Lúc đầu là Hắc Phong kéo Kỉ Lam Thanh lên lầu, nhưng cuối cùng thành Kỉ Lam Thanh kéo Hắc Phong vào trong phòng.
Vừa bước vào phòng, Kỉ Lam Thanh dùng chân đóng cửa lại, sau đó xoay người đè Hắc Phong lên tường.
"Hắc Phong, anh thích phụ nữ sao?" Kỉ Lam Thanh duỗi tay đến trước cổ Hắc Phong, trực tiếp áp người vào tường, đôi mắt đào hoa càng thêm sắc bén.
Đôi mắt Hắc Phong nhìn thẳng vào Kỉ Lam Thanh, vì bị áp vào tường, thân thể y có chút cứng ngắc: "Nếu em là phụ nữ, thì anh thích phụ nữ."
Kỉ Lam Thanh nhướng mày, mặc dù câu trả lời này vẫn khiến hắn hài lòng, nhưng sao lại so sánh hắn với phụ nữ?
Kỉ Lam Thanh giả bộ tức giận: "Anh nói ai là phụ nữ?"
Hắc Phong lắc đầu, kiên quyết không nói.
"Quên đi, để em hỏi anh, chuyện Triệu Tâm Linh là thế nào?" Kỉ Lam Thanh đè cánh tay dưới cổ đối phương, Hắc Phong nhướng nhướng mày, áp lực ở dưới cổ khiến y khẽ ngẩng đầu lên.
Sự im lặng của Hắc Phong khiến Lam Thanh hơi tức giận, chẳng lẽ Triệu Tâm Linh thực sự là vị hôn thê của Hắc Phong sao?
Cánh tay càng đè mạnh hơn, Hắc Phong chỉ cảm thấy hơi ngột ngạt, đáng lẽ ngẩng đầu lên để có thể thông thoáng hơn, nhưng lại ngẩng không được lại cuối thấp hơn một chút
Kỉ Lam Thanh cảm thấy bản thân thật sự dùng sức, nhìn khuôn mặt bình tĩnh nhưng đã tái nhợt của Hắc Phong, hắn liền thu tay lại.
"Khụ khụ khụ..." Đột nhiên được thông khí khiến Hắc Phong ho khan, nhưng ý cười nơi khóe mắt càng ngày càng sâu hơn, y biết Kỉ Lam Thanh không đành lòng nhìn y bị thương tổn.
Nghĩ đến đó, Hắc Phong càng ho mãnh liệt hơn.
Nếu như lúc đầu là có chút giả bộ, sau đó thật sự ho khan, giống như đem lục phũ ngũ tạng đảo lộn một trận.
Lúc đầu Kỉ Lam Thanh tưởng người kia đang đùa nên cứ nhìn Hắc Phong ho nhưng về sau hắn thực sự lo lắng.
"Sao anh lại ho dữ dội vậy?" Kỉ Lam Thanh vỗ lưng Hắc Phong, lúc sau tự trách bản thân: "Em thật đáng trách, biết sức khỏe của anh không tốt..."
Kỉ Lam Thanh ảo não vô cùng, trái tim Hắc Phong không được khỏe, thường có triệu chứng thiếu oxy, nhưng hắn trực tiếp ấn vào cổ y, đây không khác nào đổ thêm dầu vào lửa!
"En xin lỗi, em..." Kỉ Lam Thanh chưa kịp nói hết, đã thấy Hắc Phong đứng thẳng dậy và đẩy hắn vào trong cho đến khi ngã xuống giường mới ngừng lại.
Kỉ Lam Thanh nằm ngửa trên giường, chớp đôi mắt xinh đẹp: "Hắc Phong, anh lại lừa em!"
Hắc Phong cúi người trực tiếp đè Kỉ Lam Thanh xuống dưới, hai tay đặt trên người Kỉ Lam Thanh, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào Kỉ Lam Thanh: "Không có."
Kỉ Lam Thanh cau mày, "Cái gì không có?"
"Anh không giả vờ và anh thực sự yêu em, cho dù em là đàn ông hay phụ nữ." Chỉ cần người đó là em thì anh đều yêu, yêu không thể nào từ bỏ được.
Kỉ Lam Thanh mặt đỏ bừng nhìn Hắc Phong nghiêm túc nói lời ngọt ngào khiến cho trái tim của Kỉ Lam Thanh càng đập nhanh hơn, hắn muốn đứng dậy để tránh né Hắc Phong nhưng lại bị Hắc Phong đè lại trên giường.
Cảm nhận được hạ bộ của ai kia đang cứng rắn cọ cọ trên bắt đùi, Kỉ Lam Thanh càng đỏ bừng hơn, nhếch khóe miệng cười với Hắc Phong, "Hừ, Hắc Phong, giờ vẫn là ban ngày!"
Hắc Phong nhìn lên cửa sổ, sau đó cúi đầu xuống nói với Kỉ Lam Thanh một cách nghiêm túc: "Anh biết!"
Kỉ Lam Thanh không khỏi ôm trán, không phải người kia nghĩ tới làm chuyện kia chứ?
Nhưng khi mặt Hắc Phong càng kề sát vào, hơi thở gợi tình phả lên trên mặt hắn thì mọi lời cự tuyệt đều bay theo không khí.
____
CHƯƠNG SAU H nha bà con.