Trùng Sinh Lần Nữa Lệnh Phu Nhân Đừng Rời Xa Anh

Quãng đường đi đến Kỷ Gia mất một khoảng thời gian rất lâu nên trong vô thức Tố Yên, bên cạnh cô Kỷ Thiên vẫn chuyên tâm lái xe lâu lâu vẫn ngắm nhìn cô một cách ôn nhu.

“ I love you, you love me. La la la la.”

Tiếng nhạc chuông điện thoại vô tình đã đánh thức cô, nghe tiếng nhạc chuông quen thuộc này không thể là ai ngoài cô bạn thân trẻ trâu Mộ Yên Nhi của cô. Tố Yên vội lấy điện thoại từ trong túi bắt máy.

“Alo, gọi tao chi đấy.”

Từ đầu dây bên kia một giọng nói ngọt lịm tựa như rót mật vào tai vui vẻ đáp: “Mày nghĩ tao là ai chứ! Tao nói nè anh em nhà họ Lệnh không ai là người tốt cả, tao cũng từ bỏ Lệnh Tư Ân rồi. Hay thừa dịp này chúng ta đi du lịch Anh Quốc ăn mừng một chuyến đi!”

Nhắc đến du lịch Tố Yên lại nhớ về những ngày tháng trước kia, trong một cuộc hôn nhân đầy bận rộn của hắn và cô dường như cả hai chưa bao giờ một lần cùng nhau đi du lịch. Mỗi ngày trôi qua chỉ có đi làm, về ăn cơm và ngủ liên tục lặp lại một cách chán ngắt.

Nhưng lần này đã khác Tố Yên vui vẻ: “Được! Để tao thu xếp chúng ta ngày mai trực tiếp đi luôn.”

Vì đang bật loa ngoài nên Kỷ Thiên ngồi bên cạnh hầu như đã nghe hết cuộc nói chuyện của cả hai, anh ôn nhu hỏi: “Liệu hai vị tiểu thư đây có thể để tôi đi cùng được chứ?”

Mộ Yên Nhi từ bên Tố Yên nghe được một giọng nói thân quen liền vui như chẩy hội đáp lại.

“Anh Thiên đấy hả? Rất hoan nghênh anh đi cùng với tụi em đó nha, nếu như thế phiền anh báo cho Kỷ Lâm Tiêu giúp em với… em chọc anh ấy giận mất rồi.”


Kỷ Thiên phì cười chấp thuận rồi tiếp tục lái xe về nhà mình, cả hai chị em trò chuyện một lúc thì Mộ Yên Nhi có việc nên đã chào tạm biệt Tố Yên rồi cúp máy.

Sau khi cuộc gọi kéo dài ba mươi phút của cả hai kết thúc mà mãi vẫn chưa đến Kỷ Gia khiến Tố Yên lo lắng nhìn anh: “Em không ngờ Kỷ Gia lại xa như vậy… thật làm phiền anh đã đón em quá.”

Trước sự lo lắng của Tố Yên, Kỷ Thiên mỉm cười.

“Đừng lo lắng, dù sao vì em dù anh ở Anh Quốc hay Pháp thì anh cũng trực tiếp bay về đón em mà thôi.”

Tố Yên bị câu nói của anh nhất thời làm cho đỏ mặt, hai má ửng hồng thấy rõ khiến Kỷ Thiên không khỏi phì cười.

Chạy một đoạn thật lâu cuối cùng cũng dừng xe lại trước tòa nhà của Kỷ Gia, Kỷ Thiên nhẹ nhàng xuống xe mở cửa cho cô xuống. Từng hành động lại chứa đựng sự ôn nhu đến lạ thường khiến bao nữ nhân mê đắm.

“Cảm ơn anh…”

Kỷ Thiên mỉm cười: “Không phải cảm ơn anh… chúng ta là thanh mai trúc mã hai mươi mấy năm sao lại khách sáo với anh như thế.”

Thấy lời nói của anh cũng có lí Tố Yên gật gù:

“Cũng phải nhỉ? Vậy thì em không khách sáo đâu.”

Tố Yên ngó vào bên trong vườn, chiếc xích đu khi xưa vẫn còn nguyên vẹn, chiếc xích đu có chỗ ngồi được làm bằng gỗ được treo cố định bằng một sợi dây thừng được trang trí bằng những bông hoa giả.

Kỷ Thiên cũng chỉ mỉm cười yêu chiều nhìn bóng lưng mảnh khảnh chạy vào trong vườn ngồi xích đu chơi, chiếc xích đu cũng đã ở nơi này được hai mươi mấy năm. Đã được Kỷ Thiên bảo tồn một cách cẩn thận chỉ để chờ vị Kỷ Phu Nhân trở lại.

Nhưng nói đi thì cũng nói lại Kỷ Thiên cũng thật sự rất lo lắng Tố Yên phát hiện ra anh đã cố tình đi đoạn đường dài để kéo dài thời gian cùng với cô trên xe đâu.

Sải bước đến đằng sau chiếc xích đu nhẹ nhàng đẩy xích đu cho Tố Yên nhắm mắt hưởng thụ, gió nhẹ nhàng bay qua làm mái tóc cô tung bay nhẹ nhàng.

“Không gian này thật an tĩnh nhỉ Tiểu Thiên?”

