Dạ Cô Tinh nhìn người đàn ông đang chắn trước mặt mình, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét, sắc mặt lạnh lùng: "Tránh ra."
Cố Doãn Trạch lại cười he he, vẻ tươi cười kia có ba phần bỉ ổi, bảy phần gian tà: "Người đẹp này, kết bạn nhé!" Nói xong, sờ trái sờ phải, móc trên móc dưới.
Sau đó anh ta khẽ nhún vai, xấu hổ cười nói: "Thật xin lỗi, quên mang danh thiếp rồi."
Mùi nước hoa Cologne lạ lùng của người phụ nữ từ trên người của người đàn ông bay tới hỗn loạn.
Dạ Cô Tinh nhanh chóng che mũi lại, lùi về phía sau mấy bước, dạ dày bắt đầu cuộn lên không ngừng.
Có lẽ là ánh mắt ghét bỏ cùng động tác của người phụ nữ kích thích người đàn ông nọ.
Sắc mặt Cố Doãn Trạch có chút khó coi.
Nghĩ mà coi, Cố thiếu anh ta ở thủ đô cũng là người có máu mặt.
Đây là lần đầu tiên lại có người phụ nữ dám ghét bỏ anh ta!
Ghét bỏ sao? Anh ta lại cố tình đến gần hơn: "Người đẹp, anh tên là Cố Doãn Trạch, em có thể gọi tôi là Trạch.
Hoặc là… chồng.
Nghe rất thuận tại nha."
Dạ Cô Tinh nhanh chóng chạy lùi lại, quay đầu muốn hít thở không khí trong lành.
Trong mắt chợt có ánh sáng lạnh lẽo: "Cút."
Nói xong, cô lách qua anh ta.
Thật sự là quá khó nghe mà!
"Chà…" Cố Doãn Trạch nhướng mày tỏ vẻ hứng thú: "Đủ cay! Đủ lạnh! Anh thích!"
Nói xong, làm bộ nhào tới người Dạ Cô Tinh.
Dạ Cô Tinh sao có thể để anh ta đạt được mục đích.
Cô lắc người một cái tránh đi, xoay người đá một cú hoàn hảo vào đũng quần của người đàn ông nọ.
Động tác vừa dứt khoát vừa lưu loát!
Cố Doãn Trạch che chỗ bị thương, kêu thảm thiết một tiếng, ngã xuống đất không đứng dậy nổi: "Mẹ nó! Đồ đàn bà chết tiệt… đạp vào đâu đó! Đệch…"
Dạ Cô Tinh nhấc chân lên đạp vào ngực người đàn ông.
Mũi chân đặt đúng tại yết hầu.
Cô dùng lực khéo léo làm cho anh ta không nói nên lời, mà phải che mũi lại, vẻ mặt ghét bỏ, để lại hai chữ: "Đồ đũy!"
Rồi sau đó, lạnh lùng rời đi.
Cố Doãn Trạch đau đến đầu đổ đầy mồ hôi, chỉ có thể hít thở không ngừng.
Nhưng nhìn theo bóng dáng người phụ nữ, trong mắt lướt qua vẻ kỳ dị, nóng lòng muốn thử, ánh lửa hừng hực.
"Mẹ nó! Còn thất thần cái gì? Không mau đưa tôi đi bệnh viện…"
Bảo vệ ở cửa bị tiếng quát làm bừng tỉnh, vội vàng chạy tới đỡ: "Thiếu...thiếu gia, cậu không sao chứ…"
Còn Dạ Cô Tinh đã tới phòng thu âm, vừa kịp thời gian, không sớm không muộn,.
Nhưng trên trán lại có một chút mồ hôi.
Cô thầm mắng chính mình càng ngày càng lười.
Mới chỉ đi có mấy tầng thang bộ mà đã mệt bở hơi tai.
Xem ra cần phải rèn luyện nhiều hơn mới được.
Tiêu Mộ Lương thấy thế, giữa lông mày lướt qua một chút lo lắng: "Không sao chứ?"
Dạ Cô Tinh khoát tay, mỉm cười: "Không sao."
Tiếp theo là thủ tục thu âm khá căng thẳng.
Bài hát chủ đề "Ngọn đèn dầu trơ trụi" của "Over The City", do Thiết Sơn viết lời và Tào Quân soạn nhạc.
