Trùng Sinh Làm Ảnh Hậu Mang Thai Của Giới Giải Trí


Dạ Cô Tinh cười kéo cậu quay lại, đôi mắt trong veo nhuốm màu ấm áp: “Sao vậy, sợ chị táng gia bại sản hả?”
“Chị, không cần phải…”
“Được rồi, ngày sáu tháng sau là sinh nhật của em, đây xem như là quà sinh nhật sớm cho em.

Yên tâm đi, chị gái em bây giờ tốt xấu gì cũng là một ngôi sao nhỏ, vẫn có tiền để mua đồng hồ.” Vu Sâm viết ra chi phiếu ba mươi triệu, mười triệu đưa vào “Over the city”, mười triệu cho Vương Trực sửa sang và trang hoàng lại Thế Kỷ Phong Thượng, mười triệu còn lại ở trong túi cô.
Giá trị của “Viên kim cương màu xanh Wittelsbach” không vượt quá ba mươi triệu.

Chưa đến nỗi bất đắc dĩ, thì Dạ Cô Tinh không muốn động đến thứ mà sư phụ đã để lại.

Cho nên tạm thời gửi nhờ chỗ của Vu Sâm, cô cũng không có ý định muốn bán nó đi.
“Nhưng mà, bây giờ sự nghiệp của chị vừa mới khởi sắc, những thứ cần dùng đến tiền rất nhiều.” Dạ Huy Nguyệt khẽ cắn môi: “Em không cần quà sinh nhật gì cả, chúng ta về đi.”
“Được rồi, cầm lấy đi, từ nhỏ em đã rất hay chú ý đến đồng hồ.

Bây giờ có điều kiện rồi, nhưng điều kiện cũng không tốt lắm, chị chỉ có thể tặng em Longines.

Đợi sau này chị có tiền sẽ cho em một cái Rolex phiên bản giới hạn.

Không phải trước kia em hay nói mỗi người đàn ông chân chính cần phải có một cái đồng hồ riêng của mình sao?” Dạ Cô Tinh vừa nói vừa tháo cái đồng hồ trên tay Dạ Huy Nguyệt xuống.

Nó đã cũ kỹ đến nỗi nhìn không ra là của thời đại nào, nhưng khi xem giờ vẫn rất chuẩn không chút sai sót.

Sau đó lấy đồng hồ mới ra, tự tay đeo vào cho cậu.
Dạ Cô Tinh mỉm cười ôm lấy cậu thiếu niên, ghé sát vào tai cậu, nhẹ giọng nói: “Sinh nhật vui vẻ.”
Hóa ra đây chính là cảm giác của người thân, rất ấm áp tựa như tia nắng mặt trời đầu tiên trong buổi sáng sớm.

Kiếp trước loại ấm áp này là do sư phụ mang đến.

Kiếp này, cậu thiếu niên ngay trước mắt này đã bù đắp tất cả những tiếc nuối của cô.
Dạ Huy Nguyệt khẽ cười ôm lại, hai mắt đã đong đầy nước nhưng lại ương bướng không chịu rơi xuống… vì cậu là đàn ông.
Là đàn ông con trai thì không thể rơi lệ!
Cậu thề, dù cho mọi thứ trên đời này có sụp đổ, cậu cũng sẽ chống đỡ bầu trời tươi sáng cho người phụ nữ trong lồng ngực này!
“Cảm ơn chị…”
Khẽ vỗ bờ vai không tính là quá rộng của cậu thiếu niên kia, Dạ Cô Tinh giúp cậu vuốt lại vài sợi tóc lung tung trên trán: “Được rồi, quay về trường học sớm một chút đi.

Sáng mai nhớ có mặt đúng giờ ở tổ phim.

Về phần chương trình học ở trường, năm nhất đều là các môn cơ bản.

Nhưng em cũng không thể tùy ý nghỉ học, nhớ phải tìm giáo viên hướng dẫn để xin phép.

Có vấn đề gì thì cứ gọi điện thoại cho chị.”
“Vâng!” Cậu thiếu niên vẫy tay, mặt mày tràn đầy vui vẻ, bóng hình xa dần trong bóng đêm.

Dạ Cô Tình thu hồi ánh mắt, màu sắc ấm áp trong mắt đột nhiên mất đi.

