Ngày tám, tháng ba năm ấy.
Dưới tán cây phượng đỏ được trồng trong sân trường Đại Học Thanh Hoa vốn đã tồn tại được hàng chục năm qua, dưới gốc cây một cô gái nhỏ cùng với quyển sách toán quen thuộc ngồi bên dưới, hai mắt tỏ vẻ thích thú khi đọc sơ qua cuốn sách.
"Tiểu Yên! Em đây rồi, làm anh kiếm nãy đến giờ."
Giọng nói từ hướng Tây đằng xa xa đã thu hút sự chú ý của em, từ xa Tố Yên nhìn thấy một bóng hình quen thuộc chạy đến, anh ấy ngồi bên cạnh em tự nhiên cầm lấy chai nước em đang uống dở lên một tu liền hết.
Tố Yên vốn dĩ có lẽ đã quen thuộc với những hành động hay lặp đi lặp lại này nên cũng chẳng thèm nói, sự chú ý của em lại tiếp tục để ý đến bộ môn toán bên trong cuốn sách em đang cầm trên tay.
Mặc cho thiếu niên nào bên cạnh một hai cứ lãi nhãi Tố Yên đều không để tâm đến, sự chú ý vẫn chỉ dành cho môn học toán mà em yêu thích nhất.
Thiếu niên bên cạnh nhìn rõ cô gái này chính là đang cố tình làm lơ mình thì bực mình: "Này! Tiểu Yên Yên, em có nghe anh nói gì không đó?"
Gương mặt thiếu niên trở nên khó ở hơn hẳn, bày ra vẻ mặt giận dỗi mà ra một góc bên kia ngồi.
Tố Yên mỉm cười nhẹ bỏ quyển sách xuống rồi đứng lên đi lại phía thiếu niên, ngồi xổm trước mặt anh ấy, bàn tay mềm mại nhẹ nhàng vuốt lấy mái tóc an ủi.
"Sắp tới em với anh đã phải thi tốt nghiệp, Lệnh Khiêm anh chính là đang gây sự vô cớ đấy."
Nhận thấy sự trách mắng rõ rệt trong lời nói của em, Lệnh Khắc ngước mặt lên bày ra bộ dạng uất ức: "Rõ ràng là em bắt nạt anh."
Vốn biết rõ anh chàng người yêu của mình trẻ con, Trương Thanh cũng không đôi co mà áp hai bàn tay lên gương mặt anh tuấn ấy.
Hai mắt đối diện nhìn chăm chăm vào nhau, mặc cho gương mặt anh chàng nào đó đang đỏ ửng em nở một nụ cười.
"Tiểu Khắc của em không muốn cùng em thi tốt nghiệp hay sao?"
Với câu hỏi của Tố Yên, anh bĩu môi đáp: "Ai nói người ta không muốn? Chỉ là...!chỉ là do em bận ôn thi không quan tâm đến người ta chứ bộ!"
Trương Thanh phì cười dành tặng cho Lệnh Khắc một nụ hôn lên trán.
"Đền bù cho anh đấy, thi tốt nghiệp xong chúng ta liền kết hôn."
Nghe những lời chắc chắn đến từ cô người yêu của mình Lệnh Khiêm bày ra vẻ mặt vui vẻ, hoàn toàn vứt đi chuyện giận dỗi em.
Anh ngồi bên cạnh cùng em ôn thi, cùng em chìm vào khoảnh khắc thanh xuân tươi mát này.
Nhưng mọi chuyện lại bắt đầu khác dần từ khi cả hai cùng nhau tốt nghiệp Đại Học, Tố Yên chuyên tâm tiếp tục học lấy bằng Tiến Sĩ.
Khác với em Lệnh Khắc lại bắt đầu mở vốn thành lập ra một công ty nhỏ, cả hai cũng nhanh chóng kết hôn và mua một căn nhà ở chung tâm thành phố.
Có lẽ mọi chuyện sẽ luôn êm ả nhưng cho đến một hôm nọ, Lệnh Khiêm toàn thân bốc mùi rượu say xỉn về nhà.
Thấy chồng trở về với trạng thái trong men rượu, Tố Yên vội vã chạy ra ôm lấy anh vào trong nhà tiện thể nấu canh giải rượu luôn.
Từ hôm đó trở đi chẳng biết với một lý do như nào, Lệnh Khắc hầu như luôn vắng mặt vào buổi tối gần đến tận nửa đêm anh mới về nhà.
Tình cảm của cả hai cũng chẳng còn mặn nồng như trước nữa, Tố Yên yêu nhiều chẳng biết lý do hắn về trễ, chung quy em dường như đang có một mối nghi ngờ...
Nhưng dù cho là thế nhanh chóng suy nghĩ ấy cũng bị Tố Yên gạt ra sau đầu, có lẽ do Lệnh Khắc quá bận mà thôi.
Hoạt động này cứ thế mà trôi qua đến năm Tố Yên 27 tuổi, tình yêu cùng sự ân cần của em vẫn còn đó...!nhưng Lệnh Khắc thì lại khác.
Công ty phát triển tốt hơn, thời gian Lệnh Khắc rảnh cũng tăng lên đáng kể.
Thời gian anh trở về nhà cũng nhiều hơn nhưng em vẫn cảm thấy có điều gì đó khác lạ, thái độ của anh hoàn toàn thay đổi...!không còn quan tâm em như trước, không còn nhõng nhẽo như trước nữa.
Có lẽ là do em nghĩ nhiều hoặc em chưa đủ tốt...
Đến từng tuổi này Tố Yên cũng đã hoàn toàn lấy được bằng Tiến Sĩ làm giám đốc của công ty IE đang chiếm giữ vị trí thứ hai toàn nước, với chí thông minh của em thì hoàn toàn không thành vấn đề gì với vị trí hiện tại.
Cô quá tài giỏi, em không cần đàn ông che chờ, người hâm mộ em xếp thành hàng dài nhưng chung quy ánh mắt thủy chung ấy luôn hướng về phía Lệnh Khắc.
Chưa bao giờ em nghĩ bản thân em lại mạnh mẽ như thế, người em yêu liệu có thể bên cạnh em tốt hay không? Anh ấy cần người để che chờ chứ không cần người che chở anh...
Hơn thế người hắn từng yêu lại là Tố Yên, cô tiểu thư độc nhất của Trương Gia, tài sắc vẹn toàn không thiếu thứ nào.
Có lẽ Lệnh Khắc cũng từng muốn em yếu đuối để bản thân hắn che chở hơn...
Đời người đâu ai hay được chữ ngờ, vốn chẳng có gì là mãi mãi..