Có thể mời được hai vị này cũng coi như là có công sức không hề nhỏ!
Hai người vào trong phòng thu âm.
Đây là lần đầu tiên Dạ Cô Tinh nghe Tiêu Mộ Lương hát.
Giọng nói của người đàn ông này trầm thấp và êm dịu, mang theo vẻ thâm trầm cùng tĩnh lặng tựa bóng đêm.
Vẻ tang thương, nặng nề, trầm ổn, giống như sau khi trải qua lễ rửa tội của thời gian và năm tháng, cuối cùng cũng trưởng thành.
Đến lượt Dạ Cô Tinh, ngay khi cô gái mở miệng, Hạ Hồng và Tào Quân đều sửng sốt.
Đây không phải là lần đầu tiên Hạ Hồng nghe Dạ Cô Tinh nói, nhưng lại là lần đầu tiên nghe cô hát.
Với vai trò là một kỹ sư âm thanh chuyên nghiệp, giọng nói mà anh ta đã nghe qua một lần luôn rất khó có thể quên.
Gió xuân bông liễu, bầu trời đầy sao, ánh trăng giữa rừng thông, suối trong veo trên đá, duyên dáng cùng dịu dàng là vẻ đẹp chỉ có ở cô gái này.
Nhưng lại làm cho người ta có một cảm giác được cổ vũ, ủng hộ không thể giải thích được.
Đẹp, vẻ đẹp vừa cứng vừa mềm, đẹp mà trong động có tĩnh.
Tào Quân thầm sửng sốt, ông ta đã nhìn thấy kỹ năng diễn xuất tuyệt vời của cô, giờ lại được trải nghiệm về giọng hát cực đỉnh.
Cô ấy chỉ mới 22 tuổi thôi nha! Không thể tưởng tượng nổi cô gái này sẽ đạt đến đỉnh cao như thế nào trong tương lai...
Mà chưa có ai chú ý đến, giờ phút này, cửa phòng thu âm bị đẩy ra một cái khe nhỏ.
Một đôi mắt to tròn đang tò mò nhìn quanh bên trong, một lớp sương mù ẩn ẩn kín đáo, có chút như say mê.
.
.
Nhờ có sự vô cùng ăn ý giữa hai người, chỉ cần thu ba lần là đã xong.
Hạ Hồng và Tào Quân chuẩn bị kết thúc công việc.
Còn lại những việc biên khúc, cắt nối biên tập, hợp âm, chỉnh âm thì để lại cho Hạ Hồng.
Dạ Cô Tinh xem xét thời gian, đã sắp tới năm giờ chiều, nên cô bắt xe chạy tới biệt thự bên bờ biển.
Từ thành phố A trở về, Dạ Cô Tinh ở lại biệt thự của An Tuyển Hoàng.
Đầu tiên là có người lo cơm nước, thêm nữa là bản thân cũng được đảm bảo an toàn.
Phía bên Vu Sâm truyền đến tin tức, nói rằng hội Tam Hợp lại rục rịch, có vẻ muốn ngóc đầu lên.
Cho nên, cô không thể không cẩn thận.
Sau khi Dạ Cô Tinh rời khỏi toà nhà thu âm, Hạ Hồng ở lại đó và bắt đầu bắt tay vào xử lý các công việc tiếp theo.
Kỹ năng rõ ràng lưu loát, chuyên nghiệp vượt qua khó khăn.
Lại thấy Tào Quân chịu đả kích to lớn lần nữa.
Chỉ sau hai giờ, anh ta đã làm xong tất cả mọi việc.
Hạ Hồng giao ba băng ghi âm giống nhau như đúc cho Tào Quân, dặn dò ông hôm sau nhất định phải giao cho Vương Thạch.
Tào Quân tỏ vẻ nghi hoặc: "Giao ba bản?"
"Ba bản đều giống nhau, giao một bản là đủ rồi."
"Vậy thì vì sao còn…"
Hạ Hồng cười thật thà, nhếch môi, để lộ hàm răng trắng như sứ, làm cho người ta cảm thấy không chỉ cởi mở mà còn linh hoạt: "Lo trước tránh hoạ thôi."
Trong lòng Tào Quân bội phục.
Thái độ như vậy làm cho ông ta cũng không khỏi nổi lên lòng tôn kính, nghiêm nghị nói: "Người anh em! Vẫn là cậu lo nghĩ chu đáo…"
Khi Dạ Cô Tinh để Hạ Hồng làm chính, ông ta làm phụ, trong lòng Tào Quân còn hơi để ý.
Nhưng mà bây giờ ông tâm phục khẩu phục rồi, tự thấy xấu hổ.
Bên cạnh cô nhóc đó thật đúng là lắm nhân tài nha!
Ngày hôm sau, khi tới phim trường, tự tay giao băng ghi âm cho Vương Thạch, Tào Quân cảm kích từ đáy lòng việc "lo trước tránh hoạ" của Hạ Hồng.
Bởi vì ông phát hiện ra ba cuốn băng ghi âm lại thiếu mất một cuốn.
Mà căn bản ông nghĩ mãi không ra rốt cuộc đã đánh mất cuốn băng đó ở chỗ nào!
Vẫn may...!vẫn may đó...
Mà giờ phút này, cuốn băng thu âm mất tích kia đang ở trên đầu ngón tay thon dài của một người đàn ông, đang xoay tròn thưởng thức.
Mặt trời chiếu qua khung cửa sổ sát đất, phô ra vẻ mặt dịu dàng của người đàn ông.
Mái tóc màu nâu tùy ý tản mát trên trán, làn da trắng như tuyết.
Khuôn mặt đẹp như ngọc, sống mũi cao thanh tú, lông mày như kiếm đầy vẻ gian tà, đôi con ngươi trong trẻo như dòng sông.
Mặc dù anh ta ngồi nghiêng nghiêng, nhưng lại toát ra một loại khí chất vương giả nhàn nhạt.
"Không định giải thích một chút sao?" Câu người đàn ông nói chính là Tiếng Anh, toàn bộ đều là giọng Anh tiêu chuẩn, nhẹ nhàng êm tai.
Mà đứng trước mặt anh ta là một đứa bé, cái đầu nhỏ màu vàng cúi rũ xuống.
Một bộ dạng "mình có tội, mình nhận sai", cúi đầu nhỏ giọng nói: "Anh..." Ý tứ muốn làm nũng rất rõ ràng, hơi ngẩng đầu lên.
Đôi mắt xoay tròn chuyển động dưới ánh mặt trời, nhưng lại nhàn nhạt hiện ra ánh sáng màu tím sẫm.
Người đàn ông lạnh lùng cười, hơi nghiêng người.
Dưới ánh mặt trời, theo góc độ của người nhìn, đôi con ngươi vốn đen nhánh nhưng đâu đó cũng ánh ra sắc tím bí ẩn.
Đôi mắt ấy còn có màu tím nồng đậm hơn đôi mắt của cậu nhóc kia.
Thân thể nhỏ bé rụt lại, hiển nhiên có chút sợ anh trai của cậu.
"Ken, em càng ngày càng nghịch ngợm! Thế nào lại sai Allen giúp em trộm thứ đồ vô dụng này được nhỉ!" Ngay lập tức, khí thế trên người đàn ông đột nhiên bùng nổ, đôi mắt trong suốt, đen láy như chứa lửa giận.
Đứa bé trai tên Ken run rẩy cả người, khẽ cắn môi dưới, nhưng vẫn không cam lòng phản bác: "Anh! Đó không phải là thứ đồ vô dụng!"
Người đàn ông lạnh lùng nhếch khoé môi, lửa giận chợt tắt ngúm, ngay lập tức sóng yên biển lặng: "Vậy em thử nói xem, thật ra có lợi gì nào?"
Cậu nhóc này nhớ lại lúc đó như rơi vào cảnh đẹp, ánh mắt lộ ra vẻ say mê, đôi con ngươi màu tím hiện ra từng tầng vầng sáng: "Có một chị gái rất xinh đẹp.
Chị ấy hát ở đó, nghe còn hay hơn cả các tu sĩ nữ hát trong giáo đường!"
Lông mày người đàn ông nhíu lại: "Hát?"
"Đúng vậy! Đúng vậy! Cứ như là em… nghe được giọng nói của mẹ khi còn nằm trong nôi!"
Vẻ mặt người đàn ông biến sắc: "Ăn nói vớ vẩn!"
"Anh, là thật đó! Em cảm thấy chị ấy… rất thân thiết…"
Người đàn ông vỗ bàn rồi đứng lên: "Câm miệng."
Cậu nhóc bỗng nhiên cúi đầu, im lặng.
Cảm xúc đau thương dần vây quanh, tựa như chú sói nhỏ lạc đàn, đơn độc ở dưới ánh trăng như đang tưởng niệm gì đó, ánh mắt đau đớn lại thê lương.
Cuối cùng người đàn ông thở dài, ánh mắt dịu dàng nhìn xuống, bỏ cuốn băng ghi âm vào trong tay cậu nhóc: "Chuẩn bị một chút đi, buổi chiều chúng ta sẽ trở về nước Pháp…"
Cậu nhóc như nhận được bảo vật, ôm chặt băng ghi âm vào trong ngực, như sợ lại bị cướp đi...
Lại nói đến phía bên kia, sau khi Cố Doãn Trạch được đưa tới bệnh viện, bị đẩy thẳng tới nam khoa.
"Khụ khụ… Bác sĩ, cái kia của tôi… không có vấn đề gì chứ?"
Ông bác sĩ liếc anh ta một cái, nói: "Người trẻ tuổi, tinh lực tràn đầy là chuyện tốt, nhưng mà không thể không biết kiềm chế chứ? Cậu xem xem, làm thành như bây giờ, vui quá hóa buồn rồi…"
Vẻ mặt Cố Doãn Trạch ngượng ngùng.
Nhưng thật ra anh ta lại nghĩ, thịt không ăn được, đến đậu hũ cũng không có mò được.
Chỉ đơn giản là bị cái người phụ nữ dã man kia đá thôi mà!
"Về sau sẽ không có gì bị ảnh hưởng chứ?"
"Khó nói!"
"Hả? Không được đâu...!Bác sĩ, ông phải cứu tôi… Nhà của tôi cả ba nhánh mới có một con nối dõi đó!"
"Được rồi, được rồi! Còn sức lực thì gào thét cái gì! Cứ ở lại bệnh viện hai ngày đã rồi tính."
Cứ như vậy Cố Doãn Trạch được băng bó chỗ bị thương, bước từng bước nhỏ vào phòng bệnh.
Có trời mới biết, lúc này anh ta đau đến chết đi sống lại!
Vừa thấy, không phải là phòng đơn, lửa giận lại rục rịch nổi trên mặt.
Quay sang cô y tá trẻ ở bên cạnh nói: "Ai bảo cô là vào phòng đôi hả? Ít nhất phải là phòng đơn! Phòng đơn!"
Cô y tá khúm núm.
Đây là con nhà quyền quý cô không dám trêu vào, cũng không dám tức giận: "Phòng...!phòng đơn của...!bệnh viện đang...!đang sửa, cho nên…”
"Cái gì? ! Đang sửa? ! Bà nội nó chứ...!Sớm không sửa, muộn không sửa, chờ bố mày nằm viện mới đi sửa!"
Cô y tá lập tức bị cậu lớn này mắng tới phát khóc, hốc mắt ửng hồng.
"Được rồi! Trách móc cái gì mà trách móc!" Giang Hạo Đình gập tờ báo trước mặt lại, liếc mắt nhìn Cố Doãn Trạch đang la hét kêu to trước cửa phòng bệnh.
"Anh? Hoá ra anh cũng ở đây à! Hê hê…"
Khoé miệng Giang Hạo Đình run rẩy, hỏi y tá: "Cậu ta ở khoa nào vậy?"
"Khoa..
khoa nam."
Giang Hạo Đình bày ra vẻ mặt "biết ngay mà": "Sớm hay muộn sẽ có một ngày cậu chết vì phụ nữ."
Thế nhưng Cố Doãn Trạch lại cũng không giận, xua tay cho y tá rời đi.
Rồi bước đi lảo đảo, ra vẻ nhàn tản, thong thả đến trước mặt Giang Hạo Đình, nhếch miệng cười: "Như nhau thôi…"
Bây giờ, bên ngoài đồn đại ầm lên rằng thằng ranh này tranh đoạt phụ nữ cùng người khác.
Bị đá tới tấp, đánh cho tơi tả.
Giờ còn có ý tốt mà dạy dỗ anh ta sao? Hừ...
Ngay lập tức sắc mặt Giang Đình Hạo đen như đít nồi.