Khóe miệng gợi lên một độ cong sắc bén, kính đen đặt gọn gàng trên sống mũi, cô bước nhanh về phía ngõ nhỏ lờ mờ ánh sáng.
Đi đến con đường u ám không người phía sau phố, bước chân cô dừng lại, lạnh lùng mở miệng: “Đi theo cả một buổi chiều không thấy phiền sao? Sao không đi ra gặp mặt, để tôi mời các người uống một tách trà?”
Gió lướt qua không để lại dấu vết, lặng ngắt như tờ, không ai đáp lại.
Dạ Cô Tinh cười lạnh lùng, thản nhiên nói: “Loại não tàn* mới dấu đầu lòi đuôi.”
*Tả người xấu, người cực kỳ tệ hại, kẻ hèn nhát hoặc bất tài.
“Con đàn bà này, mày mắng ai là kẻ hèn nhát?!”
“Chính mày! Giữ cái miệng sạch sẽ chút, cẩn thận Hải Long bọn tao…à không, Ám Dạ sẽ không buông tha cho mày!”
Dạ Cô Tinh khẽ nhăn mày, xoay người, ở chỗ đầu ngõ có hai gã đàn ông bước ra.

Một gã mặt sẹo, một gã mắt tam giác.

Mặt sẹo ước chừng khoảng ba mươi tuổi, còn mắt tam giác thì khoảng hai mươi, trên cánh tay hai gã đều có hình xăm.
“Yo! Anh Sơn, đôi mắt của đứa con gái này thật độc, còn biết chúng ta đã đi theo cả một buổi chiều.” Mắt tam giác nhìn mặt sẹo cười khà khà: “Anh nói xem, có phải cô nàng vừa mắt hai anh em mình không? Muốn chúng ta cùng phục vụ sao?”
Mặt sẹo cười khặc khặc, vết sẹo trên mặt càng trở nên dữ tợn, một đôi mắt màu nhìn Dạ Cô Tình từ đầu đến chân, tâm mắt lưu luyến dừng lại ở trên cặp đùi thon dài trắng nõn: “Thật sự là báu vật!”
Dạ Cô Tinh lùi bước về phía sau, ẩn mình trong chỗ tối, ngăn cách với ánh mắt tùy tiện và thèm khát của hai người kia.

Cô cảm thấy hơi hối hận sớm biết vậy trước khi ra cửa cô đã mặc quần dài! Toàn là họa đến từ lòng ham muốn cả!
“Các người… là người của Ám Dạ?” Giọng nói của cô gái thờ ơ, nhưng khi nghe kĩ dường như còn toát ra ý tứ lạnh lùng.
“Biết sợ rồi sao!? Ám Dạ chính là lão đại của khu này.

Ngoan ngoãn lấy ví tiền, điện thoại di động, cả thẻ ngân hàng nữa, và sau đó thì cởi đồ ra cùng vui vẻ với hai người anh em tao.

Nếu không thì ngày mai em sẽ không thể nhìn thấy mặt trời được nữa đâu.”
Thủ đô có ba mươi hai khu vực.

Đứng đầu là ba bang phái khác nhau.

Đó là Xích Viêm, Huyền Vũ và Thanh Long.

Ngoài ra còn có vô số các thế lực nhỏ khác, mà bang Hải Long hay là Ám Dạ ngày nay, chỉ là một bang nhập từ hai.

Là bang hội có thế lực nói lớn cũng không lớn, nhỏ cũng không nhỏ.
Dưới chân trời kia, Hoa Hạ là trung tâm chính trị.

Có thể hình dung được có bao nhiêu sự nguy hiểm từ hắc đạo.

Nhưng lợi ích và quyền lợi có quan hệ trực tiếp đến sự nguy hiểm đó, nếu không những thế lực này cũng sẽ không lựa chọn cách kiếm ăn trên lưỡi dao, bất cứ lúc nào cũng có thể mất đi mạng sống.
Mỗi thế lực đều có phạm vi khu vực hoạt động của chính mình, mà nơi Dạ Cô Tinh đang đứng bây giờ vừa hay là chỗ thuộc sự quản lý của Ám Dạ.
Dạ Cô Tinh không để ý đến tiếng khiêu khích ầm ĩ của hai gã kia, chỉ im lặng nhìn quanh nơi đây.