Kỷ Thiên mỉm cười dịu dàng tay vẫn tiếp tục đẩy chiếc xích đu cho cô: “Đúng vậy… tựa như khi xưa lúc ta còn bé, lúc đó Tiểu Yên rất phá nha.”

Đôi bên cùng nhau cười đùa vui đến không để ý đến mọi thứ xung quanh, tựa như một khung cảnh màu hồng phấn bay khắp khu vườn rộng lớn của Kỷ Gia.

Đằng xa xa là một bộ dáng cứng đờ người của một cậu thiếu niên, gương mặt kinh ngạc không thể khép miệng nổi khi nhìn thấy người anh trai Kỷ Thiên đang mỉm cười ôn nhu với người con gái kia.


Nếu cậu thiếu niên ấy ngạc nhiên mười thì những người hầu ở đây lại ngạc nhiên một trăm lần so với cậu, thường ngày Đại Thiếu Gia tựa như một lão nhân gia khó ăn, khó ở gương mặt cứ hầm hầm không để ai vào mắt.

Lần này tận mắt nhìn được cái biểu cảm thương yêu này thật khiến bọn họ ghen tị với người con gái kia không thôi.

Cuối cùng cậu thiếu niên cũng chẳng thể nào thắng nổi cái tính tò mò của mình mà chạy nhanh đến trước mặt Tố Yên và anh.

“Chị! Chị này là ai đây hả, anh hai?”

Tố Yên lúc này đang hưởng thụ không gian yên tĩnh thì bỗng dưng một cậu nhóc tầm cỡ mười hai đến mười ba đi đến nói lớn nhất thời khiến cô kinh ngạc.

Sắc mặt Kỷ Thiên nhất thời thay đổi, ánh mắt nghiêm nghị nhìn cậu nhóc đang hầm hực nhìn Tố Yên: “Đừng nháo của Kỷ Thi Lẫm! Đây là Tố Yên, người chị khi xưa em suốt ngày bám theo đấy.”

Kỷ Thi Lẫm thấy thái độ của anh trai trở lại như ngày thường nhất thời lo sợ không giám ngẩn đầu nhưng khi nghe đến hai chữ “Tố Yên” hai mắt cậu tựa như hai ngôi sao sáng ngẩn đầu lên nhìn cô.

“Chị Yên sao? Không ngờ vài năm trôi qua chị xinh quá đi mất… em suýt thì không nhận ra chị rồi.”

Kỷ Thi Lẫm gương mặt buồn bã nhỏ giọng khiến Tố Yên không khỏi mềm lòng, cô vội rời khỏi chiếc xích đu nhỏ đi đến xoa đầu cậu nhóc.

“Thế chị đẹp lắm sao? Tiểu Lẫm mấy năm rồi lại cao lên nha, sắp cao bằng chị rồi.”

Nhận được cái xoa đầu đầy ắp sự dịu dàng của cô Kỷ Thi Lẫm mỉm cười nhìn Kỷ Thiên, ánh mắt biểu thị rõ: “Sao nào? Thấy em trai đang giúp anh níu lấy chị dâu không?”

Trước vẻ mặt đắc thắng của cậu nhóc Kỷ Thiên chỉ mỉm cười giơ ngón cái khen ngợi, gương mặt lẫn thái độ vẫn giữ độ nghiêm nghị như ngày thường.


Tố Yên chợt nhớ lại gì đó liền vội quay lại: “À đúng rồi, phiền anh báo cho Tiểu Yên Nhi đặt thêm một vé cho thằng bé nữa nha.”

Gương mặt Kỷ Thiên phút chốc thay đổi sang bộ dáng ôn nhu, nhã nhặn đáp lại: “Được.”

Tốc độ lật mặt như lật bánh tráng của anh trai mình nhất thời khiến Kỷ Thi Lẫm ngạc nhiên đến nỗi ngẩn ngơ, thấy ánh mắt thằng bé cứ luôn nhìn mình Kỷ Thiên nhíu mày một cái.

Kỷ Thi Lẫm bị cái nhíu mày của Kỷ Thiên làm cho giật mình vội cười cười tìm lý do rời đi: “A! Em hình như còn có bài tập chưa làm, để em đi làm xong rồi ra ngoài cùng chị chơi game.”

Tố Yên mỉm cười gật đầu rồi nhìn thằng bé đang vội vã rời đi không khỏi bật cười nắc nẻ.

Kỷ Thiên từ đằng sau nhìn một màn sắc mặt thay đổi của Kỷ Thi Lẫm cũng không khỏi thầm cười, thằng nhóc thường ngày suốt ngày tìm cách trêu ngươi anh thế hôm nay cũng biết sợ rồi.

“Được rồi, để anh dẫn em vào trong nhà. Căn phòng hồi đó của em vẫn còn nguyên vẹn chưa hề bị ai động vào đâu. Hằng ngày đều có giúp việc dọn sạch sẽ hết rồi.”

Trước sự chu đáo của Kỷ Thiên cô không khỏi cảm động, hai mắt rưng rưng nhìn anh: “Anh tốt thật đó… nếu như không phải vì em có lẽ bây giờ anh đã cưới vợ sinh con rồi nhỉ?”

“Em đừng nói như thế… sẽ không có đâu, anh đến giờ vẫn đang chờ em!”

Chốt CP: Tố Yên x Kỷ Thiên


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận