Tôi loạng choạng lùi lại hai bước, ký ức kiếp trước tràn về trong đầu.
Hôm đó trời đổ mưa nhỏ, tôi vội ra cửa để lấy chuyển phát nhanh.
Chu Tiểu Hy nói rằng cô ấy đã để quên ô của tôi ở thư viện, còn nhất quyết muốn lấy áo khoác và mũ của mình ra cho tôi mặc.
Cô ấy nói chiếc áo khoác này có khả năng chống mưa, trời lạnh nếu để ướt sẽ bị cảm.
Tôi mặc áo của cô ấy rồi vội vã chạy ra ngoài, nhưng vừa ra khỏi cửa ký túc xá thì đã đụng phải Giang Thần.
Anh cúi đầu nắm lấy cánh tay tôi: “Anh thích em, làm bạn gái anh nhé!”
Tôi đã thích Giang Thần từ lâu rồi, khi mới vào trường tôi đã yêu anh ấy.
Chàng trai tôi thầm thương bấy lâu nay tỏ tình dưới mưa, từ lúc đó tôi đã yêu những ngày mưa.
Chẳng trách, chẳng trách Giang Thần hiếm khi chủ động nhắn tin cho tôi hay rủ tôi đi chơi sau khi chúng tôi quen nhau.
Tôi nghĩ anh ấy là người dè dặt và không thích kiểu sến súa.
Điều quan trọng nhất, là tôi bị chiếc bánh từ trên trời rơi xuống làm cho choáng váng.
Tôi lao đầu vào mối quan hệ này, mù quáng trước tình yêu nồng cháy.
Buồn cười biết bao, là ban đầu Giang Thần nhận nhầm tôi là Chu Tiểu Hy nhỉ?
Cho nên sau khi trùng sinh việc đầu tiên anh ấy làm là bắt đầu lại với Chu Tiểu Hy.
Một đời chung sống cũng không sánh bằng bạch nguyệt quang trong tim.
Tôi lùi lại một bước, rồi bước nữa.
Giang Thần căng thẳng chờ đợi phản ứng của Chu Tiểu Hy, bởi vì hưng phấn mà trán anh chảy đầy mồ hôi, một giọt mồ hôi chảy qua lông mày, rơi vào trong mắt, nhưng anh vẫn cố gắng mở to mắt, sợ mình vừa chớp mắt thì bỏ lỡ câu trả lời của Chu Tiểu Hy.
CHƯƠNG 4
Tim tôi như trút được gánh nặng vừa có cảm giác như vừa nuốt một cục đá lạnh giữa trời đông lạnh giá.
Kỳ lạ thật, kiếp trước chúng tôi cùng nhau đi gặp khách hàng quan trọng nhất, Giang Thần cũng không căng thẳng như vậy.
Khi tôi sinh con, bố mẹ anh nhất quyết muốn tôi sinh thường, cho rằng sinh mổ không tốt cho đứa bé.
Nhưng lúc đó tiểu Bảo hấp thụ dinh dưỡng rất tốt, bác sĩ cho biết bé ước tính nặng hơn 3,5 kg.
Con lớn như vậy nên bác sĩ khuyên tôi nên sinh mổ.
Tôi sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, nắm tay Giang Thần, hỏi anh có lo lắng vì tôi sắp có con không.
Giang Thần chỉ nhẹ nhàng nói: "Y học hiện đại rất tiên tiến, em đừng lo lắng."
Nói xong, anh ngồi sang một bên chơi game.
Lúc đó tôi rất tức giận nhưng khi tôi ra khỏi phòng mổ sau khi sinh con, anh ấy lại tặng tôi một bó hoa.
Giang Thần chính là như vậy, vừa đấm vừa xoa.
Anh không lo lắng về việc sinh con, không lo lắng khi gặp khách hàng, không lo lắng về kỳ thi tuyển sinh đại học của con trai, và anh cũng không lo lắng về việc lấy vợ.
Hai kiếp làm người, nhưng sao lần tỏ tình này anh lại căng thẳng đến mức đó?
Tôi nghiêm túc nhìn Giang Thần, người đàn ông tôi yêu cả đời.
Khuôn mặt anh chồng lên cái bóng trong ký ức của tôi, làm tan vỡ giấc mơ mà tôi hằng ấp ủ cả đời.
"Bên nhau đi! Bên nhau đi! Bên nhau đi!"
Thế giới xung quanh ồn ào náo nhiệt, âm thanh lúc gần lúc xa, bóng người trước mặt cũng trùng trùng điệp điệp.
Tôi nhéo lòng bàn tay, hình như đang bị say nắng.
“Mình, mình sẽ suy nghĩ thêm…”
Trước sự hò reo của đám đông và những người đứng xem, Chu Tiểu Hy có chút hoảng mang, cô ấy nhìn quanh đám đông, cuối cùng liếc nhìn tôi cầu cứu.
Lúc này, Giang Thần rốt cuộc cũng chú ý đến tôi, anh cầm hoa đi về phía tôi, sau đó siết chặt cánh tay tôi.
"Cố Kiều, tốt quá, cậu cũng ở đây!"
"Cậu cùng Chu Tiểu Hy quan hệ tốt nhất, cậu giúp mình thuyết phục cô ấy đi."
"Mình thực sự thích cô ấy nhiều năm rồi, mình hứa sau này sẽ đối xử tốt với Chu Tiểu Hy!"
"Xin cậu đó, làm ơn giúp mình đi..."
CHƯƠNG 5
Hoàng hôn tuyệt đẹp mang đến cho Giang Thần một tia sáng vàng dịu dàng.
Ngược ánh sáng tôi nhìn hình bóng nửa tối nửa sáng của anh, và ký ức của tôi quay trở lại năm chúng tôi bắt đầu lập nghiệp.
Khi chúng tôi làm việc xong ở công ty thì đã là sáng sớm, xe buýt và tàu điện ngầm đã không còn.
Đương nhiên, tôi không muốn bắt taxi, nhà tôi ở rất xa công ty, chi phí hơn 30 tệ cũng chỉ đủ cho hai người sống trong một ngày.
Đường phố mùa đông lạnh đến tê dại, tôi thổi hơi cùng Giang Thần đi trên đường, trong lòng cảm thấy vui mừng không kìm được. Truyện Quan Trường
Dù cuộc sống khó khăn nhưng tôi không bước đi một mình.
Có người thân yêu bên cạnh, tương lai tươi sáng và đầy hứa hẹn.
Giang Thần hiếm có chủ động nắm lấy tay tôi; anh nói cảm ơn, tôi nguyện ý cùng anh chịu khổ; anh nói sau này nhất định sẽ cho tôi một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Anh ấy nói anh ấy yêu tôi.
Đồ dối trá! Dối trá!
"Đây là chuyện giữa chúng ta, sao lại làm khó Cố Kiều?"
Một giọng nói trong trẻo vang lên, Chu Tiểu Hy bước tới, nắm lấy cánh tay tôi, nâng cằm dè dặt hướng về Giang Thần.
"Chuyện này mình còn cần phải suy nghĩ, cậu về trước đi."
"Đi thôi Cố Kiều, chúng ta đi ăn đi."
Nói xong, Chu Tiểu Hy kéo đi một người hồn siêu phách lạc,và cũng để lại một kẻ hồn siêu phách lạc.