Lúc này cô khẽ nhướng mày, mặc dù đã lặng lẽ rút lui và giải tán bang Hải Long, nhưng vẫn có vài vấn đề còn tồn tại!
An phận ở một góc của thành phố Tứ Phương cũng không phải là kế sách lâu dài, lúc này Ám Dạ căn bản không thể phát triển nhanh dưới áp lực của ba bang phái.

Trừ khi tránh khỏi mũi nhọn của nó… Xem ra cô phải tìm con đường khác thôi!
“Nói đi, là ai sai các người tới đây?” Giọng nói không mặn không nhạt của cô gái vang lên, trầm thấp ôn hòa, giống như đang tán gẫu về việc nhà, hai gã nhất thời ngớ ra.
Hơn nửa ngày họ mới phản ứng lại, Dạ Cô Tinh cất bước tiến lại gần hai người phía trước.
Điều này làm cho bọn hắn càng thêm sửng sốt.

Bình thường ở đây sẽ dùng chiêu bài là khu vực của Ám Dạ để đe dọa và trấn lột tài sản.

Những người thấy bọn hắn nếu không phải trốn thì cũng là chạy trốn.

Bọn hắn đã nhìn quen người thấy sợ, chứ chưa từng nhìn thấy người không có chút nào gọi là sợ hãi như vậy.

Lại còn có thể ung dung đi tới đây, hơn nữa đối phương còn là một cô gái yếu đuối.
“Tôi biết là ai gọi các người đến.” Dạ Cô Tinh chậm chạp từ từ đi tới gần, con người đột nhiên trở nên sắc bén: “Trở về nói với Trần Phương Kỳ, hãy vứt những thủ đoạn này của cô ta đi và tốt nhất là đừng đến quấy rầy Huy Nguyệt, nếu không thì đừng trách tôi trở mặt vô tình.”
Hai gã này nghe vậy, liếc mắt nhìn nhau một cái, mặt sẹo nở nụ cười trước: “Cô nhóc nhỏ mà lá gan lại lớn quá.

Nếu em đã biết rồi thì anh cũng không ngại phải nói ra nữa.

Có người tìm hai anh muốn dạy dỗ em.

Hai anh em tôi phải bắt người lấy tiền thay dân trừ họa, đêm nay nhất định em phải giao nộp nửa cái mạng ra đây, nhưng mà…” Ánh mắt dâm ô của hắn ta dừng trên ngực Dạ Cô Tinh, nuốt nước miếng: “Anh đây nghĩ em rất có duyên với ánh mắt của bọn này.

Chi bằng ba người chúng ta cùng đến khách sạn vui vẻ một đêm.

Chuyện này cứ vậy mà bỏ qua, được không?”
“Nếu em hầu hạ các anh thoải mái thì sau này hễ ai ức hiếp, anh đây ra mặt giúp em giải quyết!” Mắt tam giác cũng nhanh chóng lên tiếng.
“Em xem, tụi này cũng chỉ là bắt người lấy tiền, làm việc giúp người ta, nếu tự mình buông tha cho em thì lại trái với đạo nghĩa giang hồ rồi.

Sau này mặt mũi anh em này cũng sẽ không còn nữa, trừ khi em cho chúng ta một chút lợi ích…”
Người con gái này thật sự rất đẹp, nhìn đôi chân dài kia, nếu vòng ở trên lưng mình* thì phải biết nhỉ?
*Chỉ đến việc ấy ấy.
Hai gã này bình thường cũng không có chơi đùa với mấy em nữ sinh.

Nhưng từ trước tới giờ chưa từng thấy qua một người nào xinh đẹp và thú vị như vậy! Mùi vị kia nhất định sẽ rất sảng khoái!
Giữa lúc hai người bọn hắn đang vô cùng tự thưởng thức trong đầu thì Dạ Cô Tinh di chuyển, nhấc chân đá một cái vào chỗ hiểm của mắt tam giác.

Một cú đá này chính là dùng hết toàn bộ sức lực, mắt tam giác che phía dưới liên tục lui về sau, cuối cùng là ngã quỵ ở góc tường, toàn thân không ngừng run rẩy.
Mặt sẹo thấy vậy lập tức nổi giận: “Mẹ nó! Để cho mặt mũi rồi còn không biết xấu hổ! Có tin ông đây đụ mày ở ngay ngõ nhỏ này hay không!?” Bóp nát tàn thuốc trong tay hung hăng ném xuống đất, mặt sẹo nhổ một ngụm nước bọt, nhanh chóng đưa tay muốn chộp lấy cổ tay của Dạ Cô Tinh.
Nhưng tay còn chưa đụng tới mà đã cảm giác được một cơn đau từ đầu gối bị đập gãy.

