Tiếng chuông điện thoại vang lên khiến cho cô ấy đột nhiên tỉnh lại.
Vội vàng nhận cuộc gọi, giọng nói dịu dàng mang theo sự hồn nhiên chất phát, nhưng vào lúc này lại không thể bình tĩnh được: “Alo, anh! Xảy ra chuyện…”
“Kỷ Tu Viện, em chết ở đâu rồi?! Tự nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi? Anh nói cho em biết, nếu trong vòng ba phút nữa anh vẫn không nhìn thấy em, thì em tự đi tàu điện ngầm về đi! Bổn thiếu gia đây không đợi nữa!” Không đợi cô gái nói hết câu, người bên kia điện thoại đã gào thét rung trời!
“Ôi trời! Anh! Anh không thể nghe em nói hết câu trước sao?!” Cô gái dậm chân, ánh mắt lộ ra sự nôn nóng: “Em nói này, xảy ra chuyện rồi! Xảy ra chuyện lớn rồi!”
Lúc này, tiếng la hét lập tức dừng lại.
Người bên kia điện thoại hít một hơi khí lạnh.
Giọng nói mang vẻ trầm ổn vững vàng vang lên, âm thanh trầm thấp mang theo vẻ khẩn trương, nói: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
“Anh biết em đã nhìn thấy ai không?!”
“Nói!”
Kỷ Tu Viện lè lưỡi, sắc mặt hơi lúng túng.
Cô cũng không phải là cấp dưới của anh, không cần phải giống như đang báo cáo lại công việc vậy chứ: “Em nhìn thấy anh An! Không chỉ vậy, anh ấy còn ôm lấy một cô gái nữa! Bởi vì cách xa quá, nên em chỉ nhìn thấy bóng lưng hai người họ.
Nhưng em có thể khẳng định người đàn ông đó là anh An, không sai được!”
Người bên kia điện thoại lập tức suy nghĩ: “Anh ở bãi đỗ xe, em qua đây trước rồi nói…”
…
Ở bên này, An Tuyển Hoàng đưa Dạ Cô Tinh đi thẳng ra khỏi bệnh viện.
“Tại sao anh lại nói cô ta tâm địa độc ác?” Dạ Cô Tinh nhìn anh, trên mặt hiện lên vẻ nghi ngờ.
Cô có thể nhận ra được, thứ nhất là dựa vào tướng mạo của Tưởng Linh Linh, thứ hai là đoán qua lời nói và ánh mắt của cô ta.
Nhưng nếu cô nhớ không nhầm, thì từ đầu đến cuối người đàn ông này đều không liếc nhìn đến Tưởng Linh Linh dù chỉ một lần?
An Tuyển Hoàng im lặng một lúc lâu, rồi lạnh lùng nói: “Cảm giác.”
Dạ Cô Tinh ngạc nhiên nhíu mày, ánh mắt vô thức nhìn xuống vùng bụng nhỏ của mình.
Cô có thể cảm nhận được, anh ấy giống như có một loại liên hệ rất đặc biệt với bé con trong bụng cô, hoặc là nói… cảm ứng sao?
An Tuyển Hoàng gật đầu, nhẹ giọng nói: “Ừm”.
Lúc này, Dạ Cô Tinh càng ngạc nhiên không tin được: “Anh… biết tôi đang nghĩ gì sao?”
“Ừm.” Vẻ mặt An Tuyển Hoàng bình thản, khẽ mày nhíu.
Khí chất trên người anh dường như đang dần đóng băng lại.
Lúc này Dạ Cô Tinh mới nhận thấy sự khác thường nơi anh, cô thử thăm dò hỏi: “Anh… sao vậy?”
An Tuyển Hoàng dường như đang đợi câu nói này của cô.
Đột nhiên xoay đầu nhìn người bên cạnh, hai mắt đen láy sâu sắc nhìn vào trong mắt cô: “Người đàn ông đó… là ai?”
Dạ Cô Tinh ngẩn người, qua một lúc mới lấy lại được phản ứng.
Đột nhiên bật cười, hoá ra anh vẫn nghe thấy lời của Tưởng Linh Linh.
