Nhưng không ai biết, khối tài sản khổng lồ này được cất giấu trong một căn phòng bí mật trên tầng ba của quán bar Lam Mị, tình cờ bị Dạ Cô Tinh phát hiện, sau đó cô liền báo cho Vu Sâm biết.
Nói cách khác, người biết vị trí của kho tiền này chỉ có duy nhất hai người, chính là cô và Vu Sâm.
Vào thời khắc nghìn cân treo sợi tóc tối qua, Vương Trực nhận nhiệm vụ ngay lúc nguy hiểm, Dạ Cô Tinh đã đem vị trí cụ thể nói cho cậu ta biết.
Đối mặt với cám dỗ lớn như vậy, Vương Trực chỉ cần tùy tiện lấy đi vài thứ trong đó, cũng đủ để nửa đời sau của cậu ta giàu sang phú quý, không lo cơm áo.
Nhưng cậu ta không làm như vậy mà hoàn toàn chôn thuốc nổ đúng theo chỉ thị của Dạ Cô Tinh, chuẩn bị tốt tâm lý chịu chết.
Sau chuyện này, Dạ Cô Tinh mới hoàn toàn tin tưởng cậu ta.
Cũng có nghĩa là, Vương Trực đã đủ tư cách tiến vào cấp cao của Ám Dạ!
Rất nhiều năm sau, khi hồi tưởng lại, Vương Trực đều cảm thấy vô cùng may mắn.
Nhờ vào một tấm lòng đầy đam mê và nhiệt huyết cậu ta đã đưa ra quyết định đúng đắn nhất trong cuộc đời.
Cũng chính quyết định này giúp cậu có thể đứng bên cạnh người mạnh nhất, nhìn xuống những ngọn núi nhỏ từ trên đỉnh cao!
"Xem ra, trong bang có nội gián." Giọng nói thản nhiên của cô gái vang lên, không nghe ra vui buồn.
Sắc mặt Vu Sâm đột nhiên trầm xuống, Vương Trực lại lộ ra ánh mắt kinh ngạc nhìn cô: "Tiểu, tiểu thư, cô làm sao mà biết được?"
Thực ra việc này cũng không hề khó đoán.
Vị trí cụ thể của mật thất tuy rằng chỉ có cô cùng Vu Sâm biết.
Nhưng chỉ cần có chút đầu mối người thông minh vừa nhìn liền phát hiện.
Ví dụ như, sau khi bang Hải Long giải tán, số tiền trợ cấp rất lớn kia đến từ đâu? Lại ví dụ như, Ám Dạ sau khi được cải tổ đã từ bỏ việc thu phí bảo kê trong địa bàn của mình.
Vậy những chi phí khổng lồ cần cho hoạt động của bang lại đến từ đâu?
Từ những manh mối trên đã dễ dàng liên tưởng đến số tài sản bí mật kia của Long Vương.
Nhưng người nhìn ra được manh mối nhất định phải biết cực rõ hoạt động hàng ngày của Ám Dạ, xu hướng đầu tư, sự lưu chuyển dòng vốn.
Từ đó suy ra địa vị hẳn là không thấp, nói không chừng chính là người thân cận bên cạnh Vu Sâm.
“Có bắt được người không?"
Khóe mắt Vương Trực liếc về phía sắc mặt âm trầm của Vu Sâm bên cạnh, thấy anh ta không định mở miệng, khẽ cắn môi, thôi cứ để cậu ta nói vậy............
"Bắt được.
Là.....!người thân cận bên cạnh Vu thiếu, Đại Xuyên.”
Dạ Cô Tinh có chút ấn tượng với người tên Đại Xuyên này, là người cao to, khỏe mạnh, nhìn qua thật giống như loại người thành thật, trung thành, là một phụ tá đắc lực bên cạnh Vu Sâm.
Cho nên, Vu Sâm mới ảo não như vậy, hận không thể đem cái tên phản bội ăn cây táo rào cây sung kia ra băm thành trăm mảnh!
Im lặng nhìn vẻ mặt của Vu Sâm, Dạ Cô Tinh ẩn ý nói: "Không có kẻ phản bội mang tội lớn, chỉ có người đứng đầu không biết cách lãnh đạo."
Vẻ mặt của Vu Sâm cứng đờ, ánh mắt lộ vẻ xấu hổ, môi mỏng run run.
"Tiểu thư, tôi......"
Dạ Cô Tinh nâng tay: "Không cần phải xin lỗi, hoàn toàn không cần.....!Con đường hắc bang này, phản bội chỉ là chuyện thường ngày.
Nếu mọi chuyện đã xảy ra rồi, có nói gì nữa cũng đều không cần thiết.
Việc duy nhất bây giờ anh có thể làm là nghĩ cách giảm tối đa tổn thất, đem lại lợi ích lớn nhất."
Con ngươi của Vu Sâm co rụt lại, hơi đăm chiêu.
Mà Vương Trực lại nghe thấy mơ hồ, cái này..........!phản bội còn có thể có lợi gì chứ?
"Đưa người đến bến tàu phía bắc thành đi." Những chuyện còn lại, tin rằng không cần cô nhiều lời, Vu Sâm cũng có thể hiểu được.
Sau đó liền chuyển sang hỏi tảng đá họ Vương Trực: "Lần trước lúc bắt giữ Thái Phi Tượng, người phụ nữ cho anh đem về phòng tra tấn để tiếp đón như thế nào rồi?"
".........!Còn sống." Nhưng mà cách cái chết không xa.
"Đưa cô ta đi cùng."
Dạ Cô Tinh nhìn thời gian, cô chưa từng quên chuyện đã đồng ý với Tiêu Mộ Lương.
Vừa lúc đồng thời giải quyết luôn người phụ nữ tên Chu Lâm này, nếu còn để lại, cô sợ tốn cơm.
Cô nói xong, lên ô tô cùng Vương Trực chạy đến bến tàu phía bắc thành trước.
Nửa giờ sau Vu Sâm sẽ xuất phát từ trụ sở chính.
Bóng đêm dần buông xuống, ánh đèn bắt đầu rực rỡ.
Buổi tối nay, định sẵn sẽ không yên bình.
……..
"Ưm ưm ưm...." Chu Lâm bị nhét vào bao tải giống như hàng hóa, miệng bao bị buộc chặt.
Sau đó bị người khiêng lên, ném vào trong cốp xe, mùi xăng xen lẫn mồ hôi chân đập vào mặt khiến cô ta suýt nữa ngạt thở.
Tầm mắt hơi di chuyển, bên cạnh bao tải là một đống tất lớn hôi thối, khỏi phải nói, đây là xe của Vương Trực, chủ nhân của đống tất kia trừ cậu ta ra thì còn có thể là ai.
Chu Lâm cảm thấy tận thế chắc cũng như thế này.
Cô ta muốn mở miệng kêu cứu, nhưng miệng lại bị băng dính dán chặt.
Cô ta thở dốc, phát hiện không khí mình hít vào vô cùng tanh tưởi.
Suốt hai tuần, cô ta bị nhốt ở một nơi mà giơ tay cũng không thấy ngón*.
Ngày đầu tiên, cô ta bị trói vào khung tra tấn, không có cơm ăn, không có nước uống.
Tất cả phân và nước tiểu đều đọng lại ở đũng quần.
Cô ta la hét khản giọng nhưng không một ai đáp lại, trước mắt chỉ là một màu đen vô tận.
*Giơ tay cũng không thấy ngón: Ý là vô cùng tối.
Ngày hôm sau, vẫn không thấy ai đến, một luồng sáng mạnh chiếu thẳng vào cô ta.
Ánh sáng chói mắt khiến cô không rõ mình đang ở nơi nào, chỉ cảm thấy đôi mắt đau như bị kim châm.
Cô ta còn cho rằng bản thân sắp bị mù.
Ngày thứ ba, tại lúc cô ta mất nước nghiêm trọng, cận kề cái chết, rốt cục cũng có người đến đưa cho cô ta một lọ nước màu vàng bốc ra mùi khai của nước tiểu.
Mắt cô ta trừng to muốn nứt ra, chết cũng không động đến.
Nhưng người này lại không nói một lời xoay người rời đi.
Cô ta thậm chí còn không nhìn rõ là ai, bởi vì trước mắt chỉ toàn màu xám bạc....!mắt của cô ta, đã hỏng.
Ngày thứ tư, trước sự đe dọa của cái chết, cô ta đầu hàng, đem lọ nước màu vàng kia uống hết không chừa một giọt.
Ngày thứ năm, cô ta bị tiếng chó kêu làm cho tỉnh giấc.
Mở mắt ra nhưng cái gì cũng không nhìn rõ, chỉ mơ hồ nhìn thấy vài bóng đen vọt về phía cô ta.
Thời điểm thịt bị răng nanh sắc nhọn của chó dữ cắn xé nuốt vào bụng, cô ta điên cuồng giãy dụa hy vọng thoát khỏi con súc sinh này.
Nhưng cuối cùng, cả người cũng không có một chỗ nào lành lặn.
Ngày thứ sáu.......
Ngày thứ bảy..........
Cô ta cảm thấy dù là mười tám tầng địa ngục cũng không kinh khủng như vậy......
Trong nỗi đau đớn tận cùng, cô ta nhớ đến Tiêu Mộ Lương.
Cô ta biến thái nghĩ rằng, nếu dùng một cái roi da tẩm nước ớt mà đánh lên tấm lưng tráng kiện của người đàn ông ấy.
Cô ta chính là kẻ thống trị, cô ta chính là nữ vương.
