Trùng Sinh Lần Nữa Lệnh Phu Nhân Đừng Rời Xa Anh


Điều này cũng đã làm thu hút sự chú ý của Lâm Chi đối với cặp đôi bạn thân Yên Nhi ở bên bàn này, Lâm Chi nhìn Mộ Yên Nhi một cái rồi âm thầm đánh giá.

Có lẽ đây chính là cô gái mà người ấy nói phải cận thận khi bắt gặp, nhìn Mộ Yên Nhi một lúc Lâm Chi hầu như thấy rõ người con gái này thực rất xinh đẹp và mê người.
Khác với vẻ đẹp mạnh mẽ, dịu dàng của Tố Yên.

Mộ Yên Nhi mang một vẻ đẹp tinh nghịch, nhí nhảnh khiến người khác phải rung động, đi chung với Tố Yên không phải nói thì là rất rất hợp, đôi bạn thân ngang tài ngang sắc.
Trái lại với bọn họ Lệnh Khắc từ lúc bước đến trước cửa hàng này đã nhìn thấy Tố Yên từ trước đó, vẫn là bộ đồ khi nãy, vẫn là gương mặt xinh đẹp ấy.
Khoảnh khắc hắn mở chiếc cửa quán bước vào hắn đã bị sự xinh đẹp của Tố Yên làm cho chú ý không thôi, bao nhiêu tình yêu được cất giấu sâu trong trái tim hắn như được đánh thức, trái tim đập nhanh không ngừng, Lệnh Khắc chính là cảm thấy có chút hồi hộp.
Tố Yên rất xinh đẹp… xinh đẹp nhất là khi không có hắn.
Nhưng dường như ánh mắt nhìn chăm chăm của hắn đã bị Tố Yên cùng Mộ Yên Nhi làm lơ đi mà trò chuyện một cách vui vẻ, mỗi lần nói chuyện Tố Yên lại nở một nụ cười tươi tắn khiến hắn ngồi ở bàn bên kia cũng không kìm được mà ngẩn ngơ.
Trái tim hắn như muốn mềm nhũng trước dáng vẻ ấy của cô, nụ cười thời thanh xuân vốn đã biến mất giờ đây lại một lần nữa xuất hiện trên gương mặt Tố Yên.
Hoài niệm thật…
Lâm Chi ngồi bên cạnh thấy sắc mặt ấy của hắn cũng chỉ cười thầm, ghen tị thì không có nhưng cũng phải phá đám để hoàn thành nhiệm vụ.
Cô ta giả vờ như bản thân vô tình chạm mắt nhìn về phía bàn Tố Yên, Lâm Chi đứng dậy dừng bước tiến đến: “Là chị Yên sao? Lâu rồi không gặp chị, khi trước có nghe A Khắc nhắc đến chị đến bây giờ mới được mở mang tầm mắt.

Trông chị thật xinh đẹp, chị đến đây ăn sao ạ? Chúng ta thật sự rất có duyên với nhau đấy.”
Mộ Yên Nhi ngồi bên cạnh Tố Yên nhìn bộ dáng thảo mai ấy không khỏi thấy hơi nhức đầu, cuối cùng vẫn không nhịn được mà lên tiếng: “Bà dì nào đây? Người quen của mày sao Tiểu Yên Yên? Nếu người quen như này gặp nhau ắt hẳn là nghiệt duyên đấy nhỉ?”
Bị lời nói như con dao sắc bén của Mộ Yên Nhi đâm chọt, Lâm Chi cũng không nhịn được mà sôi máu.

Lần đầu tiên trong cuộc đời cô ta làm nhiệm vụ như này lại bị nói cho câm miệng.
Nhưng dù có đang tức giận đi chăng nữa Lâm Chi vẫn cố điều hòa một nụ cười thật tươi, cô ta cứ vậy mà ngồi thẳng xuống chiếc ghế đối diện hai người như thể bản thân là một người bạn lâu năm của Tố Yên.
“Đừng nói nặng lời như thế, dù sao em cũng phải cảm ơn chị đã ly hôn với anh ấy để anh ấy có thể hoàn thành trách nhiệm của một người cha.”
Vừa khoe mẻ Lâm Chi vừa xoa xoa lên chiếc bụng phẳng lì chỉ mới một tháng của mình khiến Mộ Yên Nhi ngồi bên cạnh cô cũng không khỏi cảm thấy buồn nôn.
Trái lại với sự mong đời Tố Yên sẽ tức giận đánh mình của Lâm Chi thì cô dường như không để tâm đến, nhìn cô ta với một ánh mắt khó chịu như chỉ muốn đuổi ả đàn bà lắm mồm nay đi cho xong.
Thấy Tố Yên có vẻ không mấy vui Mộ Yên Nhi cũng nói thẳng: “Vậy chúc cô với đứa bé bình an sinh ra nhé… cẩn thận sảy mất đấy.”
Bị nói như thế Lâm Chi không khỏi nghiến răng tức giận nhưng cũng mau chóng ngừng lại, dù sao cũng không nên làm quá… sẽ phản tác dụng.
Lâm Chi thở dài đứng lên tiến về phía Lệnh Khắc lôi anh đến bàn hai người, nắm tay anh một cách tự nhiên và hạnh phúc: “Em với anh ấy chuẩn bị sẽ kết hôn… liệu chị có thể đến dự được không?”
Lệnh Khắc giật mình vì câu nói vừa rồi của cô ta, hai mắt nghi hoặc nhìn Lâm Chi.

Cô ta thì miệng đã cười bây giờ còn cười tươi hơn khiến Mộ Yên Nhi cũng cảm thấy ngứa mắt.
Mộ Yên Nhi đập mạnh đôi đũa xuống bàn, tính khí nóng nảy hướng ánh mắt đáng sợ nhìn về phía ả ta.

Trong một giây phút nào đó trong lòng cô ta đã hiện rõ vẻ bất an nhưng cuối cùng với phải lắng nó xuống, Lâm Chi hướng ánh
mắt về phía cô chờ hồi âm, nụ cười tươi rói khi nãy bây giờ chỉ còn nét gượng gạo thấy rõ rệt, cô ta không ngờ việc này lại khó đến thế.
“Tại sao tôi phải đến?”
Nghe một câu ngắn gọn của em trong phút chốc làm cho Lâm Chi đứng hình: “Dạ?..”
Làm gì có chuyện vợ cũ đến dự đám cưới của người chồng cũ đã ngoại tình cùng với cô tình nhân đáng ghét cơ chứ? Sở dĩ cô ta sẽ nghĩ Tố Yên sẽ nổi đóa lên mà thôi, càng không ngờ cô sắc mặt không để tâm mà còn tiếp tục ăn tiếp.
Mặc cho cô ta có đứng đó bao lâu cô cứ tiếp tục ăn, ăn xong rồi cả hai cùng đứng dậy, nắm bắt được cơ hội hiếm có Lâm Chi nắm chặt lấy tay của Tố Yên.
Ra sức bấu mạnh khiến Trương Thanh nhói đau phải hất tay ả ta ra, nắm được thời cơ Lâm Chi giả vờ ngã xuống ôm lấy chiếc bụng của mình: “Đau quá… A Khắc, con em… đau quá anh…”
Lệnh Khắc tức giận tát dường như trong thời khắc này bao rung động cùng với tình yêu khi nãy hắn dành cô cô cũng biến mất liền cho cô một cái, anh tiến đến ôm lấy người con gái đang nằm ở dưới đất sớm đã ngất kia lên
vòng tay của mình, trừng mắt nhìn về phía Tố yên cảnh cáo.
“Nếu con của tôi xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không niệm tình cũ mà khiến em trả giá!”
Nhìn Lệnh Khiêm như thế Trương Thanh trong lòng thoáng nhói đau nhìn bóng lưng người đã đi xa dần, trong lòng càng thêm bao nỗi xót xa chạm vào mặt dây chuyền của mình… mặt dây chuyền chứa đựng hình ảnh thời niên thiếu của anh.
Giật chiếc dây chuyền trên cổ Tố Yên ném vào chiếc thùng rác bên cạnh, gương mặt cũng trở nên âm trầm.
Không còn cảm giác đau lòng, Tố Yên chính là rất tức giận.
Thấy vẻ mặt này của Tố Yên, Mộ Yên Nhi không khỏi lạnh gáy… cái vẻ mặt tức giận này của cô cũng thật khó gặp lắm đấy.
“Khốn kiếp.”
Lần đầu nghe thấy câu chửi thề từ miệng Tố Yên phát ra Mộ Yên Nhi chính thức cảm thấy hơi sợ cô bạn thân của mình rồi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui