Bữa tối qua đi cùng với quá khứ.
Giang Thần muốn chiêu đãi mọi người trong ký túc xá ăn lẩu.
Trên bàn ăn, anh ta chăm chú nhìn Chu Tiểu Hy, kéo ghế, rót nước, lột tôm...
Chu Tiểu Hy có chút cảm động, cũng có chút xấu hổ.
Cô ấy thường xuyên liếc nhìn tôi vì sợ tôi không vui.
Nhưng tôi chỉ vùi đầu vào bát và không ngừng khen lòng bò và chân vịt béo ngậy.
Khi tôi và Giang Thần ở bên nhau, chúng tôi đều là sinh viên nghèo, tôi không nỡ tiêu tiền của anh ta, mỗi lần hẹn hò đều là ăn lẩu cay và đồ ăn nhanh, sau bữa tối, cả hai chúng tôi đều chia đôi trả tiền, số lần được Giang Thần mời ăn thật sự không nhiều.
Tôi phải ăn nhiều chút, và tốt nhất là ăn để bù lại vốn từ kiếp trước.
Trước đây tôi luôn nghĩ rằng chân thành có thể đổi lấy chân thành, nhưng bây giờ tôi biết rằng lòng người không thể đổi được tâm chó.
Khi thanh toán hóa đơn bữa tối, Giang Thần đã trả hơn năm trăm tệ.
Thông thường, số tiền này sẽ là chi phí sinh hoạt trong hơn nửa tháng của anh ta.
Những năm cuối đời, chúng tôi sống một cuộc sống giàu có và anh ta đã quen với việc tiêu tiền một cách xa hoa, có lẽ trong thời gian ngắn anh ta sẽ không thể thay đổi được.
Tôi không biết chờ đến khi anh ta nhận ra rằng bây giờ anh ta không thể kiếm tiền dễ dàng như vậy nữa, thì sẽ như thế nào.
Chúng ta đều nghĩ rằng trùng sinh là nắm chắc mật mã của tiền tài vật chất, nhưng chúng tôi hiện là sinh viên năm thứ hai, lục hết hai túi quần cũng không móc ra nổi 1000 tệ.
Khi nói đến giao dịch chứng khoán, tôi nhớ rằng một số cổ phiếu blue-chip đã tăng giá gấp hàng chục lần, nhưng thực tế chúng không thay đổi gì nhiều trong thời gian ngắn.
Mua nhà lại càng là chuyện xa xôi, tiền ăn cơm còn không đủ, lấy tiền đâu ra mà mua nhà?
Hoàn cảnh gia đình Giang Thần với tôi cũng không khác nhau là mấy, chỉ khác anh ta là con trai lớn, bố mẹ anh ấy dùng hết tiền của gia đình cho anh ta nên hoàn cảnh của anh ta tốt hơn tôi chút.
CHƯƠNG 17
Tôi bắt đầu dành thời gian ở thư viện mỗi ngày để nghiêm túc lập kế hoạch.
Bùi Ninh có một công ty thiết bị gia dụng thông minh nhỏ mang tên anh ấy, hiện chỉ được bán ở các trung tâm mua sắm lớn.
Là một doanh nhân thương mại điện tử cấp cao, tôi biết thời gian chính là cơ hội.
Bạn tham gia thị trường này càng sớm thì bạn càng có thể giành được lợi ích càng nhiều.
Ở kiếp trước tôi cùng Giang Thần mở công ty, tôi phụ trách vận hành và bán hàng, anh ta phụ trách hậu mãi và kết nối nhà máy.
Vì vậy, tôi bắt đầu lập kế hoạch một cách dễ dàng và chỉ trong vài ngày, một bản kế hoạch dày đã hoàn thành.
"Đây là em làm hả?"
Bùi Ninh ngồi thoải mái trên ghế và cẩn thận lật từng trang kế hoạch của tôi.
Tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn tú của anh ấy, không khỏi có chút lo lắng.
Mặc dù tôi đã phấn đấu cả đời và đạt được một chút thành công ở kiếp trước, nhưng cuộc sống của tôi cùng lắm cũng chỉ tốt hơn người bình thường một chút.
Còn Bùi Ninh mới là kẻ săn mồi thực sự.
Nếu như tôi có thể nhận được sự công nhận của Bùi Ninh, bước lên con thuyền khổng lồ của anh ấy, thì thành tựu của tôi trong cuộc đời này chắc chắn có thể đạt tới tầm cao mới.
"Làm rất tốt, đội nhóm bên anh đã bắt tay vào chuẩn bị bộ phận thương mại điện tử. Khi không có tiết học, em có thể đến công ty thực tập."
"Thật sao ạ?"
"Cám ơn học trưởng!"
Tôi nắm chặt tay và nhìn Bùi Ninh với đôi mắt sáng ngời.
Tốt quá rồi! Công sức vất vả trong khoảng thời gian này cũng coi như không uổng phí.
"Xin chào quý khách, đây là bánh pho mát, sữa vani, bánh quế dâu mà bạn đã gọi..."
Đây là quán cà phê duy nhất ở trước trường chúng tôi, đồ ăn rất đắt nên tôi đã cùng Chu Tiểu Hy đến đó một lần.
Tôi ngơ ngác nhìn người phục vụ bưng một bàn đầy bánh ngọt, Bùi Ninh kéo tay áo nhăn nheo đứng dậy nói:
"Được rồi, anh có việc phải đi."
"Cô bé, ăn nhiều một chút, xem em gầy chưa kìa."
Bùi Ninh rời đi, mang theo bản kế hoạch mà tôi đã lập ra một cách hết sức cẩn thận.
Tôi ngồi xuống ghế và ăn từng miếng bánh nhỏ.
Bánh phô mai rất mềm và có mùi thơm sữa đậm đà trong miệng.
Thật ngọt.
CHƯƠNG 18
"Cậu nói gì cơ? Giang Thần hỏi mượn tiền cậu?"
Dana ngơ ngác nhìn Chu Tiểu Hy, tôi cũng có chút kinh ngạc.
Sau khi có chút ngạc nhiên, tôi không thể không hiểu ra.
Cái tật này của Giang Thần là do tôi chiều mà ra, lúc đó tôi làm việc chăm chỉ, còn Giang Thần sau giờ học thì dành phần lớn thời gian ở thư viện.
Vì thế giai đoạn sau tôi khá giả hơn anh ta nên thường đưa tiền để hỗ trợ anh.
Anh ta ngại nên không lấy, nên tôi nói là tôi cho anh ta mượn.
Tôi và Giang Thần là mối tình đầu của nhau, kể từ khi quen nhau, chúng tôi chưa từng liên lạc với người khác giới.
Giang Thần có lẽ cho rằng người yêu – mối quan hệ thân thiết như vậy, vay tiền lẫn nhau cũng là chuyện bình thường, giống như vay tiền bạn tốt vậy.
"Hỏi vay bao nhiêu? Sao anh ta mở mồm mượn tiền mà không biết ngượng chứ? Hai người ở bên nhau đã bao lâu đâu?"
Dana nắm lấy cánh tay Chu Tiểu Hy, trên mặt không giấu được vẻ kinh ngạc.
“Không nhiều lắm, chỉ 1000 tệ thôi. Anh ấy nói anh ấy đã đầu tư toàn bộ số tiền học bổng vào cổ phiếu.”
Giang Thần hồi còn học đại học chưa từng tiếp xúc với cổ phiếu, nếu tôi nhớ không nhầm thì phải đến khi chúng tôi ở độ tuổi bốn mươi và tương đối giàu có, anh ta mới bắt đầu tìm hiểu đầu tư và quản lý tài chính.
Anh ta có thực sự nhớ sự tăng giảm của chứng khoán khi còn là sinh viên đại học không?
"Cái gì mà không nhiều chứ!
Một nghìn nhân dân tệ là gần một tháng tiền sinh hoạt phí rồi. Vì cậu có điều kiện nên mới thấy không nhiều."
Chu Tiểu Hy cũng có chút không vui:.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cách Một Khoảng Sân
2. Chiều Hư
3. Chúng Ta Đã Từng Biết Nhau
4. Đông Chí Gặp Nàng
=====================================
"Mình nhất định sẽ không cho anh ấy mượn tiền đâu. Làm gì có con trai nào lại đi mượn tiền con gái? Không có tiền thì đừng yêu đương gì nữa!"
"Trong khoảng thời gian này, anh ấy mua cho mình cái này cái kia, nhưng cuối cùng mình lại phải tự trả tiền, thật buồn cười."
Tôi im lặng cúi đầu đọc sách, không biết mối quan hệ của Giang Thần và Chu Tiểu Hy sẽ kéo dài được bao lâu.
CHƯƠNG 19
Ngày hôm sau không có tiết học nên tôi dậy thật sớm.
Công ty của Bùi Ninh cách trường không xa nhưng vẫn phải mất hơn một giờ đi xe buýt mới đến được.
Tôi đang ngồi trên ghế và nghe bài thơ tiếng Anh trên điện thoại di động thì một bóng dáng quen thuộc cũng bước lên xe buýt.
Giang Thần tức giận đi về phía tôi, giật lấy tai nghe của tôi hét lớn:
"Cố Kiều! Có phải là cậu xúi giục Chu Tiểu Hy chia tay với tôi không?"
Người này có phải bị bệnh không?
Tôi chộp lấy tai nghe, trợn mắt:
"Giang Thần, cậu có thể tránh xa tôi ra chút được không? Mới sáng sớm gặp phải cậu, thật là xui xẻo!"
Đôi mắt xinh đẹp của Giang Thần dường như phun lửa:
"Tôi tưởng ngày đó chúng ta đã nói rõ ràng rồi. Tôi vẫn luôn thích Chu Tiểu Hy. Trước đây chúng ta chỉ là hiểu lầm thôi. Cậu có thể đừng dùng lòng dạ tiểu nhân mà hủy hoại tình cảm của chúng tôi được không?"
"Cậu có phải là quá tự luyến rồi không?"
"Ai thèm phá hoại quan hệ của các người? Cậu mượn tiền Chu Tiểu Hy, dọa người ta, liên quan gì đến tôi?"
Giang Thần sửng sốt: "Mượn tiền? Chẳng lẽ cô ấy vì tôi mượn tiền mà đòi chia tay sao?"
“Nhưng vay tiền thì có gì sai? Cũng không phải là tôi không trả lại?”
Tôi không đáp lại lời cậu ta mà chỉ vỗ vai nam sinh ngồi trước mặt tôi.
"Bạn học, tôi hỏi bạn một câu. Tôi có một người bạn trai mới quen được hai tuần, anh ấy mượn tôi một ngàn tệ, bạn nói xem tôi có nên cho mượn không?"
Chàng trai lập tức cau mày:
"Loại đàn ông nào lại đi mượn tiền con gái chứ? Bạn học, đầu óc bạn nên tỉnh táo chút."
"Nếu anh ấy thích bạn, anh ấy thà đi ăn xin chứ sẽ không mở miệng mượn tiền bạn. Đây là trách nhiệm và tôn nghiêm cơ bản nhất của một người đàn ông. Nghe mình khuyên một câu, loại đàn ông này nhanh chóng chia tay đi thì hơn."
CHƯƠNG 20
Giang Thần với khuôn mặt chịu đả kích ngơ ngác ngồi trên ghế, quay đầu lại ngỡ ngàng nhìn tôi:
“Nhưng trước đây, không phải trước đây cậu thường xuyên cho tôi mượn tiền sao?”
Tôi nhếch khóe miệng nở nụ cười nói:
"Bởi vì tôi rẻ tiền."
Đây là lời thật lòng, bây giờ tôi mới tỉnh ngộ, kiếp trước tôi hết lòng hết dạ với gia đình Giang Thần, điều này chỉ khiến bản thân cảm động, mà làm giàu cho kẻ khác.
Tôi từng nghĩ mình tốt với người khác thì họ sẽ biết ơn, nếu họ không biết ơn thì là do mình chưa đủ tốt, cho đến khi thực tế dạy cho tôi một bài học cay đắng.
Tôi hy sinh cả một đời, nhưng trong mắt Giang Thần, đó chỉ là sự nuối tiếc lớn nhất trong cuộc đời anh ta.
Giang Thần im lặng quay đầu về phía cửa sổ, chúng tôi im lặng suốt dọc đường, không nói chuyện với nhau nữa.
"Cậu đi theo tôi làm gì?"
Giang Thần quay đầu lại, thiếu kiên nhẫn nhìn tôi, tôi càng bực mình nhìn lại anh ta.
"Ai theo dõi cậu chứ? Tôi đang đi thực tập."
Không ngờ tôi và Giang Thần lại đến cùng một công ty.
Bùi Ninh đích thân tiếp đón chúng tôi và cho phép cả hai chúng tôi cùng tham gia bộ phận thương mại điện tử.
Giang Thần nhìn thấy Bùi Ninh thì rất kinh ngạc, Bùi Ninh vừa rời đi liền chế nhạo:
"Cố Kiều, sống thêm một lần nữa, thì cậu lại học cách tôn thờ tiền bạc và bám vào đại gia nhỉ?"
"Như nhau cả thôi."