Mặc dù trong lòng cảm thấy nghi ngờ, nhưng vẫn lựa chọn tin tưởng cô trước, rồi hỏi lại sau.
Người ta nói anh không hiểu chuyện tình yêu, cũng không hẳn là như vậy.
Anh chỉ là nhìn người nhìn việc, tùy trường hợp mà xử sự thôi.
Người không hiểu sẽ cảm thấy anh ấy độc tài, ngang ngược, thậm chí có những lúc không thể dùng lý lẽ để nói chuyện.
Nhưng nếu thật sự dùng cả trái tim để tìm hiểu về anh thì mới nhận ra.
Việc mà anh làm từ trước đến nay không thể hiện bằng ngôn từ câu chữ, mà được thể hiện bằng hành động.
Điều khiến cho Dạ Cô Tinh cảm thấy kỳ lạ chính là, bản thân cô… lại có thể hiểu rõ điểm tốt của anh ấy…
Là dùng cả trái tim rồi sao?
Xem như là có chút đi…
Nhìn cô cười nhưng không nói gì, vẻ mặt An Tuyển Hoàng lập tức thâm trầm.
Hai tay quấn quanh eo cô như tuyên bố chủ quyền, dáng vẻ nghiêm túc, nhấn mạnh nói: “Em là của tôi.”
Dạ Cô Tinh càng cảm thấy thú vị, người đàn ông này thật là…
“Chỉ là một người bạn bình thường thôi.” Cô bất đắc dĩ nói, xem như là đang giải thích với anh vậy.
Ai ngờ người đàn ông này căn bản không hề nghi ngờ tính đúng sai của câu nói này.
Vẻ mặt lạnh lùng của anh giống như bầu trời sáng tỏ sau cơn mưa.
Nơi đáy mắt hiện lên chút ánh sáng dịu dàng lấp lánh, con ngươi màu đen càng lúc càng sâu, giống như màu đen của đêm đen, như hố đen vũ trụ muốn hút người khác vào.
Dạ Cô Tinh nhanh chóng nhìn sang hướng khác.
Đôi mắt của người đàn ông này thật sự đẹp đến mức khiến người ta không thể chống đỡ được, quá mê hoặc...
Anh thơm môi Dạ Cô Tinh một cái làm cô giật mình, tâm trạng của người đàn ông lại lập tức tốt hơn...
Người phụ nữ, một người phụ nữ chỉ thuộc về anh, một người phụ nữ duy nhất...
Sau sự cố này, An Tuyển Hoàng hoàn toàn thất vọng với loại bệnh viện công lập này.
Anh xua tay, bỏ ra một khoản tiền khổng lồ 200 triệu đưa cho Minh Triệt.
Ba tháng sau, phòng khám phụ sản tiên tiến nhất thế giới ra đời.
Những thiết bị tân tiến nhất thế giới được đưa vào, thuê những nhóm chuyên gia sản khoa sản uy tín nhất thế giới.
Chỉ vì một người phụ nữ mà vung tiền như rác.
Tất cả mọi người từ trên xuống dưới của An gia đều sửng sốt.
Chỉ nghe tiếng của người phụ nữ chưa từng gặp này thôi cũng đã kính sợ ba phần.
Có thể làm cho một người đàn ông như An Tuyển Hoàng phải hạ mình, người đó phải có bao nhiêu sức quyến rũ, thủ đoạn cao tay như thế nào...
Đây đều là những chuyện sau này, còn chưa nói đến...
……
Buổi chiều, Dạ Cô Tinh quyết định đến trường quay, có một số việc cô cần phải đích thân xác minh.
Nếu Thích Vận Thi thật sự như lời Vương Bình nói, cô sẽ không tiếc bất cứ giá nào...!đổi người đi!
Vẫn là câu nói kia, "Over The City" là điểm xuất phát của cô, cũng là tâm huyết chung của cô và Vương Thạch.
Nên cô không cho phép có bất kỳ sai sót nào!
Thích Vận Thi đang ngồi trong phòng trang điểm, hơi lạnh từ điều hòa thổi đến khiến cô ta buồn ngủ.
Tối hôm qua cô ta tiếp một ông chủ lớn đến từ Hồng Kông, tuổi trẻ khỏe mạnh sức lực dồi dào.
Người này chơi đùa cô ta đến chết đi sống lại, cô ta gào thét đến nửa đêm làm khàn cả giọng, nói không ra tiếng, Cả người mềm nhũn không còn chút sức lực, đến bây giờ thân dưới vẫn còn đau!
Nhớ đến dáng vẻ dũng mãnh bất khả chiến bại của người đó trên giường, hai má Thích Vận Thi đỏ bừng, khóe miệng không tự giác nở nụ cười.
Nói thật, tối hôm qua cô ta cũng rất sảng khoái...
Vương Bình nhìn dáng vẻ lẳng lơ ti tiện của cô ta mà mặt chị ta tỉnh bơ không đổi sắc.
Nhưng trong lòng chị đã buồn nôn đến mức không nhịn được.
Vừa rồi, lúc thay đồ hóa trang chị ta đã nhìn thấy dấu hôn và vết cào trên lưng người phụ nữ này.
Trong mắt chị ta lóe lên vẻ khinh thường.
Lòng bàn tay run một cái, đường kẻ mắt vẽ bị lệch.
Chị đang định chỉnh sửa lại một chút nhưng không ngờ Thích Vận Thi đột nhiên nổi điên.
Một tiếng "bốp" giòn vang, mu bàn tay của cô ta đau như bị kim châm, lập tức đỏ bừng.
Không ngờ Thích Vận Thi lại dám ra tay.
Vương Bình ngây ngẩn cả người, khi phản ứng lại, phẫn nộ xông thẳng lên đầu, cô đưa tay đẩy mạnh vai Thích Vận Thi: "Cô nghĩ cô là ai? Dựa vào cái gì ra tay đánh tôi?!"
Tượng đất còn có ba phần tính khí*! Mặc dù Vương Bình đã chịu đựng thời gian lâu như vậy.
Những nỗi bất bình của chị ta đã tích tụ từng chút từng chút một ở trong lòng.
Đến hôm nay chị ta bị một cái tát này của Thích Vận Thi hoàn toàn chọc giận.
Sự oán hận tích tụ lâu nay lập tức vọt ra không ngăn lại được!
*Người được làm từ bùn cũng sẽ có lúc tức giận.
Dùng để hình dung mỗi người đều có tính khí riêng, chọc tức lên ai cũng sẽ nổi giận.
Người Thích Vận Thi gầy còm, tối hôm qua lại bị giày vò thảm hại làm sao có thể chịu được toàn bộ lực đẩy của Vương Bình.
Cô ta bị đẩy lùi lại mấy bước cũng không thể ổn định được, cho đến khi lui tới góc tường mới chống đỡ cơ thể lại được.
Mày nhướng lên, đôi mắt to trừng một cái.
Vừa quay đầu lại nhìn chính mình ở trong gương thì thấy đường kẻ trên mí mắt xiên xiên vẹo vẹo, giống hệt như những ma nữ và yêu quái trong mấy bộ phim ma.
Trong lòng cô ta tức giận, cười lạnh lùng: “Tôi chính là đánh cô đó! Cô nói cô mà xứng gọi là chuyên gia trang điểm sao? Một cô gái gội đầu ở tiệm tóc ven đường còn làm tốt hơn cô! Thật không hiểu tại sao đoàn làm phim lại tìm loại người không chuyên nghiệp như cô được!"
Vương Bình bị giọng điệu khinh thường của cô ta khiêu khích, giận quá hóa cười: "Cô không hiểu à? Tôi cũng không hiểu đây! Rõ ràng là loại người ai cũng có thể nhận làm chồng, lại để trăm người cưỡi ngàn người đè.
Đoàn phim sao có thể coi trọng cô được? Còn để cho cô đóng vai nữ hai?! Tùy tiện tìm một con gà rừng trên đường diễn còn tốt hơn cô!"
Lời nói của Vương Bình có thể xem như trực tiếp chọc vào tim Thích Vận Thi.
Đánh rắn đánh bảy tấc*! Hoặc là nói thế nào, gừng càng già càng cay sao?
*Nói chuyện hay làm việc nhất định phải nắm được điểm yếu của đối phương
Quả nhiên...