Gã còn chưa kịp phản ứng lại thì một sức lực khéo léo khiến cả thân mình bay ra ngoài, đầu đập xuống đất, phát ra một tiếng vang, truyền đến âm thanh xương cốt gãy vụn, xương vai đã bị gãy rồi.
Mặt sẹo té trên đất, không ngồi dậy nổi.
Cơn đau chấn động ở thân dưới của mắt tam giác khi bị Dạ Cô Tinh đá một cú vào chỗ hiểm đã dịu đi.

Gã ta lập tức chửi bậy một câu, vung nắm đấm về phía Dạ Cô Tinh.
Bởi vì người nọ dồn hết sức lực xông đến, nên khoảng cách giữa hai người lúc đó quá ngắn.

Dạ Cô Tinh theo bản năng lùi về phía sau vài bước, nhưng không ngờ tới lại đụng phải một cái thùng gỗ cách đó ba mét.

Lưng đập thật mạnh vào thành thùng, cô hít một ngụm khí lạnh, phần bụng đau đớn như bị vật sắc nhọn quẹt qua.

Cô khẽ cắn môi, lập tức ổn định tâm trạng.
Dạ Cô Tinh nhanh chóng kéo túi xách trên vai xuống rồi vung lên, vừa vặn đập trúng mặt của mắt tam giác.

Cùng lúc đó, cô tiến người tới phía trước, nâng khuỷu tay lên chạm vào xương sườn của đối phương.

Lúc này gã đàn ông la lên một tiếng thảm thiết rồi ngã vào tường, che ngực phun ra một ngụm máu tươi.
Nhưng mà cô vẫn chưa dừng tay, trong nháy mắt đánh lên gã đàn ông kia, mũi chân đá thẳng vào đũng quần của mắt tam giác.

Người nọ nhanh chóng che lại nòi giống của mình, kêu to lên, máu đã chảy khắp nửa khuôn mặt, giống như là bùn nhão đang chảy xuống đất, lăn qua lăn lại la hét không thôi.
Mặt sẹo ngã cách đó không xa, toàn thân đều căng cứng, vô thức khép hai chân lại.

Cơ mặt vô cùng đau buốt, xương sườn chắc chắn đã bị gãy, bây giờ gã ta muốn cử động cũng không thể cử động được.

Không ngờ được gã ở đây xưng vương xưng bá nhiều năm như vậy, hôm nay lại thua dưới tay một người đàn bà.

Không còn chút mặt mũi nào hết! Sớm biết gặp phải một người như vậy, thì gã ta cũng sẽ không vì mấy đồng tiền kia mà rước lấy phiền phức!
Biết vậy đã chẳng làm! Biết vậy đã chẳng làm! Tao khinh… cái con đĩ Trần Phương Kỳ kia, rõ ràng là muốn hại chết gã ta! Nếu gã có thể thoát chết thì nhất định phải trả thù.
“Vô dụng.” Lời nói thản nhiên nhưng lại nói rõ ràng sự thật.
Dạ Cô Tinh khẽ nhướng mày, bụng cô càng lúc càng không thoải mái, không phải là bà dì* sắp tới đấy chứ!? Thật đúng là hiếm thấy! Thể trạng Dạ Cô Tinh vốn không được tốt, không chỉ thời gian hành kinh bị rối loạn, còn có tình trạng đau bụng kinh.

Đánh một hồi đã mệt muốn chết đi sống lại, hoàn toàn không phát huy được thực lực của tổ trưởng tổ Dạ.

Nếu để sư phụ biết được, chắc chắn sẽ nhéo lỗ tai cô mắng to: “Ngu ngốc!” Nhưng ánh mắt lại vô cùng thân mật…
*Bà dì: ngày đèn đỏ, ngày có kinh nguyệt.
Chờ cho cơn đau kia dừng lại, Dạ Cô Tinh mới lấy điện thoại ra: “Alo, Vu Sâm, tôi đang ở đường Vĩnh Gia, phố Tây Hồ…”
Lúc này, trên đảo Chiêm Ngao cách thủ đô năm giờ, mặt trời còn chưa xuống núi, ánh tà dương trời chiều ở giao giữa trời và biển, đẹp vô cùng.
Nhưng một người đàn ông ngồi sau cái bàn lớn trong phòng làm việc bỗng nhiên ôm ngực.