Người đàn ông luôn khinh thường cô kia sẽ bị cô ta đạp dưới chân, ngã vào bụi bặm!
Dường như chỉ có như vậy mới có thể giảm bớt đau đớn trên thân thể và nỗi sợ hãi trong lòng!
Xe dừng lại, cô ta bị người lôi ra khỏi thùng xe, ném mạnh xuống sàn bê tông.
Tiếng kêu như nghẹn lại, gáy đập xuống đất khiến hai mắt Chu Lâm nhòa đi.
"Cởi trói."
Cô ta nghe thấy giọng nói lạnh đến cực điểm của một người phụ nữ, mang theo sát khí lạnh lẽo và tiêu điều, tựa như giẫm lên xương trắng dày đặc, hơi thở của cái chết phả tới trước mặt cô ta.
Vương Trực lấy ra con dao mang trên người cắt miệng túi.
Lập tức một mùi tanh hôi đập thẳng vào mặt.
Cậu xanh mặt lùi lại mấy bước, khó khăn lắm mới nhịn xuống được cảm giác buồn nôn.
Mà Dạ Cô Tinh sớm đã tránh ra thật xa, chỉ liếc nhìn người phụ nữ này một cái thôi đã khiến cô thấy ghê tởm, vẫn là đừng nên làm bẩn mắt.
À.....đối với việc dưỡng thai cũng không tốt....
Khóe mắt liếc qua, Dạ Cô Tinh vẫn hơi sửng sốt.
Người phụ nữ cả người đầy máu, trên mặt toàn dấu răng này, sao có thể là người quản lý kiêu ngạo không ai bì nổi khi trước? Rác rưởi nhặt tùy tiện trong bãi rác so với cô ta còn sạch sẽ hơn.
Cho dù đã cách xa như vậy nhưng vẫn mơ hồ ngửi thấy mùi vị hỗn tạp của phân và nước tiểu.
Cô trực tiếp giao phó mọi chuyện cho Vương Trực rồi vội vã chạy khỏi nhà kho.
Đêm càng khuya, công nhân ở bến tàu phía bắc thành đều đã nghỉ việc.
Bốn phía trống trải ít người qua lại, chỉ có một nhà kho bỏ hoang đứng sừng sững ven sông.
Thời điểm Dạ Cô Tinh xoay người đi ra khỏi nhà kho liền đụng phải Tiêu Mộ Lương đã đến chỗ hẹn.
Người đàn ông quần áo chỉ một màu đen, hai tay xỏ túi quần.
Trong ánh mắt đều là lạnh lùng xa cách, đôi môi mỏng khẽ nhếch, cách một màn đêm dày đặc nhìn về phía cô.
"Người đâu?" Lúc đầu anh ta cũng không định tới.
Bản thân thuê nhiều thám tử tư như vậy, tìm suốt nửa tháng cũng không thấy tung tích của Chu Lâm.
Anh ta không tin Dạ Cô Tinh có thể tìm được người.
Con đàn bà khốn nạn Chu Lâm kia, anh ta tuyệt đối sẽ không tha cho ả! Vậy nên, anh ta vẫn đi tới đây.
Nhìn thấy vẻ quyết tuyệt và tàn nhẫn dần dâng lên dưới đáy mắt người đàn ông, Dạ Cô Tinh nở nụ cười.
Trong mắt thoáng qua vẻ châm chọc, nhếch mi hỏi: "Cho dù tìm được cô ta thì anh định làm gì đây? Đánh cô ta? Hay là tìm một gã đàn ông đến cưỡng bức cô ta?"
"Tôi sẽ giết ả!" Tiêu Mộ Lương nghiến răng nghiến lợi! Cả đời của anh ta đều bị hủy trên tay con đĩ kia! Ép anh ta đến đường cùng, cuối cùng không thể không lựa chọn tự tổn thương chính mình.
Cưỡng ép anh ta tiêm thuốc phiện khiến anh ta sống cuộc đời người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Cuối cùng còn ném anh ta vào tay Thái Phi Tượng....
Vẻ mặt Dạ Cô Tinh đầy nghiêm túc, ghé sát người đến gặng hỏi: "Anh nói cái gì?"
"Tôi nói, tôi-phải-giết-cô-ta." Trong mắt Tiêu Mộ Lương xẹt qua oán hận điên cuồng.
Thoáng chốc đã dâng lên nỗi hận mãnh liệt cuồn cuộn như sóng, không thể chống đỡ!
"Được, tôi cho anh cơ hội này." Dạ Cô Tinh cười thật tươi, lấy ra một khẩu súng đặt vào tay anh ta.
Đầu ngón tay truyền đến cảm giác lạnh lẽo của kim loại, con ngươi chợt co rụt lại.
Tiêu Mộ Lương ngẩng đầu lên, trông thấy ánh mắt Dạ Cô Tinh giống như đang nhìn một kẻ điên, một thằng ngốc!