Sắc mặt Thích Vận Thi tái nhợt, ngực phập phồng kịch liệt, một bàn tay xông tới hướng Vương Bình, động tác nhanh gọn.
Lần này không phải đánh vào trên mu bàn tay mà là mạnh mẽ rơi vào trên mặt!
Hai mắt Vương Bình lập tức đỏ bừng.
Sống nửa đời người cô chưa bao giờ phải chịu ấm ức như vậy, bị đánh hết cái này đến cái khác.
Cô không thèm kiên nể gì nữa, sử dụng hết sức lực bình sinh từ lúc bú sữa mẹ mà tát một cái vang dội.
Thích Vận Thi bị tát đến hai mắt choáng váng, ù tai.
"Người đâu rồi?! Nữ hai đâu?! Có quay nữa hay không?! Nếu không quay lập tức thu dọn đồ đạc rồi cút con mẹ nó đi! Thích Vận Thi..." Tiếng gào thét của Vương Thạch vang dội như sấm.
Thích Vận Thi lập tức hoàn hồn, hung hăng trừng Vương Bình, sau đó chạy ra khỏi phòng trang điểm.
"Đạo diễn Vương! Tôi đến đây đạo diễn Vương!" Giọng nói lẳng lơ nhỏ nhẹ vang lên, không còn chút hung dữ nào trước đó.
Cô ta muốn nổi tiếng, muốn trở thành một ngôi sao lớn, nhận được nhiều lời tán thưởng, sau đó kiếm được nhiều tiền.
Thật vất vả cô ta mới dành được bộ phim "Over The City" này, tuyệt đối không thể để mất hết được.
Trong lòng Vương Thạch rất tức giận, liếc mắt nhìn Dạ Cô Tinh ở một bên sắc mặt lạnh nhạt thờ ơ.
Cứ giống như nhân viên cấp dưới của anh ta đang lúc lười biếng lại bị sếp lớn bắt được.
Sắc mặt anh ta thật không tốt, cảm xúc cũng bị dằn vặt.
Anh ta luôn cảm thấy bản thân phụ sự kỳ vọng của Dạ Cô Tinh, không làm tốt trách nhiệm của mình!
"Rốt cuộc cô đã ở đâu?! Thư ký trường quay gọi cô cả nửa ngày cũng không có phản ứng! Toàn bộ đoàn phim đã đến chỉ chờ một mình cô, cô cho rằng cô là ai chứ? Đáng để mọi người lãng phí thời gian quý giá để chờ đợi mình cô sao?!" Vương Thạch nói lời này thật là không chừa lại chút mặt mũi nào.
Tiêu Mộ Lương đứng ở một bên lạnh lùng nhìn, trong mắt xẹt qua tia giễu cợt.
Hôm nay là cảnh diễn của Viên Hi Thần và Hoàng Hi, cho nên mới sáng sớm anh ta đã đến đợi tới lượt diễn.
Điểm này lại khiến Dạ Cô Tinh khá yên tâm, xem ra anh ta thật sự khác trước rất nhiều.
Đã mang theo hy vọng đối với cuộc sống và bắt đầu lại lần nữa.
Trong mắt anh ta ngoài vẻ ngoài lạnh lùng như cũ, bây giờ lại có thêm chút ánh sáng, nhưng cũng thêm chút mịt mờ khó hiểu.
Cô biết đó là vẻ nặng nề của mạng người, mang theo xiềng xích lo lắng không yên.
Dù sao cũng là chính tay anh ta giết chết Chu Lâm! Tự tay kết thúc một tính mạng!
Nhưng Dạ Cô Tinh tin rằng thời gian có thể làm phai mờ mọi thứ và bóng tối chỉ là tạm thời.
Trải qua thời gian rửa tội sẽ tích lũy sự trầm ổn và trách nhiệm cho bản thân.
Mỗi người đều có cơ hội để hiểu được sự kỳ diệu của cuộc sống, để rồi dần dần trưởng thành, thành thục hơn.
Ở một bên, Tào Quân và Thiết Sơn nhếch miệng, ánh mắt đặt trên người Dạ Cô Tinh ở một bên, thầm nghĩ, người đó đến trễ cũng không thấy anh ta phát hỏa lớn như vậy! Quả nhiên người khác nhau, số mệnh cũng khác biệt!
