Mặt sẹo và mắt tam giác bây giờ đã bị mọi thứ trước mắt dọa tới mông lung.
Bọn hắn cũng không ngốc mà cho rằng mấy món đồ mà những người đó cầm trong tay là mua ở cửa hàng đồ chơi.
Ánh mắt lạnh lẽo của Vu Sâm phóng tới, hai người không hẹn mà rùng mình một cái.
“Hai người kia tự xưng là thành viên của bang Ám Dạ, ăn cướp, trấn lột tài sản, còn muốn ấy ấy.” Mỗi một lời một chữ của Dạ Cô Tinh, sắc mặt của Vu Sâm càng trở nên tối hơn.
Mà cơn thịnh nộ của những người mặc đồ đen đứng lù lù bất động ở phía sau anh ta cũng từ từ nổi lên.
Sau khi bang Hải Long giải tán, những nhánh cây cành lá lặt vặt đã bị cắt đứt bởi thái độ mạnh mẽ của Dạ Cô Tinh và bàn tay kiên quyết của Vu Sâm.
Gần như là đã bị cắt xén sạch sẽ, nhưng mà thế lực ở thủ đô phân chia quá phức tạp.
Không phải chỉ có sự ổn định như Rồng thần chỉ nhìn thấy đầu không thấy đuôi*.
Còn có thế lực hùng mạnh của ba bang phái bên ngoài.
Bang Hải Long đã bị giải tán rồi lại thành lập một lần nữa.
Hành động quá lớn đã khiến cho một vài thế lực chú ý tới.
Hơn nữa ngoài sáng trong tối còn ngầm “giúp đỡ”.
Hiện tại quy mô của Ám Dạ không được lạc quan cho lắm, hay có thể nói là bên trong đã tồn tại kẽ hở.
*Rồng thần chỉ nhìn thấy đầu không thấy đuôi: ý trong câu này là mấy thế lực nay ở chỗ này mai ở chỗ kia, không ai biết rõ là đang làm gì, đang ở đâu.
Ám Dạ đến thân mình còn lo chưa xong, gần đây Vu Sâm cũng bận rộn đến sứt đầu mẻ trán.
Hiển nhiên đã có một số người thừa nước đục thả câu, điển hình là hai con người trước mắt đây.
Cơn đau bụng đã dịu dần dần lại trở nên đau âm ỉ, sắc mặt Dạ Cô Tinh tái nhợt.
Cảm giác buồn nôn bỗng nhiên ập tới, cô cố gắng hết sức để kìm nén lại, duỗi tay về hướng Vu Sâm.
Vu Sâm sửng sốt, nhưng nhìn thấy vẻ mặt kiên quyết không được chen vào chuyện của cô, ánh mắt phức tạp nhưng cuối cùng vẫn cam chịu rút khẩu súng mang theo bên người, rồi đặt lên bàn tay mềm mại trắng trẻo của cô gái.
Không để cho mọi người có thời gian phản ứng, Dạ Cô Tinh đã giơ súng, nhắm bắn và bóp cò, pằng…
Bên trong khẩu súng có ống giảm thanh, tiếng vang như bị bóp nghẹt.
Âm thanh không lớn nhưng lại khiến cho mọi người trong vô thức thần kinh cũng trở nên căng thẳng.
Mặt sẹo trừng lớn mắt, con ngươi co rút lại, ở giữa mi tâm có một lỗ máu, ngã xuống đất bịch một cái, chết không nhắm mắt.
Tuy rằng đã biết kĩ thuật bắn súng của cô từ lâu, nhưng khi nhìn thấy rồi Vu Sâm vẫn không khỏi khiếp sợ.
Trong tình trạng thiếu ánh sáng như vậy mà có thể bắn một phát trúng ngay mi tâm.
Anh ta tự hỏi dù cho kĩ thuật bắn súng rất tốt nhưng cũng không thể chắc chắn…
Có được một kĩ thuật bắn súng vô cùng xuất sắc như vậy, hành động dứt khoát, phán đoán chính xác, rất khó để có thể nghĩ rằng cô là một sinh viên chưa tròn hai mươi mốt tuổi.
Là thần tiên hay là ma quỷ? Là thiện hay là ác? Từ lâu anh ta đã không nhìn thấu được nữa.
Trong đầu chỉ có ý nghĩ duy nhất đó là… đi theo.
Những người mặc đồ đen xếp hàng hai bên ở phía sau Vu Sâm, tuy vẫn đang đứng bất động, nhưng sau khi tiếng súng vang lên lại âm thầm hít một ngụm khí lạnh, lỗ tai không tránh được âm thanh tạo bởi Dạ Cô Tinh.
Ánh mắt vừa kinh ngạc vừa khiếp sợ nhìn về phía cô đang đứng, ngay chính giữa, sắc mặt cô vẫn không thay đổi.
Những người này đều là mấy tinh anh tinh nhuệ được giữ lại.
Nếu Ám Dạ muốn từng bước trở nên lớn mạnh thì bọn họ chính là lực lượng nòng cốt không thể mất đi.
Hôm nay điều cô muốn là làm cho bọn họ kinh sợ, nếu không như thế thì sau này cô biết phải sử dụng người như thế nào đây?
Bọn họ phục tùng Vu Sâm, nhưng Vu Sâm lại đi theo cô, điều đó không có nghĩ những người này sẽ nghe theo cô!
Mà ở trong hắc đạo, chỉ khi có sức mạnh cực kỳ to lớn mới có thể xưng vương xưng bá!
Xem ra đây mới là mục đích mà cô muốn đạt tới.
Ánh mắt Vu Sâm lộ ra vẻ thán phục, có người con gái này thì tương lai của Ám Dạ sẽ đi bao xa, sẽ đứng ở vị trí cao như thế nào, đều không thể phỏng đoán được…
Bị một phát súng kia dọa tới ngơ ngẩn, lúc này mắt tam giác mới phản ứng lại được.
Ánh mắt dại ra nhìn mặt sẹo chết không nhắm mắt, rồi dời qua đặt trên người cô gái nghiêm nghị đứng trước mặt.
Gã ta gào lên và nhào tới bên chân Dạ Cô Tinh, dập đầu một cái rồi lại một cái nữa: “Bà cô ơi, tôi sai rồi, tôi sai rồi! Van xin cô rộng lòng buông tha cho tôi! Đừng có giết tôi, xin đừng giết tôi…”
Tay trái của Dạ Cô Tinh vô thức đè lên bụng, tay phải giơ súng, nhắm ngay đầu gã.
Nhìn thì có thể thấy được trên trán gã ta mấy giọt mồ hôi nhỏ.
Mắt tam giác như bị sét đánh, tần suất dập đầu càng nhanh hơn, nói năng cũng bắt đầu trở nên lộn xộn.
Mỗi tiếng bịch khi đầu va xuống mắt đất giống như một cái búa khó chịu nện vào lòng mọi người.
Một số người mặc đồ đen đã hạ tầm mắt xuống.
Như con ếch bị luộc trong nước sôi, không có gì có thể sánh được với cảm giác sợ hãi khi đối diện với cái chết, càng thêm giày vò và khiến người ta sụp đổ.
Gió đêm thổi qua, trong không gian phảng phất mùi khai của nước tiểu.
Nhìn kỹ thì thấy do mắt tam giác sợ hãi đến mức không khống chế được mà tè ra quần.
Lại nhìn qua nước mắt nước mũi lẫn lộn trên gương mặt gã ta, mọi người đều lộ ra ánh mắt ghét bỏ và khinh thường… đúng là tệ hại!
Dạ Cô Tinh rút súng lại, đá một phát khiến hắn văng ra thật xa, cảm giác buồn nôn cũng kéo tới.
“Anh, quay về truyền đạt lại cho Trần Phương Kỳ những yêu cầu mà tôi nói với các người hôm nay.
Nhất định là dính líu không ít đến cô ta đâu.
Và anh cũng đừng nghĩ đến việc báo cảnh sát, nếu không chắc chắn người phải ăn cơm tù đầu tiên chính là anh đó.”
Mắt tam giác nghe xong vội vàng ngàn vạn lần cảm ơn, tiếng dập đầu không ngừng vang lên, đều là do con khốn Trần Phương Kỳ hãm hại! Không cần Dạ Cô Tinh nhắc thì gã cũng sẽ tìm ả ta để tính sổ!
Báo cảnh sát? Lại càng không thể! Chính gã cũng không phải lại loại người tốt đẹp gì, báo cảnh sát thì không khác nào là tự chui đầu vào lưới! Gã ta còn chưa muốn bị nhốt tù cho đến chết…
“Cút!” Dạ Cô Tinh lạnh lùng quát.
Mắt tam giác như được ban ân xá, lảo đảo đứng dậy.
“Nhớ cho kỹ, sau này đừng có giả danh Ám Dạ mà đi lừa bịp, dọa dẫm trấn lột tài sản ai.
Ám Dạ không có loại người ăn hại rác rưởi như vậy!”
“Vâng vâng vâng… Không dám, sẽ không dám nữa…” Mắt tam giác vội vàng thở phào, nước mắt lẫn với máu loang lổ trên mặt, kinh tởm đến mức làm cho người ta buồn nôn, vội vã vừa bò vừa chạy đi.
Lúc này Dạ Cô Tinh rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, quay lưng lại, ọe một tiếng nôn ra hết tất cả những gì tối nay vừa ăn vào.
Nôn đến dạ dày cũng trống rỗng, nhưng vẫn không ngừng được liên tục nôn khan.
“Tiểu thư, không sao chứ?” Vu Sâm đưa khăn giấy tới, nhíu mày hỏi.
“Không… Oẹ…”
Cảm giác đau đớn khó chịu trong bụng lại ập tới.
Một lần lại một lần càng dữ dội hơn, giống như có ai đang cầm dao nhọn mải miết liên tục đào khoét ở trong bụng: “A…” Cô không nhịn được bật ra một tiếng kêu.
“Nhanh lên! Lên xe! Đi đến bệnh viện gần nhất!” Vu Sâm gào lên với thuộc hạ của mình.
Sau đó cúi đầu nói nhỏ với Dạ Cô Tinh: “Xin lỗi.” Một tay ôm lấy người, một người mặc đồ đen thấy thế thì mở cửa xe.
Trong đêm tối năm chiếc xe màu đen lần lượt chạy như bay đi qua, làm con quạ đen cũng phải ngạc nhiên, phóng nhanh tới bệnh viện gần nhất.
…
Màn đêm dày đặc, ngay lối vào bệnh viện có một chữ “Yên lặng” thật to dán trên tường, chữ màu xanh trên nền cửa màu trắng, mang theo một loại ma lực xoa dịu làm người ta yên tâm.
Mặt sàn lát gạch màu trắng sáng, bức tường cũng màu trắng sáng.
Bệnh viện nhân dân hàng đầu của thủ đô giờ đây trông cực kỳ giống như một ngôi mộ màu trắng dựng đứng trong bóng đêm… yên tĩnh không một tiếng động, trống không và thiếu sức sống.
Bệnh nhân đã sớm đi vào giấc ngủ, bác sĩ thì đang ở trong phòng làm việc của mình xem phim, viết báo cáo.
Phòng cấp cứu lúc này vô cùng nhàn rỗi, còn có thể nghe thấy âm thanh mọi người nói chuyện với nhau.
“Ôi! Thật hi vọng mỗi ngày đều nhàn rỗi như vậy.
Người ta không bị bệnh cũng không gặp tai nạn, còn chúng ta thì có thời gian rảnh rỗi, ích nước lợi dân* là chuyện tốt nha.” Một y tá trực ban chống cằm, nghĩ mơ mộng.
*Ích nước lợi dân: có ích cho đất nước, có lợi cho nhân dân.
“Chị đúng thật là chỉ biết nghĩ đến cái đẹp! Hoa Hạ nhiều dân như vậy, làm sao mà mỗi người đều có thể không bị bệnh hay không gặp tai nạn được? Hơn nữa, nếu nhàn rỗi như vậy, cuối tháng lúc phát lương thì ăn bằng không khí à?” Một người y tá khác tuổi tác nhỏ hơn chọc vào trán người nọ, một bộ dạng giống như đang giảng đạo.
“Dù sao chị cũng mặc kệ! Chuyện cuối tháng thì cuối tháng lo, bây giờ chị chỉ muốn nói chuyện yêu đương thật lãng mạn, tất cả các anh chàng đẹp trai…”
Người kia tặng cho cô y tá này một ánh mắt khinh bỉ: “Linh Linh, chị làm ơn mau tỉnh lại đi! Đừng có mơ mộng hão huyền nữa được không?”
“Ngừng… chị nói em làm sao…”
“A! Đèn sáng rồi… Nhanh lên! Có cấp cứu!”
Không chờ hai người phản ứng lại, một đám người mặc đồ đen thoáng chốc đã xông vào, khí thế mạnh mẽ làm cho bầu không khí của ‘ngôi mộ màu trắng’ vốn đã trang nghiêm càng thêm ngưng trệ.
Cảm giác áp lực đập vào mặt làm cho người ta suýt chút nữa đã thở không nổi.
Vẻ mặt nghiêm túc của những người đó, cả người mặc đồ đen, mắt kính đen che mặt.
Vừa nhìn đã biết đây chính là cách ăn mặc của thuộc hạ trong những băng nhóm hắc đạo trên phim truyền hình.
Y tá có tên gọi là “Linh Linh” hét lên một tiếng: “Anh, các anh là ai?! Các anh muốn làm gì!? Đây là bệnh viện thành phố đó, tôi, tôi gọi bảo vệ…”
Lời nói của cô dừng lại sau khi nhìn thấy một người đàn ông mặc đồ đen ở giữa từ từ bước vào.
Cái miệng nhanh nhảu cũng dừng lại, một đôi mắt không tính là xinh đẹp bỗng chốc tràn đầy sự yêu thích và sùng bái, chỉ biết lúng ta lúng túng mà nhìn.
Một người y tá khác chạy nhanh đến đẩy lưng của cô, Linh Linh mới đột nhiên hoàn hồn lại: “Tiểu Tĩnh này, cô…”
Người y tá kia gọi là “Tiểu Tĩnh” đã sớm ngẩng mặt tiếp đón người đàn ông.
Lúc này Linh Linh mới phát hiện người đàn ông này đang ôm một cô gái trong lồng ngực.
Linh Linh dậm chân một cái nhanh chóng chạy theo.
Thân thể mảnh mai của cô gái vô lực ngã vào lồng ngực rộng lớn của người đàn ông kia, gương mặt trắng bệch nhưng cũng không thể che dấu được vẻ xinh đẹp.
Linh Linh hít sâu một hơi… Trời ạ! Cô chưa từng gặp qua một người phụ nữ xinh đẹp như vậy bao giờ.
Một chút ganh tỵ lờ mờ xẹt qua trong đáy mắt, rồi lập tức biến mất không để lại dấu vết.
“Thưa anh, trước tiên anh hãy đưa bệnh nhân vào phòng này.” Tiểu Tĩnh chỉ tay vào một phòng bên cạnh, bình tĩnh nói.
Lúc này đây cô là một y tá chuyên nghiệp của phòng cấp cứu, sắp xếp đâu vào đấy tất cả mọi thứ.
Dạ Cô Tinh thản nhiên lắc đầu, cái giường này không biết đã có bao nhiêu người nằm qua.
Vốn là cô đã có rất nhiều mâu thuẫn với mấy chỗ như bệnh viện này, nằm trên giường người khác đã ngủ qua sao.
Thực xin lỗi, cô không muốn!
Vu Sâm không hề động đậy, nhắm mắt làm ngơ đối với lời nói của y tá, chỉ ôm Dạ Cô Tinh lặng lẽ đứng trong phòng cấp cứu.
Linh Linh thấy thế, ánh mắt lóe lên lộ ra vẻ khinh thường nhàn nhạt, đang chơi cái trò gì vậy!? Lại là một con trà xanh giả bộ bị ức hiếp! Giả bộ mềm yếu lấy lòng thương cảm của đàn ông, thật là làm cho người ta thấy chán ghét!
“Đặt cô ấy nằm xuống đi!” Cô ấy rất không quen nhìn cái loại phụ nữ như này!
Đôi con ngươi của Vu Sâm sắc bén, mặt không chút thay đổi nhìn người kia.
Trong mắt toàn là sự lạnh lẽo suýt chút nữa đã làm đông cứng Linh Linh.
Tiểu Tĩnh chạy nhanh tới túm lấy ống tay áo Linh Linh kéo lại.
Vẻ mặt thản nhiên che chắn cho cô ấy ở phía sau, ngăn cách với tầm mắt bức bách của Vu Sâm.
Vô thức rũ mắt xuống tránh đi ánh nhìn, nở nụ cười chuyên nghiệp: “Thưa anh, xin hỏi ngài có hẹn trước với bác sĩ không?”
Ánh mắt người đàn ông này giống như một khối băng, khiến toàn thân cô ấy đều lạnh cả lên.
Ngay cả mặt mũi hay cơ thể cũng không ngừng run rẩy.
Thật là đáng sợ… Nếu cô ấy không phải là một y tá được huấn luyện chuyên nghiệp, cũng biết đến đạo lý bệnh gấp không đợi một ai, thì chỉ sợ hai chân đã sớm mềm nhũn ngồi bệt xuống luôn rồi.
Vu Sâm đột nhiên thu lại ánh mắt, cả người Tiểu Tĩnh cũng trở nên nhẹ hẳn.
Lại nghe thấy người đàn ông nặng nề mở miệng: “Liên Kiếm Phong.”
“À… Được, tôi lập tức liên hệ với bác sĩ ngay.” Vừa dứt lời định xoay người bấm số điện thoại thì nghe thấy tiếng bước chân vội vàng hoảng loạn càng lúc càng gần.
Liên Kiếm Phong đầu đổ đầy mồ hôi chạy đến, thở hổn hển.
Vừa mở cửa thấy thế vừa lớn giọng gào lên: “Còn đứng ngơ người ra đó làm gì? Mau đưa người chạy đến phòng VIP khám và chữa bệnh ở tầng sáu!” Nhìn thẳng vào người đang ôm bệnh nhân, Vu Sâm giống như một cây cột đứng sừng sững ở đấy.