẹp này của tôi mà bị vẽ vào thì còn gặp người khác thế nào được nữa?!"
Dạ Cô Tinh cười lạnh lùng, thoáng tới gần.
Rõ ràng đang trong hẻm nhỏ với ánh đèn mờ tối, vậy mà hai chiếc khuyên tai màu đỏ nho nhỏ trên vành tai cô gái vẫn phát sáng rực rỡ: "Anh có tin tôi biến anh thành người tàn tật ngay giờ luôn không?"
Vẻ mặt Seven cứng đờ: "Cô..."
"Sao nào? Muốn thử không?"
"Được được được! Tôi nói tôi nói!"
Dạ Cô Tinh nhíu mày, yên lặng chờ.
Sắc mặt Seven trầm xuống, đáy mắt xẹt qua ánh sáng sâu xa nhưng lại mơ hồ dính lấy hơi chút tăm tối, rồi trong tối tăm dường như lại nảy ra ánh sáng.
Một loại cảm giác quen thuộc không rõ tự nhiên sinh ra.
Giữa mày cô gái có vài phần nghi ngờ, đánh giá thật kỹ người trước mặt.
Cũng ngay lúc ấy, người đàn ông lại đột nhiên mở miệng...
La hét khóc gào: "Hu hu hu...!Bắt nạt người khác! Tiểu Diệp Tử bắt nạt người khác..."
Dạ Cô Tinh chỉ cảm thấy ầm ĩ vô cùng, đôi mày xinh đẹp nhíuchặt.
Rất muốn chém một đao qua đó, nhưng sắc mặt đột nhiên cứng đờ.
Cô không dám tin trừng lớn mắt, giọng nói run rẩy:
"Anh...!Anh gọi tôi là gì?"
Vui sướng, kinh ngạc, nghĩ mà sợ.
Hết thảy mọi cảm xúc đều hóa thành một tầng sương mù trong suốt phủ đầy đôi mắt người con gái.
Đao ngắn đã rơi xuống khỏi tay từ lâu, cô quan sát người đàn ông trước mắt.
Một loại cảm giác người thân lâu rồi mới gặp lại đột nhiên nảy sinh.
Seven cũng ngây ngốc sững sờ đứng đó.
Đúng là cô! Là cô thật rồi!
"Nhất nhất..." Anh nỉ non một tiếng đầy lúng ta lúng túng.
Một giọt chất lỏng trong suốt chảy xuống từ khóe mắt cô gái.
Cuối cùng cô cũng đợi được người thân xa cách mười năm của mình!
Seven...!Seven...
"Anh là Thất Thất?" Dạ Cô Tinh đánh giá anh ta từ đầu đến chân một hồi, cứ muốn xác nhận mãi: "Sao...!sao anh lại biến thành thế này?" Khó trách cô không thể nhận ra được.
Đây, đây là đứa nhỏ mập mạp tham ăn trước kia ư?!
Seven lại đắc ý ưỡn ngực, dáng vẻ kiểu "như cô thấy đấy" mà nói: "Thế nào? Đẹp trai đúng không?"
Dạ Cô Tinh nhăn mũi, bĩu môi, hiển nhiên rất không đồng ý.
Cô lẩm bẩm: "Vẫn là đứa bé trắng mũm mĩm trước kia đáng yêu hơn..."
"Cho xin đi! Trước kia là ai suốt ngày lấy thịt trong bát tôi, đốc thúc tôi phải giảm béo?!"
Dạ Cô Tinh sờ mũi, hơi chút xấu hổ.
Trời mới biết rằng cô cũng chỉ là muốn ăn thịt trong bát người ta mà thôi...
Khi ngẩng đầu lên thì rơi vào trong một cái ôm ấm áp dày rộng.
Hốc mắt cô nóng lên, suýt nữa lại rơi lệ.
Cô nghe thấy một giọng nói ấm áp nhẹ nhàng nói ở bên tai mình rằng...
"Tiểu Diệp Tử, hoan nghênh về nhà..."
Hoan nghênh về nhà...!hoan nghênh về nhà...!Cô đã đợi lời này suốt mười năm...
“Chết rồi! Mấy giờ rồi?" Cô nhanh chóng rời khỏi lòng ngực của người đàn ông, hoang mang rối loạn mà mở điện thoại ra.
"Xong rồi xong rồi xong rồi...!Còn có bốn mươi phút..." Dạ Cô Tinh nhanh chóng nhặt vali dưới mặt đất lên rồi xoay người bước đi.
Seven còn chưa thoát khỏi bầu không khí đầy tình cảm vừa nãy, thấy thế thì ngẩn người.
Dạ Cô Tinh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép* mà theo quay đầu lại: “Đi theo nhanh lên! Người thì đẹp trai rồi mà sao phản ứng vẫn còn chậm chạp như trước vậy..."
*Rèn sắt không thành thép: ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn.
Seven đột nhiên hoàn hồn, vội vã cất bước đuổi theo: "Hả! Từ từ...!Vừa rồi cô gọi tôi là gì? Chậm chạp?!"
"Đúng! Tôi bảo anh ngốc, bảo anh chậm chạp!"
"Là cái quái gì ấy! Không phải ngốc!"
"Dù sao cũng là ngốc cả thôi..."
"Hey...!Chúng ta sắp bay đến đâu đây?"
"Thành phố A, Giang Tây, phía nam."
"Ồ...!Đi làm gì?"
"Đánh nhau."
"...!Đánh nhau được đấy...!Hê hê...!Đánh đánh đánh..."