Một cảm giác khủng hoảng như sinh mạng bị chấn động bất chợt đánh úp, anh gắt gao nhíu chặt mày.

Một dấu vết sắc nhọn quét qua ngực rất đau đớn, như thể máu thịt đều bị đoạt đi…
“Chủ nhân…” Ba người Nguyệt Vô Tình, Minh Triệt và Minh Chiêu đang ngồi, hoảng sợ đứng dậy, nhanh chóng đi đến vây xung quanh.
An Tuyển Hoàng xua tay: “Không sao.” Nhưng nét đỏ hồng trên mặt bắt đầu nhạt dần đi, trắng bệch như một tờ giấy trắng.
Người đàn ông này, cả đời luôn mạnh mẽ, rất khó để phân biệt là đang vui hay đang giận, ngay cả đau đớn cũng có thói quen bất động thanh sắc*.
*Bất động thanh sắc: luôn giữ vẻ mặt ung dung, bình tĩnh như không có gì.
Minh Triệt bảo hai người còn lại lùi mấy bước về phía sau để có không gian.

Chính mình lại ngồi xổm xuống, cầm cổ tay An Tuyển Hoàng bắt đầu bắt mạch, sắc mặt càng ngày càng nghiêm trọng.
“Sao rồi?” Minh Chiêu thấy Minh Triệt thu tay lại, vội vàng lên tiếng.
“Chất độc… tạm thời vẫn chưa phát tán.”
Trái tim Minh Chiêu thoáng chốc được thả xuống, nhưng lông mày của Nguyệt Vô Tình vẫn không giãn ra, Minh Triệt cũng giống anh ta.
“Sao các người lại…”
“Không có vấn đề mới là vấn đề lớn đó!” Là bác sĩ của An Tuyển Hoàng, Minh Triệt là người được giới y học toàn cầu tặng cho cái tên là “Qủy y”*.

Cậu biết rõ, sức khỏe của gia chủ rất tốt, tạm thời áp chết độc tính cũng không có vấn đề gì lớn.

Nhưng mới vừa rồi lúc bắt mạch, anh cảm nhận được nhịp tim cậu chủ đập rất loạn… vô cùng loạn! Kèm theo là nhịp tim đập từng cơn càng nhanh.
*Quỷ y: Bác sĩ ma quái.
Tình huống này dường như chỉ có thể thấy ở những người bị bệnh tim bẩm sinh.

Nhưng chủ nhân không có bệnh này, đó chỉ có thể nói là do tác động từ cảm quan bên ngoài…
“Chủ nhân, anh có cảm giác được gì không?” Nguyệt Vô Tình mở miệng, anh ta hỏi: “Anh cảm giác được cái gì”, chứ không phải là: “Anh có phải đã cảm giác được hay không”.
“Bong tróc, mất đi, tăm tối và máu.” Giọng nói nghiêm nghị lạnh lùng của người đàn ông vang lên, sắc mặt Nguyệt Vô Tình đột nhiên thay đổi.
Năng suất làm việc của Vu Sâm rất cao, chưa đến mười lăm phút đã dẫn người tới đây.

Những người đàn ông cường tráng mặc âu phục màu đen, đeo mắt kính đen, nhanh chóng xuống xe đứng xếp hàng hai bên.

Trong tay cũng có mấy món đồ như vũ khí, đứng thẳng lưng.

Những người này đều là thân tín của Vu Sâm, cũng là lực lượng chủ chốt được giữ lại sau khi bang Hải Long giải tán.
Lúc này, có một người bước nhanh từ bên trong chiếc xe xuống.

Âu phục màu đen, đường nét khuôn mặt sắc sảo, sống mũi cao thẳng, môi mỏng bây giờ mím chặt, đáy mắt tràn đầy sự khẩn trương.

Người này không phải Vu Sâm thì là ai.
Chỉ thấy anh ta bước nhanh tới bên cạnh Dạ Cô Tinh, cúi đầu lên tiếng “Tiểu thư” rồi hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”.

Ánh mắt đã quét từ từ đầu đến chân trên người Dạ Cô Tinh mấy lần.

Thấy cô không có bị thương chỗ nào, mới dời mắt nhìn đến hai người ngã xuống đất đến mức không dậy nổi ở cách đó không xa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui