Lệnh Khắc cầm trên tay cây viết Tố Yên đưa cho hơi chần chừ nhưng nhớ lại những câu nói của Lâm Chi vào hôm qua với những lời nói khi nãy của cô.
Cuối cùng hắn cùng đặt bút kí vào đơn ly hôn.
Nhìn đơn ly hôn đã được hoàn thiện sống mũi Tố Yên có chút cay cay, đôi mắt ửng đỏ dường như muốn khóc.
Nhưng Tố Yên sẽ không như thế, cô không thể khóc trước mặt hắn, càng không thể đau lòng.
Nhận lấy đơn ly hôn hoàn thiện cô đứng dậy nói: “Ngày mai chúng ta gặp nhau ở tòa… cơm trưa em cũng đã chuẩn bị cho anh rồi… đây là lần cuối.”
Dứt lời Tố Yên nghiến răng, tay phải trong túi áo cũng nắm chặt không để nước mắt chảy ra dõng dạc bước khỏi căn nhà đã từng rất ấm áp này.
Cô rời đi trước ánh mắt thâm tình của Lệnh Khắc, cho đến khi bóng dáng nữ nhân mình yêu nhất biến mất sau cánh cửa lạnh lẽo ấy trái tim hắn cũng chẳng còn chịu được mà nhói đau.
Hốc mắt sớm đã đỏ ửng, toàn thân Lệnh Khắc như vô lực mà nằm xuống ghế sofa.
Tay trái gác lên trán che đi đôi mắt sớm đã ướt đẫm của mình, trái tim hắn như thể có một con dao sắt nhọn mạnh mẽ đâm đến.
Đau! Đau đến không thể thở nổi…
Chỉ như thế thôi… tình cảm suốt mười năm của Lệnh Khắc và Tố Yên đã được chấm dứt bởi một tờ đơn ly hôn, lời hứu hẹn bên nhau trọn đời cũng đã không còn.
Nhớ đến lời nói “… cơm trưa em cũng đã chuẩn bị cho anh rồi… đây là lần cuối.” Lệnh Khắc vội chạy vào trong bếp, đúng như Tố Yên đã nói.
Bữa cơm được bày biện rất đẹp những món hắn yêu thích đều được nấu bày biện lên bàn ăn hết, cơm cũng đã nấu sẵn.
Toàn bộ bàn ăn được úp trong một cái lồng hấp như thế đều giữ cho thức ăn nóng.
“Dù có ly hôn em vẫn chu đáo như thế…”
Ngồi vào bàn ăn hắn gỡ chiếc lồng ra bới cho bản thân một bát cơm, đũa không ngừng gắp đồ ăn vào chén ăn không ngừng.
Bàn tay cầm đứa gắp không ngừng, ăn thật nhiều bởi vì hắn biết đây chính là bữa cuối cùng hắn được ăn cơm do Tố Yên làm.
Nước mắt cũng chẳng kìm nén được mà rơi lã chã, đồ ăn rất ngon, rất rất ngon nhưng tại sao hắn lại không cảm nhận được…
Vốn dĩ là một bữa cơm thơm ngon nhưng tại sao lại cay đắng như thế, Lệnh Khắc ăn như hổ đói chẳng quan tâm được gì… ăn đến khi đồ ăn không còn hắn cũng buồn đũa xuống gục mặt xuống bàn.
“Như vậy là đường ai nấy đi rồi sao?...!Tiểu Yên Yên… em thật vô tình.”
Nhưng buồn bã chưa được bao lâu lại có một cuộc gọi reo lên từ trong điện thoại Lệnh Khắc, nhìn số điện thoại quen thuộc hắn cũng bình tĩnh hơn bắt máy.
“Có chuyện gì?”
Lâm Chi ở đâu dây bên kia nghe được chất giọng khàn khàn, nghẹn ắng lại của hắn thì cũng biết chuyện gì xảy ra nhưng cô ta vẫn giả vờ như không biết gì mà vui vẻ nói.
“Anh có rảnh không? Chúng ta cùng đi ăn lẩu.”
“Được…”
Dứa lời Lệnh Khắc không để Lâm Chi nói gì thêm liền tắt điện thoại, điều này không khiến Lâm Chi cảm thấy bực tức mà còn khiến cô ta vui mừng, dù sao kế hoạch cũng đã sắp đến bước cuối.
Nếu việc thành công tách hai người đó ra báo cho người kia ắt hẳn hắn sẽ rất vui.
Không khác gì Lệnh Khắc cho mấy Tố Yên từ lúc lên xe Mộ Yên Nhi cũng chẳng kìm nén được nước mắt trên khóe mi mà bật khóc, tình cảm mười năm trời cuối cùng cũng kết thúc nhẹ nhàng đến đau lòng.
Trái tim kêu đau không ngừng khiến Tố Yên cảm thấy thật chân thực, Mộ Yên Nhi dỗ dành Tố Yên cũng hết lời nhưng vẫn không thể.
Cuối cùng Mộ Yên Nhi cũng quyết định im lặng để Tố Yên có thể một mình bình tĩnh lại, nhìn bạn thân đau buồn như thế Mộ Yên Nhi cũng không thể kìm được lòng.
“Đừng khóc nữa, chúng ta cùng nhau đi ăn lẩu đi… như thế có thể khiến mày bớt buồn hơn.”
“Ừm…”
Thấy vẻ mặt Tố Yên cũng ổn hơn đôi chút Mộ Yên Nhi cũng vui vẻ dẫn cô đi đến quán lẩu thân quen..