Nhưng để tay lên ngực tự hỏi, nếu là bọn họ, họ cũng sẽ nghiêng về phía Dạ Cô Tinh! Đối với người phụ nữ như Thích Vận Thi này, dù sao cô ta cũng cho người khác có cảm giác lộn xộn, không ra thể thống gì cả...
Thích Vận Thi trông thấy mọi người đều có lời phàn nàn, cô ta lập tức mỉm cười ngại ngùng, không ngừng xin lỗi.
Trông dáng vẻ như vẫn là một người vừa khiêm tốn vừa lễ độ, lại biết tiến biết lùi.
Dạ Huy Nguyệt tự nhận mình là một người thô lỗ, giờ đây nhảy ra từ trong cái giới giải trí này, thật sự thật là khoan khoái! Không chỉ thô kệch mà còn cẩu thả! Với cậu, con gái trên đời này được chia làm hai loại… Chị và những người khác.
Người trước thì phải được yêu thương nuông chiều, bảo vệ che chở.
Kẻ sau thì mau cút đi chỗ khác! Trong mắt của thiếu gia Huy Nguyệt ta đây, cụm từ “thương hoa tiếc ngọc” chỉ là một trái banh… bị đá đi từ lâu rồi!
Một tiếng hét vang lên: “Người kia, xin lỗi cái quỷ gì! Nhanh đi chuẩn bị đi, sắp khai máy rồi! Đừng làm lỡ giờ cơm của mọi người, để mọi người đói bụng thì cô đền gấp đôi!”
Nhân viên xung quanh lập tức hùa theo: “Đúng đó! Đúng đó! Mau lên đi!” có cơm ăn hay không, có thêm thịt hay không, đều là những việc có liên quan đến lợi ích của mọi người!
Không biết từ lúc nào, mà sự ảnh hưởng của Dạ Huy Nguyệt ở trong tổ phim càng ngày càng lớn.
Cũng có thể nói là được nhiều người ủng hộ.
Nhiều khi còn có tác dụng hơn cả lời nói của tổng đạo diễn Vương Thạch.
Cậu ta tuổi còn trẻ đã có suy nghĩ, có thủ đoạn như vậy, ngay cả Thiết Sơn hay kẻ ranh ma như Tào Quân cũng không thể không chịu thua.
Hai người họ từ khi được Dạ Huy Nguyệt mời đi uống vài ly, nói chuyện một hồi, thì thiện cảm với Dạ Huy Nguyệt đã nhanh chóng tăng lên!
Hậu sinh khả úy*, đúng là hậu sinh khả úy…
*Hậu sinh khả úy: Đời sau hơn đời trước
“ ‘Over The City’’, cảnh thứ bảy mươi hai, chuẩn bị, diễn!”
Khoảng thời gian yêu đương vui vẻ cũng chỉ là nhất thời.
Rất nhanh, Viên Hi Thần và Tiêu Tinh đã cùng nhau trải qua bốn năm đầy sóng gió.
Thời gian này, Tiêu Tinh tốt nghiệp trung học phổ thông, thi đậu vào khoa biểu diễn đại học Truyền Thông.
Bởi vì cô có vẻ ngoài xuất sắc và khí chất hơn người, trong thời gian học đại học cũng được biết đến là nhân vật rất có sức ảnh hưởng, nhận được rất nhiều sự theo đuổi.
Nhưng tin đồn rằng cô đã có bạn trai từ lâu, lập tức khiến cho “tâm hồn thiếu nữ” của những cậu thanh niên khác vỡ ra thành từng mảnh.
Vào ba năm trước, Viên Hi Thần đã tốt nghiệp đại học.
Anh không đi theo con đường mà người nhà đã sắp xếp sẵn cho mình.
Thay vào đó lại tự mình lập nghiệp, trải qua biết bao gian khổ.
Cuối cùng chỉ trong ba năm ngắn ngủi đã tạo dựng ra được một nửa sản nghiệp của mình.
Có sự nghiệp của riêng bản thân, trở thành tổng giám đốc của một công ty đại chúng.