“Rầm”
Cánh cửa căn phòng bị đá ra một cách mạnh mẽ, bước vào bên trong là Lệnh Khắc hai tay cầm hai chiếc vali chứa tiền.
Hắn đặt hai chiếc vali xuống mở ra chứng minh cho bọn chúng toàn bộ đều là tiền thật.
Bọn bắt cóc thấy thế cũng gật đầu cho người ra cầm lấy hết số tiền bên trong, tên bắt cóc sau khi nhận được số tiền nhưng vẫn chẳng hề bỏ qua mà chỉa súng về một trong hai.
“Tiếc thật với số tiền đó mày cũng chỉ có thể cứu được một người thôi, chọn đi… một bên là tình đầu của mày, một bên là vợ mày.”
Đỗ Ý Như ngước lên với gương mặt đầy thương tích, hai hàng lệ rơi lã chã trên gương mặt đáng thương: “Anh Khắc! Cứu em.”
Lệnh Khắc nhìn Đỗ Ý Như toàn thân nơi nào cũng có vết thương lẫn nhỏ rồi lại nhìn sang Tố Yên đang bình tĩnh nhìn hắn, ánh mắt tựa như tòa án tối cao đang xét xử một phạm nhân.
“Nào! Mau chọn đi chứ Lệnh Tổng? Chẳng lẽ điều này làm mày phân vân sao?”
Lệnh Khắc mím môi nhìn cả hai người rồi cuối cùng quyết định chọn cô ta: “Tôi chọn Đỗ Ý Như… Tiểu Yên Yên, chờ tôi.”
Tố Yên như nhận được một tin sét đánh, thời khắc cô tưởng chừng như hắn sẽ cứu cô thì hắn lại cứu Đỗ Ý Như như thể đánh mạnh vào trái tim mềm yếu của một người phụ nữ như cô.
Tên cầm đầu thấy thế thì cười lớn: “Hay lắm Lệnh Tổng, chọn mối tình đầu thay vì vợ mình sao? Đây là lần đầu tiên tôi thấy đấy…”
Mặc cho những lời đầy chế giễu của tên cầm đầu Lệnh Khắc đáp: “Mau thả Đỗ Ý Như ra…”
Thấy thế tên cầm đầu nhún vai gỡ dây trói cho Đỗ Ý Như, được thả ra cô ta chạy đến nhào vào lòng Lệnh Khắc khóc nấc lên.
Hắn không thể cãi lời cha đành phải bế Đỗ Ý Như ra ngoài trước.
Ánh mắt hắn nhìn qua Tố Yên, đã từ lúc nào cô hai dòng nước mắt chảy dài nhìn nam nhân của mình bế người con gái khác.
Trái tim hắn đau nhói không nguôi, chỉ cần Tiểu Yên Yên chờ hắn một chút… hắn mang Đỗ Ý Như ra thì lập tức sẽ cứu cô.
Khoảnh khắc bóng lưng của hắn rời đi cô như chết lặn, tên cầm đầu nhận được số tiền cũng ngồi xổm xuống bên cạnh cô.
“Chị Yên… chị ổn chứ?”
Tố Yên mím môi: “Cầm súng lên.”
Tên cầm đầu có chút hoảng loạn không dám cầm lên nhưng bị một cái liếc mắt của cô làm cho sợ hãi mà nghe theo.
“Nhắm vào bụng mà nổ súng đi… sẽ không bị bắt đâu…”
Hắn mím môi rốt cục cũng nghe theo Tố Yên nổ một phát súng rồi cùng đồng bọn bỏ chạy về Ám Dạ.
Thời khắc tiếng súng vang lên làm cho Lệnh Khắc ở bên ngoài như chết đứng, hắn buông Đỗ Ý Như mặc cho cô ta ngã sõng soài dưới đất mà vội vã chạy vào bên trong nhà kho.
Trước mắt hắn là một cạnh tượng kinh hoàng, kí ức khi xưa như bị đánh úp mà hiện rõ.
Cái cảnh Tố Yên từ tầng thượng tử tự trước mắt hắn, cảnh tượng người con gái hắn yêu thương chết dần chết mòn trên đôi bàn tay của
hắn.
“Tố Yên!”
Hắn hét lớn vội chạy đến bên cạnh cô, hắn chưa bao giờ suy nghĩ đến lần trọng sinh này lại một lần nữa mất đi Tố Yên, nhìn vết máu loang lỗ từ bụng của cô hắn vội một tay bế Tố Yên lên tay còn lại run rẩy đặt lên vết thương của cô ngăn chặn máu chảy quá nhiều.
Tố Yên hai mắt mơ hồ nhìn vẻ mặt đau khổ của Lệnh Khắc miệng không nhịn được mà cười khẩy.
“Tôi sẽ… không để… bản thân… chịu… thiệt.”
Bàn tay Tố Yên tưởng chừng như mất cảm giác mà buông lỏng xuống, hai mắt cũng nhắm lại càng khiến Lệnh Khắc càng thêm sợ hãi.
Máu đỏ chảy lênh láng từ làm dơ một mảng lớn ống tay áo sơ mi của hắn, Lệnh Khắc chẳng mảy may để tâm mà vội vã.
“Tiểu Yên, đừng ngủ.
Anh lập tức đưa em đến bệnh viện, em sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Hắn đặt cô vào trong xe vội vã lái xe đến bệnh viện bỏ mặt Đỗ Ý Như một mình nơi đó, đặt cô lên bàn cấp cứu tim hắn như bị ngàn vạn con dao đâm vào.
Tố Tần Hạo lúc này vừa nhận ca phẫu thuật mới mà bệnh nhân lại là chị gái mình thì nổi giận lôi đình: “Gì thế này! Mau mang bệnh nhân vào bên trong phòng cấp cứu!”
Lệnh Khắc chẳng thể vào trong mà chỉ có thể ngồi bên ngoài chắp tay cầu nguyện cho Tiểu Yên Yên của hắn không làm sao cả, cả một đoạn đường hắn thế mà lại có thể kìm được nước mắt để giờ đây ngồi trước cánh cửa phòng cấp cứu này khóc không ngừng.
“Nếu như khi nãy… tôi cứu em trước thì tốt biết mấy, vợ ơi… anh là một thằng ngu mà.”
Hắn cứ ngồi đó không ăn không uống hết sáu tiếng phẫu thuật, ánh mắt hắn chung thủy vẫn nhìn về chiếc đèn phòng cấp cứu, mỗi một phút trôi qua tựa như ngàn cân treo sợi tóc.
Hắn sợ hãi đến tột độ, hắn sợ Tiểu Yên Yên sẽ xảy ra chuyện không may, nếu có thể hắn muốn chuyển mọi sự đau đớn của vợ sang người hắn.
Thà như thế còn hơn để vợ hắn một mình nằm trong phòng cấp cứu chưa rõ sống chết kia…