Sắc trời cũng đã tầm giờ trưa, Tố Yên cất gọn hộp cháo vào trong túi rồi nhẹ giọng: “Bây giờ em đang có một chút việc chờ em quay lại rồi chúng ta về nhà được chứ?”
Lệnh Khắc trong lòng thập phần không mong muốn mà níu lấy cánh tay Tố Yên đặt lên má mình, ánh mắt long lanh đánh thẳng vào tâm lí của cô.
“Em bắt buộc phải đi sao? Không ở lại cùng tôi sao?”
Tình hình khiến Tố Yên cảm thấy có hơi khó xử, nhẹ nhàng đặt lên trán hắn một nụ hôn nhẹ xoa dịu: “Em đi rất nhanh, chiều em trở lại rồi dẫn anh về nhà.”
Chẳng biết có phải cô nhìn nhầm hay không mà Lệnh Khắc như một chú cún bị chủ nhân từ chối mà cụp cả hai tai lại nhìn đáng thương vô cùng.
“Ngoan nghe em.”
Chần chừ một lúc hắn cũng gật đầu chấp thuận nhưng đau đó vẫn là sự không can tâm trong thâm tâm Lệnh Khắc.
“Nhớ về sớm đấy…”
Tình hình hiện tại không khỏi khiến Tố Yên phì cười, như thể là một cảnh tượng người vợ không nỡ để người chồng đi làm vậy.
Không biết có phải điều tốt hay không nhưng khi Lệnh Khắc mất trí nhớ tính tình lại quay về thuở ban đầu vậy.
“Thật trẻ con.”
Bị Tố Yên nói trẻ con Lệnh Khắc cũng không thèm để ý mà chùm mền lại không muốn nhìn nữ nhân này một giây phút nào nữa.
Thấy thế Tố Yên cũng chỉ cười trừ rồi cầm lấy chiếc túi Gucci của mình rời khỏi phòng bệnh.
“Em chỉ thương túi Gucci kia thôi sao… nó được đi cùng em còn tôi thì không.”
Dài dòng một hồi đến lúc Tố Yên rời đi thì cũng lòi ra được lí do mà nãy giờ hắn cứ muốn giữ cô ở lại.
Lệnh Khắc tủi thân vùi đầu vào trong chăn, bao nhiêu suy nghĩ tiêu cực lại kéo đến.
Tiểu Yên Yên không còn thương yêu hắn, chỉ đem túi Gucci kia đi mà chẳng thèm đem hắn đi… thật đáng yêu mà.
Chính là không ngờ mắng Tiểu Yên Yên của hắn.
Cũng đã mấy ngày không trở về lại công ty của mình Tố Yên đã nhận được một trồng giấy tờ từ thư kí của mình, những giấy tờ chất đống chờ sự phê duyệt của Tố Yên.
Nhìn sấp giấy tờ dầy dặn trên bàn làm việc tay cầm bút của cô run run, Tố Yên bỗng cảm thấy hối hận khi trước kia lại nghỉ nhiều đến vậy.
Nhớ lại cái quá khứ kinh hoàn khi công ty sắp sụp đổ, cô đã thức mấy ngày liền để làm việc đến giờ vẫn ám ảnh không thôi.
“Tố Tổng! Đây là toàn bộ tài liệu trong tuần này, nếu ngài làm nhanh chóng thì ắt hẳn những ngày sau ngài sẽ rất nhàn rỗi.”
Nghe được lời khẳng định của vị thư kí toàn năng của mình Tố Yên không khỏi giơ ngón cái.
“Cho em một like khen thưởng.”
Ấn Thiên Ly đặt ly cà phê lên bàn cẩn thận dặn dò: “Tố Tổng cũng cần phải nghỉ ngơi nhiều, dù sao em cũng đi theo ngài 6 năm rồi sao có thể không hiểu được.”
Tố Yên mỉm cười cầm lấy ly cà phê trên bàn uống hết rồi tiếp tục làm công việc của mình.
Hoàng hôn cũng đã xuống mà đống công việc của Tố Yên cũng hoàn tất, cô khẽ vươn vai rời khỏi ghế làm việc cầm lấy túi xách của mình rời khỏi công ty.
Lái xe đến bệnh viện, Tố Yên làm hoàn tất các thủ tục xuất viện rồi đi về phía phòng bệnh của Lệnh Khắc, nhìn qua ô cửa nhỏ thấy hắn đang ngồi một mình ngắm hoàng hôn xuống tạo nên một cảnh đẹp mê người.
Cô mở cửa ra bước đến bên cạnh hắn:
“Chúng ta về nhà thôi.”
Giọng nói ngọt ngào tựa như mật truyền đến bên tai nhất thời làm Lệnh Khắc giật mình, gương mặt đỏ ửng quay lại nhìn cô, tay không rảnh rỗi mà che đi bên tai kia.
“Đừng xuất hiện bất ngờ như thế chứ! Tiểu Yên Yên.”
Tố Yên phì cười: “Không phải là Tiểu Khắc của em tập chung quá nên mới không để ý có người vào sao?”
Lệnh Khắc bị nói cho á khẩu liền phụng phịu ôm lấy Tố Yên, cô thở dài.
“Thôi nào, thủ tục xuất viện cũng làm cho anh rồi, bây giờ chúng ta về nhà thôi.”
Nói tới đây Lệnh Khắc cũng hiểu chuyện mà buông Tố Yên ra, hắn nắm lấy tay cô nhỏ giọng: “Dắt anh đi.”
Cô mỉm cười hạnh phúc mà chấp thuận.
Vì Lệnh Khắc mới bị thương nên Tố Yên không thể để cho người bệnh lái xe được, cô ngồi vào ghế lái cho Lệnh Khắc vào ngồi ở ghế phụ.
Ân cần Tố Yên thắt dây an toàn cho hắn rồi dỗ dành: “Một chút nữa về nhà em nấu món ngon cho anh ăn.”
Hắn cười vui vẻ gật đầu.
Trên suốt chặng đường về nhà Lệnh Khắc hai mắt không ngừng ngắm nhìn cô khiến Tố Yên cảm thấy đôi chút ngượng ngùng.
Dừng lại căn nhà của hai người Lệnh Khắc nhìn ngôi nhà lớn rồi nhìn lại Tố Yên: “Đây là nhà của chúng ta sao?”
“Đúng rồi.”
Tố Yên dắt tay Lệnh Khắc đi vào trong nhà, khoảnh khắc cánh cửa được mở ra bên trong phòng khách là một thiếu nữ đang mặc bộ đồ ngủ mà Tố Yên thích nhất, trên tay là một dĩa hoa quả tự tiện vừa ngồi coi ti vi vừa ăn hoa quả.
Thiếu nữ thấy hai người quay lại liền tươi cười: “Hai người về rồi ạ?”
Cái nhíu mày khó chịu của Tố Yên nhất thời làm hắn đông cứng, im lặng nhìn cô tính làm gì.
“Coi bộ cô bé thích đồ ngủ của chị lắm nhỉ? Nếu em thích chị liền bố thí cho em được không?”