Hai cha con người nói qua nói lại một hồi thì Điền Vy Vy cũng đến, bà tức giận tiến đến giáng lên má hắn một bạt tay quát lớn.
“Thằng nhãi này! Sao con lại nhu nhược đến thế, hại cho con dâu ta sảy mất đi đứa bé hiện vẫn còn đang hôn mê…”
Chửi một tí thôi mà bà đã thấm mệt, Điền Vy Vy trừng mắt nhìn Lệnh Nghiêm Tôn gằn giọng: “Ông cũng đừng hòng mà ép buộc con trai tôi, một mình ông là đủ rồi đừng lôi theo thằng bé vào mấy cái quyền lực này.”
Bị người thương răn dạy một trận, tính khí cao ngạo của Lệnh Nghiêm Tôn trước mặt bà chỉ là một cọng cỏ không một chút sát thương chứ đừng nói là lão dám ra tay.
“Chị à, đừng nói lão gia như thế… lão gia cũng là muốn tốt cho thằng bé mà.”
Mẫn Linh từ đâu tiến vào đặt ly sữa xuống bàn cho lão rồi vội nói đỡ cho Lệnh Nghiêm Tôn, cục diện hiện tại còn căng thẳng hơn hết.
Điền Vy Vy dù không mất bình tĩnh nhưng bà lại đang rất tức liền xả hết lên người Mẫn
Linh.
Ai bảo bà ta nhiều chuyện xen vào làm gì.
“Thế sao? Cô có quyền gì mà lên tiếng ở đây! Tôi là Lệnh Phu Nhân ai ai mà không biết… vậy cô là gì mà có quyền xía mõm vào chuyện của gia đình tôi?”
Mẫn Linh nhất thời bị đáp trả cho không biết nên nói như nào, từng câu từng chữ đều ngầm cảnh cáo bà ta nhiều chuyện.
Mẫn Linh hai mắt ươn ướt níu lấy cánh tay Lệnh Nghiêm Tôn: “Lão gia…”
Lệnh Nghiêm Tôn mệt mỏi day chán: “Mau trở về phòng, bà quên khi nãy tôi vừa mới ra lệnh cấm túc sao?”
Bà ta bị lão phớt lờ không những thế còn bị đuổi về phòng nhất không mím môi bất đắc dĩ phải rời đi.
Lệnh Nghiêm Tôn hai mắt ngập tình si nhìn Điền Vy Vy, bao năm vợ lão vẫn không hề thay đổi nhưng ánh mắt lại khác.
Không còn ngập tràn tình yêu hay sự dịu dàng dành cho lão nữa, bây giờ chị là một màu xám tro thập
phần khinh thường.
“Khi nào ông mới dừng lại? Để con trai chúng ta bị ông hành hạ đến chết mới chịu sao? Thằng bé đã cực khổ lắm rồi.”
Lệnh Nghiêm Tôn trước sự trách mắng cũng chỉ im lặng, không đáp lại mà cũng chẳng hề tức giận.
“Vậy… chỉ cần bà trở lại làm Lệnh Phu Nhân, cái gì tôi cũng nghe theo bà…”
Điền Vy Vy cười khẩy: “Thế tôi kêu ông đi chết thì sao?”
Câu hỏi này nhất thời làm cho Lệnh Nghiêm Tôn cứng miệng không có cách đáp trả, nhìn thằng nhóc con nhu nhược nhà mình Điền Vy Vy tức giận quát.
“Còn ngồi đó uống rượu? Mau cuốn gói về nhà cho mẹ, đừng để con bé vừa tỉnh lại đã đá mày ra chuồng gà.”
Bất ngờ bị mắng lây Lệnh Khắc bật dậy vội rời khỏi đây tránh tai họa vô tình ập đến.
Điền Vy Vy mệt mỏi ngồi xuống ghế sofa, sau bao nhiêu chuyện xảy ra bà thật sự lực bất tòng tăm.
Thằng con trai bà dù tài giỏi nhưng lại rất nhu nhược, trái lại thằng em trai nó thì lớn gan nhưng lại hành động như một
tên biến thái.
“Tất cả là tại ông! Lão già khốn kiếp.
Ông mà còn tiếp tục cái kế hoạch điên khùng đó nữa thì chờ tôi tận tay đá ông ra khỏi Lệnh Gia này đi.”
Bị trách mách Lệnh Nghiêm Tôn cũng không giám càn rỡ, lão đi đến sau lưng bà lặng lẽ bóp vai miệng không ngừng tuôn ra mật ngọt.
“Bà yên tâm, chỉ cần bà bên tôi dù có chuyện gì tôi cũng không nhúng tay vào, chỉ ở bên mỗi mình bà.”
Trước những lời ngon tiếng ngọt thì Điền Vy Vy nào để tâm, bà đánh mạnh vào cái tay đang bóp vai cho mình: “Còn cô vợ bé của ông đấy, đừng làm phiền tôi.”
Rốt cuộc Lệnh Nghiêm Tôn cũng đành cười thỏa hiệp.
“Được được, tôi không làm phiền bà nữa.”
Bên phía Lệnh Khắc hắn không những không về nhà mà đi đến một quán rượu quen thuộc, chính là cái quán rượu mà hắn lần đầu gặp gỡ và làm quen với Lâm Chi.
Hắn mặc cho phục vụ có ngăn cản như thế nào mà tiếp tục uống liên tục vài ly rượu mạnh, uống nhiều đến mức say đến không biết trời trăng mây gió gì cả.
“Anh Khắc, anh say rồi chúng ta mau về thôi…”
Lệnh Khắc bị giọng nói quen thuộc làm cho giật mình, hắn ngẩn mặt lên trước mặt hắn là một gương mặt hết sức mờ ảo.
Lệnh Khắc nhỏ giọng: “Tiểu Yên Yên? Là em sao…”
Sắc mặt Lâm Chi bất chợt méo mó, cô ta theo dõi hắn đến đây thế nào ngờ lại bị hiểu lầm là Tố Yên, nỗi ghen tị lên đến đỉnh điểm Lâm Chi nhỏ giọng.
“Em là Tiểu Yên Yên của anh đây, chúng ta cùng đi về nhà nào…”
Dứt lời Lâm Chi đỡ lấy vai hắn chậm chạp dìu hắn về nhà của Tố Yên và hắn, nhưng Lâm Chi lại chẳng hề biết mật khẩu cửa nhà nên đành dụ hắn mở cửa cho.
Sau khi mở cửa cô ta đỡ Lệnh Khắc lên phòng, bản thân diện lên người bộ đồ ngủ của Tố Yên chậm rãi đi đến gần hắn.
“Anh Khắc… hôm nay em có quyến rũ không?”
Lệnh Khắc mơ hồ không nhìn rõ chuyện trước mặt, miệng vô tình đáp lại: “Không.”
Rồi ngất hẳn đi để lại Lâm Chi ngồi bên cạnh tức giận.